Ngay từ đầu tác phẩm, tiếng chửi của Chí Phèo đã lại một ấn tượng sâu sắc, gợi lên trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về bi kịch cuộc đời của Chí Phèo. Dưới đây là những bài văn mẫu phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo chọn lọc hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.
Mục lục bài viết
- 1 1. Ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo trong đoạn mở đầu truyện Chí Phèo:
- 2 2. Dàn ý phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo ngắn gọn nhất:
- 3 3. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo hay nhất:
- 4 4. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo chọn lọc:
- 5 5. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo chi tiết:
1. Ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo trong đoạn mở đầu truyện Chí Phèo:
Tiếng chửi của nhân vật Chí Phèo chính là phản ứng của Chí trước những bất hạnh của cuộc đời. Tiếng chửi của hắn đã bộc lộ tâm trạng bất mãn đến tột cùng của một con người vẫn ý thức được mình đã bị cả xã hội ruồng bỏ. Những tiếng chửi của hắn trở nên vô nghĩa, bị xã bỏ ngoài tai không được đón nhận, lắng nghe. Một khi quyền làm người đã bị tước đi mất thì mọi tiếng than khóc, chửi rủa, say xỉn hay tỉnh táo đều trở nên vô tác dụng.
Đáp lại tiếng chửi của hắn chỉ có tiếng sủa của những con chó trong xóm. Tiếng chửi là niềm khao khát của Chí Phèo được giao tiếp với con người cho dù là đó hình thức giao tiếp hạ đẳng nhất nhưng vẫn không ai đáp lại hắn. Tiếng chửi đoạn mở đầu câu chuyện thể hiện đỉnh cao nỗi bất hạnh của cuộc đời đầy bi kịch cô đơn, và cự quyền làm người của Chí Phèo đã dẫn dắt vào câu chuyện.
2. Dàn ý phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo ngắn gọn nhất:
Mở bài
– Giới thiệu về tác giả Nam Cao
– Giới thiệu về tác phẩm “Chí Phèo” và nội dung ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo.
Thân bài
a, Vị trí và kết cấu của tiếng chửi:
– Ngay từ mở đầu tác phẩm tiếng chửi của Chí Phèo đã xuất hiện và để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng người đọc về nhân vật Chí Phèo với những tiếng chửi đầy đau đớn và bất mãn.
=> Tiếng chửi mang đến cho độc giả những ấn tượng độc đáo về nhân vật Chí Phèo đồng thời thể hiện tài năng bậc thầy của tác giả trong làng viết về đề tài người nông dân trước cách mạng.
– Những hình thái diễn đạt của tiếng chửi:
+ Thông qua lời dẫn truyện của tác giả vô cùng xót xa và lạnh lùng.
+ Thông qua lời thuật lại của người dân làng Vũ Đại với giọng điệu đầy thờ ơ, ngán ngẩm.
+ Thông qua nhân vật Chí Phèo với cái giọng đau đớn, bực tức, chất vấn khi đang phải vật lộn với bi kịch bất hạnh của chính mình.
– Tiếng chửi không chỉ giữ nguyên ở trong một trạng thái mà về mặt cấp độ mà nó còn có sự tăng tiến. Hắn chửi rủa tất cả những thứ mà hắn coi là đã làm cho cuộc đời mình trở nên bất hạnh, khổ sở.
=> Tuy nhiên, đối tượng mà hắn chửi ngày càng được thu gọn lại, thế nhưng trên thực tế tiếng chửi lại tăng dần đều theo cấp độ, càng về sau tiếng chửi càng cay cú, gay gắt đến cực điểm khiến độc giả có ấn tượng sâu sắc về nghệ thuật tăng tiến ẩn ý này của nhà văn.
– Tiếng chửi trong cơn say rượu thực chất lại là lúc Chí Phèo tỉnh táo, đủ để hắn nhận thức về những bi kịch cuộc đời mình.
b, Nguyên nhân, ý nghĩa tiếng chửi:
– Bi kịch của số phận: từ lúc sinh ra đã mồ côi, không cha, không mẹ.
– Bi kịch của sự tha hóa: Sự lương thiện của Chí Phèo đã bị tàn phá bởi sự lẳng lơ của bà Ba, và sự ghen tuông đến mù quáng của Bá Kiến đã đẩy Chí vào con đường tha hoá. Từ đó hắn có một vết trượt dài trên con đường tội lỗi, tha hóa về cả nhân hình lẫn nhân tính và trở thành một quỷ dữ của làng Vũ Đại.
– Bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người: Chí Phèo gặp được Thị Nở, khát khao có được một mái ấm hạnh phúc, và khao khát được trở lại làm một con người lương thiện nhưng bị những lời lẽ của Thị làm tỉnh ngộ, lựa chọn cái chết để giải thoát cuộc đời.
=> Chí Phèo có khao khát được giao tiếp được hòa nhập vào xã hội, thế nhưng không một ai bắt chuyện với hắn, hắn đành phải giao tiếp bằng cách chửi, chửi để mong rằng người ta sẽ chửi lại mình, điều đó để chứng minh rằng ít ra hắn vẫn là một con người và vẫn có người muốn đáp lại lời của hắn. Sự đớn đau đến tột cùng khi đã không có một ai đáp lại hắn, Chí Phèo mới thốt lên rằng ai đã sinh ra thân hắn để giờ hắn khổ thế này.
Kết bài
Nêu cảm nhận của bản thân về ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo
3. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo hay nhất:
Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc nhất của nền văn học Việt Nam giai đoạn thế kỉ XX. Tác phẩm “Chí Phèo” là một trong những truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách sáng tác của ông. Chí Phèo – nhân vật chính trong tác phẩm gây ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc không chỉ số phận và cuộc đời bất hạnh của Chí mà còn ở những tiếng chửi rất đặc biệt và có sức ám ảnh.
Tiếng chửi được Nam Cao đưa lên phần mở đầu truyện mục đích là muốn để lại sự ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Nhà văn sử dụng cách kể chuyện theo kết cấu hồi tưởng, khiến người đọc lôi cuốn với những tình tiết mở đầu vô cùng bất ngờ. Nghệ thuật trần thuật hấp dẫn với nhiều ngôi kể khác nhau. Tác giả kể chuyện với giọng chửi đầy đau đớn, bực tức của nhân vật Chí Phèo, với giọng điệu hờ hững, thờ ơ, của dân làng Vũ Đại và theo giọng điệu trần thuật của nhà văn. Tiếng chửi được tăng tiến liên tục, càng về sau càng trở nên gay gắt. Ban đầu chỉ là những tiếng chửi đơn thuần chửi chung chung tất cả, hắn “chửi trời”, “chửi đời”, “tất cả làng Vũ Đại”, “chửi đứa nào không chửi nhau với hắn”, hắn chửi cả “đứa đẻ ra hắn”. Cảm xúc của tiếng chửi ngày càng tăng dần: “Tức thật!”, “Tức mình”, “Tức chết đi được mất”, “Thế này thì tức thật!”. Tiếng chửi diễn tả cảm xúc của nhân vật ngày một tăng theo và bi kịch bất hạnh của Chí ngày càng trở nên bi thảm, đáng thương.
Thông qua tiếng chửi, tác giả đặt ra cho người đọc một nghịch lý rằng: Chí Phèo tỉnh hay là say? Nam Cao đã khẳng định rằng “cứ rượu say là hắn chửi”. Nhưng nếu như những tiếng chửi đó là của một người say xỉn bị mất hết ý thức, thì tại sao Chí Phèo lại có thể chửi có sự tăng cấp giữa các đối tượng như vậy, sao hắn vẫn nhận ra được bản thân hắn “khổ đến nông nỗi này”. Trạng thái tỉnh mà say, say mà tỉnh đó là sự lưỡng phân của hình tượng nhân vật Chí Phèo, qua đó, người đọc có thể thấy rằng tác giả đã hé lộ ý thức tỉnh táo của Chí sau cái vô thức của người say, sau hình dáng quỷ dữ là nỗi đau đớn của con người với khát vọng được trở thành người lương thiện sau những hành động tội lỗi và lời nói côn đồ, ác độc. Tiếng chửi mở đầu tác phẩm ngay ở đầu đoạn văn, có ba bi kịch chính của Chí và đó cũng là nền tảng để triển khai ra bi kịch của Chí Phèo xuyên suốt trong tác phẩm.
