Bài viết dưới đây là tổng hợp các mẫu Trình bày ý kiến quan niệm: Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều. Mong rằng sẽ giúp cho các bạn học sinh có thêm nhiều tài liệu và kiến thức để ôn tập. Cùng tìm hiểu nhé.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Trình bày ý kiến quan niệm: Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu câu ngạn ngữ: Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều.
– Nêu suy nghĩ của bản thân: đây là quan niệm sai lầm của các nhà Nho bảo thủ trong chế độ phong kiến xưa đối với các nhân vật Thúy Vân, Thúy Kiều (chủ yếu là Thúy Kiều) và Truyện Kiều của Nguyễn Du.
1.2. Thân bài:
Giải thích câu nói.
Câu đầy đủ là:
Đàn ông chớ kể Phan Trần
Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều.
– Điều mà người xưa muốn gửi gắm qua câu nói trên là khuyên đàn bà con gái không nên đọc (chớ kể) Truyện Kiều và không nên bắt chước Thúy Kiều vì cho rằng nàng là người con gái hư hỏng, vượt qua lễ giáo phong kiến.
Ý kiến của tôi trước nhận định này.
– Đây là quan niệm sai lầm, bảo thủ, chỉ nhìn nhận, đánh giá Thúy Kiều một cách phiến diện. Lấy đạo đức Nho giáo cứng nhắc làm tiêu chuẩn đánh giá phẩm chất người con gái
– Thúy Kiều là người con gái đáng thương và đáng trân trọng.
+ Trong tình yêu: Nàng đã vượt qua rào cản vô hình, khắc nghiệt của các lễ giáo thời đại phong kiến để c ổ hủ để chủ động đi tìm kiếm tình yêu của sự tự do, với người mình yêu. Đối với người yêu, cô đàng hoàng và đứng đắn.
+ Trọng tình cha mẹ: Cô là người con hiếu thảo, hi sinh tình yêu để giữ trọn chữ hiếu.
Trong nghịch cảnh: Cô luôn tìm cho mình một lối thoát khỏi cuộc sống ẩm ướt trong màu xanh, nhưng mỗi lần vượt lên, cô lại bị nhấn chìm sâu hơn.
+ Cuối quãng đời chênh vênh lênh đênh lênh đênh, Thúy Kiều đoàn tụ với gia đình, với Kim Trọng. Vì tôn trọng mối tình đầu trong sáng, tôn trọng người yêu cũ, cô đã: Đổi tình sắt son thành cờ. (Tức là chuyển tình yêu thành tình bạn tri kỷ, tri kỷ).
+ Như vậy, Thúy Kiều là người con gái đáng thương, đáng trân trọng chứ không đáng khinh, đáng khinh
+ Truyện Kiều là kiệt tác của dân tộc có giá trị to lớn và sâu sắc nên chúng ta cần có thái độ đánh giá khách quan, đúng đắn
– Đọc truyện kiều ta thấy được sự tàn bạo của chế độ phong kiến đối với con người, đặc biệt là người phụ nữ.
– Truyện Kiều còn là đỉnh cao của nghệ thuật thơ ca trên nhiều phương diện: ngôn ngữ, xây dựng nhân vật, phân tâm nhân vật, tả cảnh, tả người…
1.3. Kết bài:
– Xác định câu nói trên là quan điểm sai lầm của một số nhà Nho chỉ định sùng bái phong kiến, phủ nhận Thúy Kiều và Truyện Kiều.
– Chúng ta nên đọc Truyện Kiều để hiểu giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo của tác phẩm, về tài năng hiếm có của tác giả; Đồng thời thấy được những phẩm chất đáng quý của Thúy Kiều – người con gái tài sắc vẹn toàn – nạn nhân của xã hội phong kiến tàn bạo.
2. Trình bày ý kiến quan niệm: Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều hay nhất:
Truyện Kiều từ lâu đã được coi là một kiệt tác, là đỉnh cao của nghệ thuật thơ ca Việt Nam, và thi hào Nguyễn Du đã được công nhận là danh nhân văn hóa thế giới. Tuy nhiên, dưới thời phong kiến trước đây, đã có thời Truyện Kiều bị quy kết là “gian dâm” và trong dân gian có câu: Đàn bà kể Thúy Vân, Thúy Kiều. Căn cứ vào lời đánh giá bất hủ về Truyện Kiều, chúng ta có thể khẳng định đây là quan điểm sai lầm của một số nhà Nho bảo thủ.
Mở rộng đầy đủ về những câu nói đó như sau:
Đàn ông chớ kể Phan Trần,
Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều.
