Dưới đây là hướng dẫn làm bài văn đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe. Vào vai công chúa chia sẻ hành trình từ kiêu ngạo đến khiêm tốn khi phải sống với người chồng hát rong, để rồi nhận ra giá trị của tình yêu và sự trân trọng cuộc sống.
Mục lục bài viết
1. Hướng dẫn kể lại chuyện Vua chích chòe theo lời kể của công chúa:
Nhân vật: công chúa, Vua chích chòe, cha của công chúa. ..
Một số sự kiện khác:
- Công chúa lúc bé được nuông chiều nên hay kiêu ngạo và tự mãn
- Trong buổi lễ lựa chọn hoàng tử và công chúa giễu cợt tất cả những người ăn xin
- Nhà vua quyết định gả công chúa cho bất cứ kẻ ăn xin nào đầu tiên đến
- Nhà vua gả công chúa cho một tên hát rong nghèo khổ
- Công chúa theo người hát rong trở lại căn nhà cũ và tiếp tục cuộc sống nghèo khổ
- Công chúa phải lao động vất vả, cực khổ lại bị ức hiếp, cuối cùng cũng nhận rõ lỗi sai trái của mình
- Người hát rong trở về thân phận là Vua Chích Choè và rước công chúa vào hoàng cung.
2. Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe ngắn gọn:
Tôi là một nàng công chúa xinh đẹp nhưng tính tình kiêu ngạo. Một ngày nọ, vua cha tổ chức tiệc lớn và mời các chàng trai từ khắp nơi đến để chọn phò mã. Tuy nhiên, tôi không ưng ý ai cả, thậm chí còn chê bai họ. Tôi đặc biệt chế giễu một người có chiếc cằm cong, gọi anh ta là “Vua chích chòe”. Vua cha tức giận và thề sẽ gả tôi cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung. Khi một người hát rong xuất hiện, vua cha giữ lời thề và gả tôi cho anh ta, khiến tôi phải theo chồng rời khỏi cung điện và đối mặt với cuộc sống đầy thử thách.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy những khu rừng, thảo nguyên và thành phố lớn, và biết chúng đều thuộc về Vua chích chòe. Tôi tiếc nuối vô cùng, nhưng chồng tôi chỉ trích thái độ kiêu ngạo của tôi. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở một túp lều nhỏ. Tại đây, anh ta yêu cầu tôi làm việc nhà, nhưng tôi không quen nên làm hỏng hết mọi thứ. Chồng tôi đưa tôi ra chợ bán hàng, nhưng một hiệp sĩ phi ngựa làm đổ vỡ hết đống sành sứ. Tôi trở về kể lại và được anh ta tìm cho công việc phụ bếp trong cung.
Trong một buổi tiệc lớn, tôi nhận ra Vua chích chòe chính là chồng mình. Anh tiết lộ mọi việc chỉ nhằm dạy tôi bài học về khiêm tốn. Tôi ân hận và khóc, nhưng chàng an ủi, khuyên tôi không nên tự trách nữa và hứa sẽ cùng tôi sống hạnh phúc. Hoàng cung mở tiệc chúc mừng, và tôi nhận ra giá trị của sự khiêm nhường và tình yêu thực sự.
3. Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe chi tiết nhất:
Tôi là một công chúa xinh đẹp nhưng tính tính kiêu ngạo. Một hôm, vua cha cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Rất nhiều người đến tham dự.
Tôi đến xem mắt từng người nhưng chẳng có ai là vừa ý. Thậm chí tôi còn chê bai, chế giễu họ. Trong số đó, có một người có chiếc cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được mọi người gọi là Vua chích chòe.
Vua cha thấy vậy, tức giận lắm, liền truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, van xin nhưng chẳng có tác dụng. Mấy hôm sau, một người hát rong đi qua, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát, mong sẽ được ban thưởng cho vài xu. Vua cha cho gọi hắn vào:
– Hãy cho tên hát rong vào đây!
Người hát rong đi nọ vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, rồi đưa tay xin tiền thưởng. Nhà vua bảo:
– Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi lại van xin nhưng vua cha vẫn cương quyết:
– Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, tôi phải theo chồng rời khỏi cung điện.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy một khu rừng lớn:
– Rừng đẹp này của ai?
Chồng tôi nói:
– Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
– Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Một lúc sau tới một thảo nguyên, tôi lại hỏi:
– Thảo nguyên này của ai?
Anh ta nói:
– Thảo nguyên của Vua chích choè.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
– Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Rồi chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
– Thành phố này của ai?
– Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
Lúc này, tôi ân hận vô cùng, liền bật khóc:
– Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi tỏ vẻ tức giận, nói:
– Tôi thật không hài lòng khi nghe nàng nói vậy, chẳng lẽ tôi không xứng với nàng sao?
Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, tới một túp lều, tôi liền hỏi:
– Nhà ai thế này?
Chồng tôi thản nhiên nói:
– Nhà của chúng ta đó!
Tôi cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
– Vậy người hầu đâu?
Anh ta đáp:
– Làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi người.
Nói xong, anh ta yêu cầu tôi đi nhóm bếp và nấu ăn. Nhưng tôi nào có biết nhóm bếp và nấu ăn. Cuối cùng, anh ta vẫn phải tự làm mọi việc.
Hôm sau, anh ta thức tôi dậy, rồi nói:
– Chúng ta không thể ngồi không, phải làm gì để kiếm sống. Hay là em đan sọt để bán?
Tôi chỉ có thể nghe theo. Chồng tôi vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng từ lớn đến bé tôi có làm việc này bao giờ?
– Hay là em dệt vải – Chồng tôi lại gợi ý.
Tôi cũng nghe theo, nhưng tôi cũng chẳng làm được.
– Em chẳng làm được việc gì. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe lời chồng, ra chợ bán hàng. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Một hôm, tôi đang ngồi bán hàng như mọi khi thì có một anh chàng hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ. Tôi sợ hãi ngồi khóc lóc, rồi về kể cho chồng nghe. Chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi.
Một lần, trong cung tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi lén vào xem, khung cảnh hoàng cung làm tôi nhớ lại cuộc sống trước đây. Tôi cảm thấy buồn tủi và ân hận. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra Vua chích chòe, tìm cách chạy nhưng không được. Tôi bị kéo vào giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa xung quanh cười cợt khiến tôi vô cùng xấu hổ. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nói quen thuộc:
– Đừng sợ, anh chính là người hát rong sống cùng em đây. Anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
– Em đã làm nhiều điều sai, em không xứng đáng là vợ anh.
Nhưng chàng đã nói với tôi:
– Em đừng tự trách mình nữa, mọi khổ cực đã qua, giờ chúng ta hãy sống hạnh phúc cùng nhau.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe. Ngày hôm đó, hoàng cung mở tiệc linh đình. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng cho chúng tôi.
4. Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe hay nhất:
Tôi là một công chúa xinh đẹp, nhưng tính tình lại rất kiêu ngạo. Được sinh ra trong nhung lụa, tôi luôn nghĩ mình xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất và những người xung quanh phải tôn sùng, kính nể tôi. Một hôm, vua cha tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời các chàng trai từ khắp các nước xa gần tới để chọn phò mã cho tôi. Rất nhiều người đã đến tham dự, từ những người trẻ tuổi đến các anh hùng chiến trận lẫy lừng. Họ đều đến với hy vọng có thể trở thành phò mã của tôi.
Tôi bước ra, kiêu sa trong bộ váy lộng lẫy, và bắt đầu xem mắt từng người. Nhưng chẳng có ai khiến tôi hài lòng. Một số người thì quá thấp, số khác lại quá cao. Có người thì không đủ mạnh mẽ, có người thì quá quê mùa. Tôi chẳng ngần ngại chê bai, thậm chí còn chế giễu họ trước mặt mọi người. Trong số đó, có một chàng trai với chiếc cằm hơi cong như mỏ chim. Tôi cười lớn và nói: “Anh ta chẳng khác gì chim chích chòe với chiếc mỏ cong đó!” Từ đó, mọi người gọi anh là “Vua chích chòe.”
Khi vua cha biết chuyện tôi chê bai các chàng trai, người rất tức giận. Vua cha truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung điện, tôi sẽ bị gả cho người ấy. Tôi nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng van xin, khóc lóc, nhưng vua cha vẫn không thay đổi quyết định. Người nói rằng, tôi đã kiêu ngạo quá mức và cần phải học cách khiêm tốn. Không lâu sau, một người hát rong đi ngang qua cung điện, đứng dưới cửa sổ và cất tiếng hát để xin tiền. Vua cha cho gọi người đó vào.
Khi người hát rong bước vào, anh ta cất tiếng hát cho vua cha và tôi nghe. Sau đó, anh đưa tay xin tiền thưởng như mọi lần. Nhưng vua cha không chỉ ban cho anh vài xu. Người tuyên bố: “Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta sẽ gả con gái ta cho ngươi.” Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Tôi lại cầu xin vua cha thay đổi quyết định, nhưng người vẫn giữ lời thề rằng sẽ gả tôi cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung điện, và không có gì có thể lay chuyển được.