Tiếng chửi mở ra cho người đọc về bi kịch cuộc đời của Chí Phèo. Cả cuộc đời hắn chỉ chỉ gói gọn trong sự bất hạnh, hắn không cha không mẹ, không có một tấc đất cắm dùi. Hắn chửi cha chửi mẹ của mình, thực chất đó chính là tiếng chửi mà hắn dành cho chính mình, chửi chính số phận bi kịch của mình. Câu hỏi “Nhưng biết đứa nào đẻ ra Chí Phèo” vang lên nhưng không một lời hồi đáp như chính sự bất lực, bế tắc của Chí Phèo, một kẻ bị ruồng bỏ ngay từ khi mới sinh và phải sống trong cả kiếp người và kiếp thú chật vật, đau đớn. Tiếng chửi là con đường cuối của số phận tha hoá con người của Chí Phèo. Cùng với nhân hình tha hoá, hành động rạch mặt ăn vạ, chém giết, đập phá và tiếng chửi chính là biểu hiện của quá trình Chí Phèo bị “lưu manh hóa” dần trở thành một con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Tiếng chửi là tiếng kêu đớn đau của hắn trước bi kịch bị tước đoạt đi quyền được làm người. Hắn chửi nhưng không có ai đáp lại, bởi người dân Vũ Đại thấy khiếp sợ hắn, không còn có ai coi hắn là một con người nữa. Đây chính là một hệ quả tất yếu từ những nỗi đau mà hắn đã gây ra cho họ. Tình cảnh lúc ấy chỉ là một thằng say rượu cùng với ba con chó dữ, điều đó cho thấy Chí Phèo cô đơn đến tận cùng, bị cả xã hội chối bỏ, quyền làm người cũng đã bị tước đoạt. Do vậy, tiếng chửi cũng chính là nỗi tuyệt vọng trong giao tiếp, là tiếng kêu cứu khao khát được trở về với kiếp người lương thiện của Chí Phèo.
Qua tiếng chửi, với bút pháp hiện thực nghiêm ngặt, giọng văn sắc lạnh, lạnh lùng, Nam Cao vừa thể hiện ra được mối quan hệ giữa Chí Phèo với làng Vũ Đại, vừa thể hiện được bi kịch số phận nhân vật trung tâm. Bên cạnh đó, ẩn sâu trong giọng điệu lạnh lùng ấy là một trái tim thấu hiểu, yêu thương, xót xa của một tấm lòng đau đời thiết tha. Trong kết cấu miêu tả tiếng chửi của Chí, tác giả tỏ ra chút già dặn cùng với kết cấu vào thẳng vấn đề chính, các vấn đề quan trọng mà nhà văn muốn triển khai đã hội tụ trong tiếng chửi. Cách dẫn dắt vào tác phẩm vô cùng hấp dẫn, cuốn hút người đọc kết hợp với lời nói nửa trực tiếp, góp phần cho tiếng chửi không chỉ có điểm nhìn của tác giả, mà còn có điểm nhìn của Chí Phèo và làng Vũ Đại. Trong đoạn văn không chỉ là cuộc đối thoại trong vô vọng giữa nhân vật Chí Phèo với người dân làng Vũ Đại, mà còn là cuộc đối thoại dân chủ giữa tác giả với độc giả.
Truyện ngắn “Chí Phèo” là một tác phẩm chứa đựng giá trị nhân đạo và giá trị hiện thực mới mẻ, sâu sắc. Qua chi tiết tiếng chửi của nhân vật Chí phèo, người đọc có thể thấy được tác phẩm khái quát xã hội ở nông thôn Việt Nam trước Cách mạng, một bộ phận những người nông dân lao động lương thiện, hiền lành, chất phác bị xã hội thực dân chà đạp, đẩy vào bước đường tha hóa. Nam Cao đã kết án đanh thép cái xã hội thực dân tàn khốc tàn phá đã đẩy người nông dân lao động đến bước đường cùng, qua đó, bản chất lương thiện trong họ được khẳng định ngay cả bị vùi dập mất đi cả nhân hình lẫn nhân tính.
4. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo chọn lọc:
Có lẽ nhà văn Nam Cao đã để nhân vật Chí Phèo đã thay mặt mình hiện hữu làm xao động trong lòng của độc giả. Nam Cao là nhà văn hiện thực sử dụng ngòi bút yêu thương của mình viết lên biết bao tác phẩm ám ảnh lòng người. Truyện ngắn “Chí Phèo” là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho ngòi bút của nhà văn. Nổi bật hơn cả là một đoạn văn xuất sắc trong đoạn trích đầu của tác phẩm đã thể hiện rõ nét phong cách của Nam Cao.