Ý của câu nói này là để dọa dượng Phan Trần trong truyện Phan Trần và Thúy Kiều trong Truyện Kiều, làm những việc trái với lễ giáo phong kiến. Các nhà Nho bảo thủ coi Thúy Kiều là gái hư vì coi thường các chuẩn mực đạo đức phong kiến. Đạo lý ấy quy định người phụ nữ phải biết chữ nghĩa và giữ chữ trinh làm đầu. Trong khi đạo lý quy định nam nữ là không thể chung sống, thì Thúy Kiều lại nói: Một mình đắm mình trong sương lạnh phố vắng gặp Kim Trọng để thổ lộ lòng mình. Hơn nữa, giữa cuộc đời mười lăm năm lưu lạc, Thúy Kiều đã phải trải qua: Hai lần thanh mai trúc mã, hai lần vô nghĩa với Thúc Sinh và kết duyên với Từ Hải. Chính những điều đó đã làm cho các nhà Nho bảo thủ chỉ trích Thúy Kiều mà không tìm hiểu, phân tích nguyên nhân.
Ta thấy các em đã sai và phiến diện khi đánh giá Thúy Kiều và Truyện Kiều bởi Thúy Kiều là một cô gái đáng thương và đáng kính. Nàng không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn có những đức tính cao quý hiếm có. Trong tình yêu với Kim Trọng, Thúy Kiều là một người tình tuyệt vời. Cô đã vượt qua những gông cùm của lễ giáo phong kiến để chủ động đi tìm hạnh phúc. Nó có thể diễn tả khát vọng sống, khát vọng yêu thương cháy bỏng. Hành động của Thúy Kiều thật đáng yêu và đáng khâm phục. Thử nghĩ xem có bao nhiêu cô gái ngày nay có suy nghĩ và hành động như cô ấy? Không ngồi chờ số phận, không chấp nhận những quy luật: Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, những lễ giáo phong kiến xưa cũ, đó chính là sự dũng cảm, cầu tiến của Thúy Kiều.
Cùng quay trở lại với mối tình khá đặc biệt của đôi nam nữ Kim Trọng và Thúy Kiều, một trong những lý do ra đời concept vô cùng lãng mạn. Nói theo ngôn ngữ hiện đại, cả hai là “tiếng sét ái tình” đánh nhau ngay từ phút đầu gặp mặt trong buổi chiều tiết Thanh Minh, đến nỗi quốc dân thiên hạ, tình trong như ngoài. đ. Sau khi chia tay, hình bóng Kim Trọng in đậm trong trái tim xúc động của Thúy Kiều, khiến nàng thao thức, nhìn vào căn phòng: Sao người ta lại gặp nhau? Tình yêu chân thành, say đắm cuối cùng cũng kết thúc, ông chủ kiêu ngạo và hung bạo của Thúy Kiều một mình đi tâm sự với chàng Kim Nhận Sen, quanh quẩn trong bức tường, sự háo sắc và táo bạo của Thúy Kiều khiến lòng người rối bời. Nói lời chia tay trước sự phản ứng dữ dội của những người coi trọng đạo đức, luân lý Nho giáo, họ không thể chấp nhận một cô gái có tâm hồn tự tại, tình yêu tự do như Thúy Kiều. cúng và sợ làm gương xấu cho phụ nữ, đó là điều dễ hiểu dưới thời phong kiến.
Thúy Kiều thấy mình với người yêu, với tình yêu. Dù là người chủ động tìm đến Kim Trọng nhưng Thúy Kiều vẫn luôn giữ được phẩm giá và sự chính trực của mình. Trong đêm thề nguyền, khi Kim Trọng: Con sóng tình đã chùn bước, Ngắm nhìn người yêu chiều nhàn nhạt, Thúy Kiều tế nhị, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
Đã cho vào bậc bố kinh,
Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu.
Phải tuồng trên bộc trong dâu,
Thì con người ấy ai cầu làm chi!
Thúy Kiều không làm điều gì trái với đạo lý, chỉ là nàng không tuân theo những ràng buộc phi lý, cổ hủ của chế độ phong kiến mà thôi.