Linh mục được mời tới ngay lập tức, và hôn lễ của tôi cùng người hát rong được cử hành. Tôi không còn là công chúa cao sang nữa; tôi phải rời khỏi cung điện, đi theo chồng mình mà không biết sẽ đi về đâu.
Chúng tôi bắt đầu hành trình xa cung điện. Trên đường, tôi nhìn thấy một khu rừng lớn và hỏi: “Rừng đẹp này của ai?” Chồng tôi đáp: “Đó là của Vua chích chòe, nếu nàng lấy ông ấy thì rừng này đã là của nàng.” Nghe vậy, tôi tiếc nuối thốt lên: “Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.”
Chúng tôi tiếp tục đi đến một thảo nguyên rộng lớn. Tôi lại hỏi: “Thảo nguyên này của ai?” Anh đáp: “Của Vua chích chòe.” Tôi lặp lại lời than thở: “Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.”
Khi tới một thành phố lớn với những cung điện lộng lẫy và đường phố đông đúc, tôi lại hỏi: “Thành phố này của ai?” Anh trả lời: “Thành phố mỹ lệ của Vua chích chòe.” Lúc này, tôi không kiềm chế được nữa và bật khóc: “Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.”
Chồng tôi quay lại, tỏ vẻ tức giận và nói: “Tôi thật không hài lòng khi nghe nàng nói vậy. Chẳng lẽ tôi không xứng đáng với nàng sao?” Tôi không dám nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo anh tới một túp lều nhỏ nằm bên sườn núi. “Nhà ai thế này?” – tôi hỏi. “Nhà của chúng ta đó!” – anh đáp.
Tôi cúi đầu bước vào. Đó là một căn lều đơn sơ, chẳng có gì ngoài vài vật dụng cũ kỹ. Tôi hỏi tiếp: “Vậy người hầu đâu?” Anh cười và nói: “Làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi việc.” Anh bắt tôi nhóm bếp và nấu ăn, nhưng tôi không biết làm. Cuối cùng, anh vẫn phải tự tay làm mọi việc.
Ngày hôm sau, anh đánh thức tôi dậy và nói rằng chúng tôi không thể ngồi không mãi được, phải kiếm sống. Anh gợi ý tôi đan sọt để bán. Anh vào rừng lấy tre nứa, tôi phải chẻ lạt để đan, nhưng từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ làm những công việc này nên tất cả đều hỏng. Anh lại gợi ý tôi dệt vải, nhưng tôi cũng không biết cách làm.
Thấy tôi chẳng làm được gì, anh bảo: “Chắc ta phải đi buôn nồi và bát đĩa. Em sẽ ra chợ bán hàng.” Tôi nghe lời và ra chợ, ban đầu cũng có nhiều người đến mua. Họ trả tiền mà không mặc cả, thậm chí có người còn trả tiền nhưng không lấy hàng. Nhưng một hôm, một hiệp sĩ phi ngựa vào chợ và làm đổ vỡ hết đống hàng sành sứ của tôi. Tôi sợ hãi ngồi khóc, rồi về kể lại với chồng. Anh trách móc tôi vì làm đổ vỡ hết hàng và bảo đã xin được cho tôi một công việc phụ bếp trong cung.
Một ngày nọ, trong cung điện tổ chức hôn lễ cho nhà vua, tôi lén vào xem. Nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy, tôi nhớ lại cuộc sống xa hoa trước đây và cảm thấy buồn tủi. Bất ngờ, nhà vua bước vào, trên người đeo lụa là, châu báu lấp lánh. Nhà vua tiến đến và mời tôi nhảy. Tôi nhận ra Vua chích chòe và muốn trốn, nhưng không thể. Tôi bị kéo vào giữa phòng, và dây buộc nồi của tôi đứt, làm hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì văng tung tóe. Mọi người cười nhạo, và tôi vô cùng xấu hổ, chạy ra ngoài.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Đừng sợ, anh chính là người hát rong đã sống cùng em. Anh cũng chính là kỵ sĩ đã làm đổ vỡ hàng sành sứ của em. Tất cả chỉ để dạy em bài học về sự khiêm tốn.” Tôi nghe xong, bật khóc: “Em đã sai, em không xứng đáng làm vợ anh.” Nhưng chàng nói: “Em đừng tự trách mình nữa, mọi khó khăn đã qua. Giờ chúng ta hãy cùng nhau sống hạnh phúc.”
Ngày hôm đó, hoàng cung mở tiệc lớn, toàn thể triều đình có mặt để chúc mừng chúng tôi. Tôi, giờ đây, không còn là cô công chúa kiêu ngạo nữa, mà là người đã biết trân trọng và yêu thương đúng cách.