Trong toàn bộ tác phẩm, có lẽ phần mở đầu luôn là độc đáo nhất. Tác giả trần thuật theo một trình tự phi thời gian. Nhân vật chính trong tác phẩm được khắc họa đầu tiên một cách chân thực qua dáng vẻ, cử chỉ, điệu bộ và lời nói, đặc biệt nhất đó là qua tiếng chửi. Chân dung Chí Phèo ngất ngưởng được xây dựng bởi những câu trần thuật ngắn gọn. Hắn chửi trời nhưng trời cao quá không nghe được, hắn lại chửi đời nhưng đời rộng lớn quá cũng “chẳng là ai” và rồi hắn chửi cả làng Vũ Đại nhưng không một ai thèm đáp lời và họ cũng nghĩ rằng “chắc nó trừ mình ra”. Mọi người dân trong làng Vũ Đại coi Chí là một con quỷ dữ chứ không phải con người, Chí khao khát được đối thoại với cuộc đời và một điều duy nhất là thông qua tiếng chửi. Ở đây Chí Phèo cô độc hoàn toàn, bởi những tiếng chửi của Chí, tiếng vọng của cuộc đời không được ai đáp lại. Thật khốn khổ khi một con người được sinh ra là người nhưng lại không được làm người. Chi tiết hắn chửi “đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn” có lẽ đây là tiếng chửi vô cùng đau đớn của một con người. Tiếng chửi của Chí ngày càng gần, càng cụ thể nhưng cũng càng trở nên xót xa hơn. Phương tiện duy nhất để cho hắn giao lưu đối thoại với cuộc đời là ngôn ngữ, để mọi người biết bản thân mình vẫn còn đang tồn tại, vậy mà giờ đây ngôn ngữ cũng đã trở nên bất lực trước số phận bi kịch của Chí Phèo. Với bút pháp tài tình của mình, Nam Cao đã xây dựng lên chân dung của Chí Phèo trong mối quan hệ xa cách với con người, với cuộc đời hoàn toàn.
Lúc bấy giờ, trong lòng người dân làng Vũ Đại, Chí Phèo chỉ là một kẻ tha hóa, lưu manh hoá, là một con quỷ dữ đứng bên lề của xã hội. Tất cả mọi người dân trong làng không công nhận Chí Minh là một con người, cho dù chỉ là một con người thấp hèn nhất dưới đáy xã hội. Hắn thấy đơn độc, bất lực, tự đối thoại với chính bản thân mình. Chí khao khát tìm được một lời giao tiếp, khao khát được một ai đó công nhận hắn là một con người. Nhưng không, tất cả mọi thứ đều thờ ơ, dửng dưng, đó là một sự tàn nhẫn đến lạnh lùng. Những câu hỏi dửng dưng được đặt ra “Có hề gì?”, “Thế có phí rượu không?” ẩn chứa sâu bên trong đó là lòng thương cảm của tác giả, chất tình ấy như được nén sâu bên trong bởi những ngôn từ tàn nhẫn “hắn”, “Mẹ kiếp”, nhưng ở đâu đó vẫn ánh lên một cái nhìn cảm thông, trìu mến từ tác giả.
Nhà văn Nam Cao khai thác tâm lí nhân vật Chí Phèo một cách tinh tế, với những câu văn đa thanh “Tức thật”, “Tức chết đi được”, xây dựng một diễn biến tâm lí nhân vật phức tạp. Có thể là lời của tác giả nhận xét, cũng có thể là lời của nhân vật tự độc thoại nội tâm. Với ngôn ngữ đời thường giản dị nhưng tính biểu cảm cao đã thể hiện một ngòi bút điêu luyện của Nam Cao. Những câu văn có độ dài ngắn khác nhau kết hợp với câu cảm thán góp phần tạo nên một câu chuyện có không khí sôi nổi đôi lúc lại lên đến cao trào, qua đó người đọc có thể thấy một khả năng dẫn truyện, xây dựng cốt truyện vô cùng độc đáo, hấp dẫn của nhà văn.
Trong một đoạn văn ngắn, hình tượng chân dung Chí Phèo đã được Nam Cao khắc hoạ hết sức thành công, hình ảnh của một con quỷ dữ ngất ngưởng ở trên con đường tha hóa, lưu manh hoá, mất hết cả nhân hình lẫn nhân tính, khao khát được níu kéo tiếng vọng của cuộc đời thông qua tiếng chửi. Nhưng người dân trong làng Vũ Đại không rộng mở lòng mình để đón Chí Phèo, đáp lại những tiếng chửi của Chí là một sự im lặng đến kỳ lạ. Cuộc đời trở nên im lặng, lòng người trở nên lạnh lùng để lại một Chí Phèo hoàn toàn cô độc, một con quỷ dữ thiếu thốn tình thương từ thở lọt lòng và lớn lên cũng bị từ chối làm người.