Nếu nhìn nhận, đánh giá mối tình Kim Trọng – Thúy Kiều theo quan niệm ngày nay, chúng ta thấy đó là một tình yêu hồn nhiên, trong sáng. Nó không bị chi phối, không bị chiếm giữ bởi bất cứ tài sản vật chất nào mà hoàn toàn là tiếng nói của hai trái tim, hai tâm hồn đồng điệu. Thế là nó nhanh chóng trở thành lời thề vàng trăm năm. Mối tình ấy dẫu có dang dở thì vẫn là hình ảnh tâm tư, tình cảm của Thúy Kiều xuyên suốt qua chiếc kính lúp suốt năm tháng lưu lạc: Khi Vô Tích, khi Lâm Tri, đâu là lừa đảo, đâu là đáng thương với thân phận của mình. nhục: Thanh lâu hai chiều, thanh y hai lần. Mỗi khi chìm đắm trong đau khổ, Thúy Kiều lại nghĩ đến Kim Trọng với một nỗi niềm ngậm ngùi tiếc nuối: Tiếc rằng nghĩa xưa còn cách lòng.
Như vậy, tình yêu và nhân phẩm của Thúy Kiều thật xứng đáng với hai câu thơ ngợi ca của Nguyễn Du: Lấy chữ hiếu làm trinh, bụi nào cho lọt mắt nàng? Hay như nhận xét của Chu Mạnh Trinh, một nhà Nho tiến bộ ở Thủ đô cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, rất mê hình tượng Thúy Kiều, giá này chắc cũng đỡ nhà chạm vàng.
Đối với cha mẹ, Thúy Kiều là một đứa con lạ lùng. Sau lời vu khống của một thương gia nào đó, gia đình cô tan nát. Thúy Kiều phải thương tiếc mối tình đầu trong sáng, tha thiết với Kim Trọng, rồi quyết định bán mình cho Mã Giám Sinh để lấy ba trăm lạng vàng Rửa tội cho cha và em khỏi mang ơn sinh thành. Hành động bán búp bê của Thúy Kiều khiến người đọc vừa cảm phục, vừa xót xa.
Sau khi bước lên đầu chiếc xe định mệnh Gió thổi mây bay Xe vào cõi trần như bay, Thúy Kiều đã chết giữa cõi trường sinh. Suốt mười lăm năm lưu lạc, cô luôn bị những thế lực đen tối lao tới. Những lần cô cố gắng vượt qua khó khăn để thoát ra khỏi bóng đêm tăm tối của phận người nhưng lại càng bị nhấn chìm sâu hơn. Làm sao ta có thể chấp nhận một người con gái dịu dàng đào tơ như Thúy Kiều? Có trách cái xã hội ác độc đã nhẫn tâm chà đạp lên số phận người phụ nữ tội nghiệp ấy.
Để thoát khỏi cuộc sống tủi nhục trong lầu xanh nhơ nhớp, Thúy Kiều đành chấp nhận làm theo lí lẽ của Thúc Sinh. Cuộc hôn nhân tạm bợ này không kéo dài được bao lâu khi nàng là vợ của Thúc Sinh, Hoạn Thư, người đã bắt cóc nàng về nhà từ nhỏ, lênh đênh trôi dạt và đang đêm phải trốn khỏi Quan Âm Các. Thoát khỏi hang trộm, Thúy Kiều lại rơi vào ổ rắn. Lần thứ hai, Thúy Kiều bị Bạc Bà, Bạc Hạnh lừa bán vào lầu xanh. Nơi có hy vọng và tuyệt vọng, cô ấy bày tỏ sự bất bình và phẫn uất của mình:
Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi!
Nghĩ đời mà ngán cho đời,
Tài tình chi lắm cho trời đất ghen!
Tiếc thay nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!
Từ Hải đem lòng yêu sắc đẹp của người trọng tài nên bỏ tiền chuộc Thúy Kiều ra khỏi lầu xanh và lấy nàng làm vợ. Anh cũng giúp cô tôn thờ ước nguyện báo thù, trả thù, gột rửa những nỗi niềm chất chứa trong cô bấy lâu nay. Sống hạnh phúc và trọn vẹn bên người anh hùng hiểu mình, hết lòng yêu thương mình nhưng Thúy Kiều vẫn không quên tình cũ, cố nhân:
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Một xã hội trọng nam khinh nữ quan niệm trai có năm thê thiếp, gái chính trinh chỉ có một chồng nên các nhà Nho căn cứ vào đó mà lên án Thúy Kiều là: cuối đời đáng tội ngoại tình mà không cẩn thận. Sự xem xét. để tìm ra nguyên nhân khiến cô rơi vào tình thế bấp bênh, tiết lộ.
Có lẽ chỉ Nguyễn Du là người hiểu và đồng cảm nhất với nỗi khổ của Thúy Kiều để rồi đưa ra lời bình để thăm dò cảm giác chua xót, ngậm ngùi:
Đau đớn thay phận đàn bà,
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung!
Nguyễn Du đã hoàn lương chiêu tuyết cho Thúy Kiều bằng những câu thơ thể hiện tình yêu và sự trân trọng:
Như nàng lấy hiếu làm trinh,
Bụi nào cho đục được mình ấy vay…
Hoa tàn mà lại thêm tươi,
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa…
Thúy Kiều không chỉ đáng thương mà còn đáng quý. Đọc Truyện Kiều, ta đồng cảm với nỗi khổ và trân trọng vẻ đẹp tâm hồn của người con gái tài sắc vẹn toàn ấy.
Đặt câu: Đàn bà kể Thúy Vân, Thúy Kiều không những sai về nhân vật Thúy Kiều mà còn sai cả Truyện Kiều của Nguyễn Du, cho rằng đây là “cuốn sách dâm dục”, không nên đọc. Truyện Kiều là một kiệt tác của nền văn học dân tộc, là đỉnh cao của thơ ca Việt Nam nên khi đánh giá Truyện Kiều chúng ta cần có thái độ khách quan và đúng đắn
Đọc Truyện Kiều ta thấy sự tàn ác của chế độ phong kiến đối với người phụ nữ. Người con gái tài hoa, hiếu thảo như Thúy Kiều bị coi là sản phẩm vô tri vô giác: Mua vội, bán vội, Mây trôi bồng bềnh không chốn dung thân. Cuộc đời Thúy Kiều nhiều xáo trộn, đau khổ và tủi nhục vì những thế lực đen tối trong xã hội xấu xa. Ma lực của đồng tiền khiến những kẻ vô lương tâm đẩy Thúy Kiều đi từ hoàn cảnh đau đớn này đến hoàn cảnh đau khổ khác. Hơn nữa, ở khắp mọi nơi, bức tranh xã hội loạn lạc, đảo điên, thối nát được phản ánh rất rõ nét trong Truyện Kiều. Nguyễn Du ngậm ngùi nói:
Vượt qua một trận hỗn chiến,
Sự việc nhìn thấy mà lòng đau như cắt!
Truyện Kiều còn đạt đến đỉnh cao của giá trị nhân đạo bởi nó là tiếng kêu cứu về số phận của một người con gái tài sắc vẹn toàn, lẽ ra được sống trong yêu thương, hạnh phúc thì lại phải chịu bao đau khổ, tủi nhục.
Về nghệ thuật, Truyện Kiều đạt đến đỉnh cao của văn học, đặc biệt là nghệ thuật thơ ca Việt Nam. Nguyễn Du xuất sắc về nhiều mặt như tả cảnh, tả người, diễn tả tâm lí nhân vật… So với Truyện Kiều, Nguyễn Du xứng đáng là đại thi hào của dân tộc Việt Nam.
3. Trình bày ý kiến quan niệm: Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều ấn tượng nhất:
“Truyện Kiều” là kiệt tác của đại thi hào Nguyễn Du, Thúy Kiều, Thúy Vân với những nét nhân cách đáng quý đã ghi nhiều ấn tượng tốt đẹp trong lòng độc giả trong và ngoài nước. Tuy nhiên, xưa có câu “Đàn bà kể Thúy Vân, Thúy Kiều”. Đây là một quan điểm sai lầm, chúng ta cần nhìn nhận đúng đắn để hiểu rõ hơn về nhận định này.
Nguyên văn của câu là:
“Đàn ông chớ kể Phan Trần,
Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều.”
Tổ tiên của chúng ta trong quá khứ đã nhìn nó rất khắc nghiệt. Phụ nữ và trẻ em gái bị cấm đọc những câu chuyện lãng mạn. Cấm đàn ông đọc truyện ngôn tình ủy mị ảnh hưởng đến ý chí đàn ông: “Đầu đội trời, chân đạp đất”. Câu trên hiểu rằng các ông bố, bà mẹ đều đồng ý rằng đàn bà con gái không nên đọc (không kể) Truyện Kiều và không thể noi theo hình mẫu Thúy Vân, Thúy Kiều vì cho rằng nàng không dính vào lễ giáo phong kiến.
