Người lái đò sông Đà là một trong những tác phẩm đặc sắc của Nguyễn Tuân về vẻ đẹp hùng vĩ và thơ mộng của sông Đà. Hoàn cảnh sáng tác của Người lái đò sông Đà cũng có nhiều nét đặc biệt. Dưới đây là bài viết về hoàn cảnh sáng tác của tác phẩm Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân.
Mục lục bài viết
1. Hoàn cảnh sáng tác của Người lái đò sông Đà:
Bài “Người lái đò sông Đà” được in trong tập tùy bút “Sông Đà” (1960), gồm 15 bài và 1 bài thơ ở dạng dàn bài. Tác phẩm được viết trong thời kỳ xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc. Đó là kết quả của những chuyến đi thực tế của nhà văn lên Tây Bắc trong kháng chiến chống Pháp, đặc biệt là chuyến đi thực tế năm 1958. Nguyễn Tuân đã đi đến nhiều vùng đất khác nhau, sống cùng bộ đội, công nhân và nhân dân.Thực tiễn xây dựng cuộc sống mới ở vùng cao đã thôi thúc sức sáng tạo của nhà văn.
Ngoài cảnh sắc Tây Bắc hùng vĩ, hùng vĩ, nên thơ và huyền ảo, Nguyễn Tuân còn phát hiện những điểm đáng quý trong tâm hồn con người mà ông gọi là “chất vàng thứ mười đã thử lửa, chất vàng thứ mười của thế gian”, linh hồn “Tây Bắc.”
Qua “Người lái đò sông Đà”, Nguyễn Tuân với niềm tự hào của mình đã khắc họa nên thiên nhiên đất nước thơ mộng, hùng vĩ nhưng cũng khắc nghiệt qua hình tượng con sông Đà hung bạo nhưng trữ tình. Đồng thời, nhà văn cũng phát hiện và ca ngợi tính nghệ thuật, tài năng và bản lĩnh của người lao động mới: chất vàng mười của đất nước trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội qua hình ảnh người lái đò trên sông Đà. Từ đó, nhà văn ca ngợi sông Đà, núi rừng Tây Bắc vừa hùng vĩ vừa thơ mộng, con người Tây Bắc cần cù, dũng cảm, tài hoa.
2. Hoàn cảnh sáng tác Người lái đò sông Đà theo sơ đồ tư duy:
Người lái đò sông Đà là một trong những tác phẩm văn xuôi đặc sắc của nhà văn Nguyễn Tuân, được viết vào khoảng năm 1958 – 1960. Tác phẩm là kết quả của một chuyến đi thực tế của nhà văn lên miền Tây Bắc, nơi có dòng sông Đà hùng vĩ.
Bối cảnh lịch sử và xã hội:
- Sau Cách mạng tháng Tám: Đất nước vừa trải qua cuộc kháng chiến chống Pháp gian khổ, bước vào giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội.
- Chính sách phát triển kinh tế miền núi: Đảng và Nhà nước có chủ trương phát triển kinh tế miền núi, đặc biệt là khu vực Tây Bắc.
- Xu hướng văn học: Văn học giai đoạn này hướng tới những đề tài ca ngợi thiên nhiên, con người và cuộc sống mới.
Lý do Nguyễn Tuân thực hiện chuyến đi Tây Bắc:
- Khám phá vẻ đẹp thiên nhiên: Nguyễn Tuân luôn có niềm đam mê khám phá những vùng đất mới, đặc biệt là những vùng đất có vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ như Tây Bắc.
- Tìm kiếm chất liệu sáng tác: Chuyến đi này cung cấp cho nhà văn những trải nghiệm sống động, những hình ảnh, âm thanh, màu sắc độc đáo để ông sáng tác.
- Thực hiện nhiệm vụ của một nhà văn: Nguyễn Tuân muốn đóng góp vào việc xây dựng hình ảnh về một miền Tây Bắc hùng vĩ, thơ mộng và giàu sức sống.
Ý nghĩa của chuyến đi đối với tác phẩm:
- Cung cấp nguồn cảm hứng: Chuyến đi đã mang đến cho Nguyễn Tuân những cảm xúc mạnh mẽ, những hình ảnh sống động về sông Đà và con người nơi đây.
- Giúp tác giả hiểu sâu sắc hơn về thiên nhiên và con người: Nguyễn Tuân đã có cơ hội tìm hiểu về cuộc sống, con người và văn hóa của người dân miền núi, từ đó ông có cái nhìn sâu sắc hơn về vẻ đẹp của thiên nhiên và sự mạnh mẽ của con người nơi đây.
- Tạo nên một tác phẩm văn học độc đáo: Nhờ chuyến đi này, Nguyễn Tuân đã sáng tạo ra một tác phẩm văn học độc đáo, kết hợp giữa chất trữ tình và chất sử thi, giữa miêu tả thiên nhiên và khám phá tâm lý con người.
Tóm lại, hoàn cảnh sáng tác của “Người lái đò sông Đà” đã tạo điều kiện thuận lợi để Nguyễn Tuân sáng tạo ra một tác phẩm văn học xuất sắc, ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ của sông Đà và con người nơi đây. Tác phẩm không chỉ là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp mà còn là một bản hùng ca về sức sống mãnh liệt của con người Việt Nam.
3. Đoạn văn giới thiệu về hoàn cảnh sáng tác Người lái đò sông Đà:
Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc mà còn là kết quả của một hành trình khám phá đầy thú vị của nhà văn. Được viết vào khoảng những năm 1958-1960, tác phẩm ra đời trong một bối cảnh lịch sử và xã hội đặc biệt, mang đậm dấu ấn của thời kỳ kháng chiến chống Pháp và những đổi thay của đất nước.