Với sự am hiểu tâm lý sâu sắc của mình kết hợp với ngòi bút tài tình, Nam Cao đã mang lại cho nền văn học Việt Nam một đoạn văn vô cùng độc đáo thể hiện tài năng sáng tạo của mình. Một Chí Phèo cùng với tiếng chửi đầy đau đớn sẽ sống mãi với thời gian, luôn hiện hữu trong tấm lòng yêu thương của nhà văn.
5. Phân tích ý nghĩa tiếng chửi của Chí Phèo chi tiết:
Có rất nhiều tác giả đã khẳng định được vị trí của mình trong nền văn học Việt Nam bằng những tác phẩm đặc sắc mang giá trị nhân văn sâu sắc như Truyện Kiều của Nguyễn Du hay như Nguyễn Tuân, Tố Hữu đã phản ánh lên các sự kiện trong đại của đất nước qua các tác phẩm của mình. Hoặc như những nhà văn khác thì ghi dấu mình bằng những tác phẩm mang màu sắc tuyên ngôn nghệ thuật. Ngoài ra cũng có nhiều tác giả chỉ bằng một chi tiết nhỏ trong tác phẩm đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc và không bao giờ phai.
Theo ý nghĩ của mọi người thì để có một tác phẩm để đời thì tác giả phải tìm được những thứ to lớn vì đại, nhưng không phải như vậy, đối với nhà văn có thể chỉ tìm được cho tiết nhỏ bé nhưng nó lại làm nên sự vĩ đại cho cả tác phẩm. Chi tiết nhỏ được hiểu là những sự việc hoặc sự kiện bình thường nhỏ bé trong một tác phẩm văn học, người đọc ban đầu đọc tác phẩm dường như chỉ nghĩ tác dụng của nó là phản ánh lên hiện thực khách quan của xã hội. Nhưng cho đến khi đọc lại thì ta phát hiện ra chính trong chi tiết nhỏ đó là cả một giá trị tư tưởng to lớn mang tính thẩm mĩ và ý nghĩa giáo dục cao. Qua đó cho thấy chi tiết dù nhỏ nhưng lại mang một giá trị nghệ thuật to lớn và đặc sắc, càng tô đậm thêm tài năng của nhà văn.
Hình ảnh của Chí Phèo chính là một điển hình về người nông dân nghèo khổ với bản tính lương thiện đã bị rơi vào tha hóa trở thành một con quỷ dữ và bị ruồng bỏ khỏi xã hội loài người, rồi cuối cùng là bi kịch của khát vọng muốn trở về để làm người lương thiện. Nam Cao thể hiện cá bi kịch của Chí Phèo bằng một chi tiết rất nhỏ, và được ở ngay đoạn mở đầu đó chính là tiếng chửi của Chí Phèo. Đọc qua thì ta thấy nó rất bình thường nhưng khi ta càng suy ngẫm thì lại càng thấy được sự sâu sắc trong từng tầng nghĩa của nó. Hắn ngật ngưỡng trong cơn say, hắn bước đi và chửi. Lúc đầu hắn “chửi trời” vì đã sinh ra hắn không được hoàn thiện. Sau đó hắn “chửi đời”, chửi đời vì bạc bẽo hồi nhỏ đã cưu mang hắn rồi bây giờ lại vứt bỏ hắn. Cuối cùng là hắn “chửi cả làng Vũ Đại” vì đã đẩy hắn vào bi kịch đầy thê thảm này. Đến khi hắn “chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn” đã cho thấy nỗi cô độc trong hắn đã lên đến tột độ. Và đau đớn nhất là khi hắn chửi “đứa chết mẹ nào đã đẻ ra thân hắn” để đến bây giờ cuộc đời hắn phải mang những bi kịch lớn này. Mặc dù hắn chửi nhưng đáng sợ hơn là lời của hắn lại rơi vào sự im lặng bổ vì không có một ai dù chỉ một người đáp lại lời hắn. Sâu trong tiếng chửi của hắn là niềm khao khát được giao tiếp với mọi người, dù đáp lại chỉ bằng một tiếng chửi thôi cũng được. Nhưng hắn đã bị cả làng quay lưng và bị gạt bỏ khỏi xã hội loài người. Không ai đáp lại hắn và cuối cùng hắn chửi nhau với 3 con chó dữ: “Một thằng say và ba con chó dữ mà làm ầm ĩ cả làng”.
Ngay trong đoạn mở đầu của tác phẩm thì Nam Cao đã cho người đọc thấy được tài hoa nghệ thuật của mình. Hình thái ngôn ngữ nửa trực tiếp đã được tác giả vận dụng rất thành công qua lời kể khách quan, lời nhận xét của tác giả và lời của dân làng thầm nhủ: “Chắc nó trừ mình ra”. Qua đó người đọc vẫn thấy được hình ảnh của một đám đông dân làng Vũ Đại mặc dù không có sự xuất hiện của họ cùng với thái độ của họ trước những câu chửi của Chí Phèo. Trong đó nổi bật nhất chính là giọng nói vừa có phẫn uất vừa cô đơn của Chí Phèo trước đồng loại: “Tức thật!”, “Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất!”, “Mẹ kiếp! Thế có phí rượu không?”. Đó là tiếng nói được cất lên từ chính suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật hay là lời kể của tác giả.
Tiếng chửi của Chí vừa thể hiện khát khao được giao tiếp với mọi người cũng vừa là sản phẩm của bi kịch của sự tha hóa của một con người đã không được sống đúng bản chất của chính bản thân mình dù trước đó là một người có bản tính hiền lương. Với vẻ bề ngoài chính là tiếng chửi của một người say rượu với lời chửi mơ hồ và không động chạm đến một ai. Nhưng bên trong hắn lại rất tỉnh, không gian hắn chửi cũng dần thu hẹp lại, hắn chửi từ vô địa chỉ đến có địa chỉ, chửi từ số đông đến chửi một người: “hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn”. Cả làng Vũ Đại không ai biết ai đẻ ra hắn nhưng với chúng ta thì người đọc biết được, chính là dó cái xã hội vô nhân đạo đã đẻ ra Chí Phèo, đẻ ra một con quỷ dữ của làng Vũ Đại.
Chí Phèo mượn rượu để phản ứng với xã hội vô nhân đạo. Từng tiếng chửi cay được phát ra nghĩa là trong lòng của hắn đang cuồng điên kêu gào, hắn chửi để thỏa mãn nỗi lòng của chính mình khi mà cả làng Vũ Đại không có một ai lắng nghe hắn. Tất cả mọi người đều có thành kiến với hắn. Tiếng chửi của hắn mang tâm trạng đau khổ, đồng thời cũng là lời tố cáo một xã hội vô nhân đạo với những suy nghĩ lạc hậu, cổ hủ đã ruồng bỏ và cướp mất quyền được làm người của hắn. Thực chất, tiếng chửi của Chí Phèo là một lời kêu cứu thảm thiết của một con người vô cùng đáng thương bị tha hoá cả về thể xác lẫn tinh thần đang cố gắng níu giữ lấy một chiếc phao đời để được tồn tại trong xã hội. Nếu như trong tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, chúng ta thấy chị Dậu có số phận nghèo khổ, tăm tối tới mức chị phải bán đàn chó, bán cả con, bán sữa nhưng dù nghèo khổ thế nào chị không bán nhân phẩm của mình. Còn trong tác phẩm “Chí Phèo”, nhân vật Chí Phèo đã bán cả linh hồn của mình cho quỷ dữ với một cái giá rẻ bèo, để rồi cuối cùng hắn bị thờ ơ, lạnh nhạt, cô độc trong chính xã hội loài người.
Trong đoạn văn, tác giả lại nhận xét sau mỗi lời kể khách quan có tính chất thông báo. Do vậy, người đọc không chỉ thấy tình cảm, thái độ của nhân vật Chí Phèo mà còn cảm nhận được tiếng lòng yêu thương đôn hậu của tác giả đang lên tiếng. Phía sau những lời văn lạnh lùng ấy lại là một tấm lòng cảm thông, xót thương cho nhân vật, đồng thời căm phẫn xã hội thực dân tàn ác đã sinh ra một hiện tượng Chí Phèo. Tóm lại, tiếng chửi của Chí Phèo không chỉ gây ấn tượng đến cho độc giả ngay trong mở đầu cho đoạn văn mà tiếng chửi ấy còn mang đậm giá trị nghệ thuật và giá trị tư tưởng sâu sắc. Người đọc càng nghiền ngẫm thì sẽ tìm thấy trong kiệt tác “Chí Phèo” những suy nghĩ sâu sắc hơn cho mình.