Quan niệm đạo đức của xã hội phong kiến theo Nho giáo xưa bao gồm những lễ giáo phong kiến ràng buộc quyền con người, đặc biệt là người phụ nữ phải tuân theo “tam tòng tứ đức”, “tam tòng tứ đức”. “”, “từ bi”… đặc biệt phải nghe lời cha mẹ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Theo quan điểm ràng buộc, theo các nhà Nho Thúy Vân, Thúy Kiều hành động không phù hợp với lễ giáo phong kiến. Thứ nhất, hành động theo đuổi tình yêu của Kiều được cho là tự do yêu đương, thề non hẹn biển, đi một mình về khuya, tự định nhân duyên không cần cha mẹ cho phép. Đây là điều tối kỵ trong xã hội phong kiến đương thời. Kiều bán mình, làm gái lầu xanh, bị ghép vào người đàn bà lẳng lơ phạm hủ tục, không lấy được nhiều chồng, coi trọng trinh tiết.
Trong thời đại đề phòng, xét một cách khách quan, ý kiến đó đúng với nghi thức của hiền nhân, nhưng đây là cách nhìn đầy nhãn quan. Đó là cách đánh giá phiến diện, phiến diện, chưa nhìn nhận toàn diện, khách quan hơn trường hợp cụ thể của chị em Kiều, đặc biệt là Thúy Kiều. Thúy Kiều là một cô gái tài sắc vẹn toàn, đức độ… Điểm nổi bật nhất ở nàng ngay từ đầu tác phẩm là lòng hiếu thảo. Nàng hy sinh tình yêu, bán mình thay cha và em, làm tròn chữ hiếu. Chính sự bất công, tráo trở của chế độ phong kiến đã gián tiếp gây ra những bất công, bi kịch trong cuộc đời Kiều. Trong giông tố cuộc đời, Kiều vẫn giữ được phẩm cách cao quý của mình. Kiều có một tình yêu cao thượng, trước ngày bán mình trao lại tình yêu cho Thúy Vân, hai lần lưu lạc nơi lầu xanh mà vẫn thủy chung với Kim Trọng nên tội chưa buộc vào thân đã vô cùng nghiệt ngã. . Dù sống trong chốn lầu xanh, nhơ nhớp và đầy cạm bẫy nhưng Kiều vẫn ý thức sâu sắc phẩm giá của mình:
“Như nàng lấy hiếu làm trinh,
Bụi nào cho đục được mình ấy vay”
Chìm trong nghịch cảnh, Thúy Kiều luôn loay hoay tìm lối thoát khỏi lầu xanh nhưng số phận không buông tha, một lần vươn lên là một lần bị nhấn sâu hơn. Suy cho cùng, cuộc đời lưu lạc, đau đớn của cô là do xã hội tàn bạo đương thời tạo ra, cô không thể thoát khỏi bàn tay của một số phận bi thảm. Tuy nhiên, nhìn nhận cuộc đời của Kiều, khi kết thúc 15 năm lưu lạc, Kiều đã được đoàn tụ với gia đình, với Kim Trọng. Vì trân trọng mối tình đầu trong sáng, vì người yêu cũ và em gái, cô đã “đổi tình lấy sắt đổi cờ” (đổi tình lấy tri kỷ). Dù số phận không công bằng, nâng lên vai nàng những gánh nặng không dễ mang nhưng Kiều vẫn làm tròn chữ hiếu, lòng trung nghĩa và tài sắc vẹn toàn. Bởi thế, “Đàn bà bảo Thúy Vân, Thúy Kiều” là một quan điểm sai lầm, nhìn phiến diện.
Truyện Kiều là một kiệt tác của dân tộc với nhiều giá trị to lớn và sâu sắc. Tác phẩm đã vạch trần sự tàn bạo của xã hội phong kiến trong thời đại mờ mịt, cướp đi quyền sống của con người, đặc biệt là người phụ nữ, chỉ ra rằng tôn giáo, Nho giáo đã áp dụng cái nhìn trừng phạt, phê phán, phê phán các nhân vật. … Phê phán một xã hội không cho phụ nữ quyền được sống hạnh phúc. Từ đó nâng niu, trân trọng nhân cách Thúy Vân, Thúy Kiều dù trải qua bao nhiêu đổ vỡ bể dâu vẫn trong sáng, trân trọng vẻ đẹp của người phụ nữ và thể hiện tấm lòng nhân đạo của Nguyễn Du.
“Đàn bà kể Thúy Vân, Thúy Kiều” thực sự là một quan điểm sai lầm. Thúy Vân, Thúy Kiều tuy là nạn nhân của xã hội phong kiến tàn bạo và lễ giáo hiền triết nhưng vẻ đẹp của họ vẫn trong sáng cần được nâng niu. Đó là tấm lòng nhân đạo của Đại thi hào Nguyễn Du, và cũng là nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam đương đại.