Sau chiến thắng Điện Biên Phủ, đất nước ta bước vào giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội. Miền Bắc, với những thắng lợi quân sự vang dội, trở thành hậu phương vững chắc cho cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Trong không khí sôi nổi của thời kỳ đổi mới, nhiều nhà văn, nhà thơ đã hướng ngòi bút của mình về những vùng đất mới, những con người mới. Nguyễn Tuân cũng không nằm ngoài xu hướng đó. Ông đã thực hiện một chuyến đi thực tế lên miền Tây Bắc, vùng đất mà ông luôn ao ước được đặt chân đến.
Chuyến đi Tây Bắc của Nguyễn Tuân không chỉ đơn thuần là một chuyến du lịch. Đó là một hành trình khám phá, một cuộc đối thoại giữa nhà văn và thiên nhiên, giữa nhà văn và con người. Ông đã sống cùng với người dân địa phương, cùng họ vượt qua những con sông dữ dội, cùng họ chinh phục những đỉnh núi cao. Chính những trải nghiệm thực tế đó đã cung cấp cho ông một nguồn cảm hứng vô tận để sáng tác.
Sông Đà, với vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ, đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho Nguyễn Tuân. Dòng sông không chỉ là một dòng chảy tự nhiên mà còn là một nhân vật sống động, có tính cách, có tâm hồn. Sông Đà lúc thì hiền hòa, thơ mộng, lúc thì dữ dội, hung bạo. Qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân, sông Đà hiện lên với đầy đủ những vẻ đẹp và những thử thách.
Bên cạnh sông Đà, tác giả còn miêu tả sinh động về cuộc sống của người dân miền núi. Họ là những con người mạnh mẽ, dũng cảm, luôn đối mặt với những khó khăn của thiên nhiên. Hình ảnh người lái đò sông Đà với đôi tay chai sạm, với kinh nghiệm chinh phục dòng sông đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh và sự kiên cường của con người Việt Nam.
“Người lái đò sông Đà” không chỉ là một bài ca ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là một bản hùng ca về con người. Tác phẩm đã khẳng định tài năng của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn ngữ, miêu tả và sáng tạo hình ảnh. Qua đó, nhà văn đã góp phần làm giàu thêm kho tàng văn học Việt Nam.
Có thể nói, hoàn cảnh sáng tác của “Người lái đò sông Đà” đã tạo nên một tác phẩm văn học độc đáo, có giá trị. Tác phẩm không chỉ là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp mà còn là một bản tuyên ngôn về tình yêu quê hương đất nước, về sức mạnh của con người Việt Nam.
4. Nội dung và nghệ thuật Người lái đò sông Đà:
Nội dung:
Người lái đò sông Đà là một bài thơ hay được làm từ tình yêu đất nước tha thiết, tha thiết của một người muốn dùng văn chương để ca ngợi vẻ đẹp vừa hùng vĩ, hào hùng, vừa trữ tình, thơ mộng, thiên nhiên và đặc biệt là của những người dân lao động bình dị ở Tây Bắc.
Nghệ thuật:
Công việc là thông tin và thời sự. Tác giả đã sử dụng kiến thức chuyên môn từ nhiều lĩnh vực văn hóa và nghệ thuật khác nhau để có một sự so sánh độc đáo.
Ngôn ngữ phong phú, tinh tế, hiện đại, giàu cảm xúc, giàu hình ảnh, sắc sảo.
→ Tác phẩm thể hiện một số nét cơ bản trong phong cách Nguyễn Tuân: cảm hứng đặc biệt với những hiện tượng đập vào giác quan người nghệ sĩ, tiếp cận con người từ góc nhìn của nhà văn nghệ sĩ tài hoa rất hào phóng ký kết.
5. Tóm tắt tác phẩm Người lái đò Sông Đà:
Thiên nhiên Tây Bắc được tô điểm bởi dòng sông Đà vừa hung bạo, vừa trữ tình. Từ thượng nguồn sông Đà đã mang dáng vẻ dữ dội của đại ngàn: xây tường thành, đến trưa chưa thấy mặt trời; Sóng đá dữ dội tản ra thành từng tảng đá nối tiếp nhau, dữ dội hơn Đà Giang như sôi trào, tiếng đá rơi nơi đây như hàng vạn con trâu húc vào rừng trúc đang cháy. Sông Đà mang vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình, nhất là nhìn từ xa, dòng sông uốn lượn như một áng tóc trữ tình. Trong năm, sông Đà có nhiều mùa thay đổi, mỗi mùa lại có một vẻ đẹp riêng, độc đáo. Dọc hai bên bờ sông Đà là những bãi cỏ xanh mướt với những đàn hươu gặm cỏ. Trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, Sông Đà là thủy lộ để thuyền nhân Quỳnh Nhai vận chuyển lương thực phục vụ kháng chiến. Sông Đà hiện lên thật dữ dội, dữ dội nhưng cũng thật dịu dàng, thơ mộng. Trên nền thiên nhiên bao la, nổi bật lên hình ảnh người lái đò và lao công với dáng người cao, nước da rám nắng, tay nghề điêu luyện. Ngài tinh thông các quy luật của thác nước, vách đá, dòng nước, cửa sinh tử. Người lái đò sông Đà trước hết cần phải có kinh nghiệm và bản lĩnh nghề nghiệp, người lái đò là những con người tài hoa và khiêm tốn trong cuộc sống, họ giúp con thuyền vượt qua những khó khăn của thiên nhiên.
THAM KHẢO THÊM: