Bài thơ Việt Bắc được sáng tác với bao nhiêu kí ức, kỉ niệm khi phải chia tay chiến khu Việt Bắc và trở về Thủ đô. Ở bài viết dưới đây, hãy cùng chúng tôi cùng phân tích, cảm nhận đoạn thơ từ câu 25 đến câu 32 bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích, cảm nhận đoạn thơ từ câu 25 – 32 bài thơ Việt Bắc :
Mở bài:
Giới thiệu tác giả, tác phẩm và vị trí của đoạn trích.
Thân bài:
Nỗi nhớ cho những kỷ niệm kém là ấm áp và biết ơn.
Nhớ gì như nhớ người yêu
……
Chày đêm nện cối đều đều suối xa
- Nỗi nhớ được so sánh với ký ức của người yêu: Nỗi nhớ và làn da mãnh liệt.
- Từ nỗi nhớ với tư cách là một người yêu,
Việt Bắc xuất hiện với một vẻ đẹp rất độc đáo: Mặt trăng của ngọn núi, mặt sau của mặt trời và các tên và địa điểm cụ thể. - Từ “nhớ mỗi” lặp đi lặp lại làm cho nỗi nhớ nhiều hơn da. Trong ký ức của du khách cũng in dấu khoảnh khắc của thời gian (mặt trăng của ngọn núi, ánh sáng mặt trời vào buổi chiều), mỗi không gian của cây, sông và suối. Vẻ đẹp tự nhiên lãng mạn sẽ tồn tại mãi mãi trong nỗi nhớ của người rời đi.
- Tuy nhiên, làn da sâu hơn vẫn là nỗi nhớ đối với tất cả mọi người, về tình yêu của Việt Bac: Bình thường, đơn giản nhưng trung thành:
+ Hãy nhớ rằng Việt Bắc đang nhớ đến trái tim để chia sẻ: Bát gạo sẽ là một nửa, che phủ chăn.
+ Hãy nhớ lòng biết ơn: Người mẹ mang đứa bé, phá vỡ từng cái ngô.
+ Nhưng cũng nhớ đồng đội, đồng đội gặp khó khăn: nhớ làm sao … núi đèo.
- Việt Bắc, do đó, những khó khăn và khó khăn, nhưng trong ký ức vẫn còn yên bình và đẹp
=> Bài thơ đủ mạnh để gợi lên rõ ràng và tiếp thu cảnh quan của ngôi làng, tình yêu của người dân, quân đội nhân dân và tình yêu của mọi người đối với khu vực kháng chiến của Pháp với mọi hình dạng, âm thanh, không khí và tâm trạng. Những câu thơ đã nghe cảm xúc, nói về mẹ của họ, về những đứa con của họ, về người yêu của họ.
Kết bài:
Đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật.
2. Phân tích, cảm nhận đoạn thơ từ câu 25 đến câu 32 bài thơ Việt Bắc:
Nhà văn MacXen Prut nói rằng thế giới được tạo ra không chỉ một lần mà mỗi khi nghệ sĩ độc đáo đã từng được tạo ra trên thế giới. Một nghệ sĩ độc đáo là một người có chất lượng độc đáo, tài năng độc đáo. Mỗi khi nghệ sĩ xuất hiện, họ mang đến cho họ một thế giới riêng biệt, một cách cảm nhận thế giới và con người. Là một nhà thơ lý tưởng và cộng sản, xuất hiện giữa làng thơ Việt Nam với phong cách nghệ thuật độc đáo. Thơ của ông là trữ tình, chính trị, sử thi táo bạo và cảm hứng lãng mạn, thấm nhuần quốc tịch. Thông thường dành cho thơ rất độc đáo và độc đáo của Tố Hữu, đặc sắc nhất là bài thơ của Việt Bắc – bài thơ kết tinh cảm xúc của người Việt Nam bao trùm đất nước tình yêu. Bài thơ được triển khai trong một cấu trúc phản hồi giữa một. Trong phản ứng của mọi người, có nhiều cảm giác tình yêu và làn da. Và một trong những nỗi nhớ đó phải có nỗi nhớ như người yêu mất tích:
Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy
Ta đi ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi…
Việt Bắc là căn cứ của Cách mạng Việt Nam trong cuộc chiến chống lại người Pháp. Chiến dịch Điện Biên Phủ đã kết thúc thành công. Vào tháng 7 năm 1954, Thỏa thuận Geneva về Đông Dương đã được ký kết. Hòa bình khôi phục, miền Bắc được giải phóng và đi xây dựng chủ nghĩa xã hội. Vào tháng 10 năm 1954, Đảng và Chính phủ đã rời Việt Nam đến Hà Nội, cuộc kháng chiến (bao gồm cả Tố Hữu) từ căn cứ núi đến vùng đồng bằng để chia tay với Việt Bắc, chia tay căn cứ cách mạng trong chiến tranh kháng chiến. Nhân dịp sự kiện lịch sử này, Huu đã sáng tác bài thơ “Việt Bắc”. Bài thơ “Việt Bắc” là đỉnh cao của thơ chống lại người Pháp.
Bài thơ Việt Nam được nêu trong cấu trúc đối diện giữa mọi người, đi bộ một cách tự nhiên và khéo léo. Lời nhắc nhở của những người có nguồn gốc của nhiều ký ức đã trở lại. Tất cả đột nhiên thức dậy và trôi nổi trong một mạch cảm xúc phong phú mà dường như không bao giờ nông cạn. Kết nối những ký ức. Chỉ có câu này một mình, từ “nhớ” bốn lần ở trung tâm của tất cả mọi người, nỗi nhớ này chưa được chấp thuận, nỗi nhớ khác đã vội vã trở lại như làn sóng không được làm dịu. Bất cứ khi nào ký ức của rung động là rất nhiều ký ức trở lại, nhiều lòng biết ơn được nuôi dưỡng. Có thể nói rằng nỗi nhớ đã trở thành một điệp khúc, trọng lực để thu hút tất cả những ký ức.
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn
(Chế Lan Viên, Tiếng hát con tàu)
Chia xa vùng đất tôi từng gắn bó, bất cứ ai không nhớ không yêu. Nhưng các nhà thơ hiếm hoi mang trái tim của nỗi nhớ nghiêm túc, lo lắng, cháy bỏng khi từ chiến tranh Việt Nam: “Hãy nhớ những gì bạn cần nhớ người yêu”. Một dòng thơ hai lần từ “nhớ”. Nỗi nhớ cứ ám ảnh tâm trí rằng mọi người đều không thể đàn áp. Bài thơ cho phép ngữ điệu rất đặc biệt, một nửa, một nửa như một ấn tượng, những độc giả ám ảnh. “Nhớ gì như nhớ người yêu” là một hình ảnh so sánh, một chiếc ví rất lãng mạn. Nỗi nhớ của Việt Bac có cảm giác như nỗi nhớ của người yêu. Đôi khi hoang mang, đôi khi bồn chồn, nhầm lẫn, quảng bá, phục hồi. Khi da lo lắng, khi nó đau trở lại. Nỗi nhớ khi rời xa Việt Bắc không chứa tất cả những cảm xúc này. Một nỗi nhớ, đam mê, nghiêm túc. Với hình ảnh so sánh này, với Huu thực sự là một người yêu thích đam mê trước Việt Bắc, trước mặt nước. Cùng với những câu “Mình về mình có nhớ ta – mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng” mà nhà thơ trở thành bài hát tình yêu nhất trong thơ mang tính cách mạng. Kết quả không sai khi Xuân Diêu bình luận: Tố Hữu đưa thơ chính trị lên cấp độ thơ rất trữ tình. Khám phá câu thơ “Hãy nhớ những gì người yêu của bạn”, chúng tôi đột nhiên hiểu rằng cuộc đối đầu cấu trúc và cuộc gọi “Ta – mình” ở Việt Bắc không chỉ đơn thuần là tạo ra hình ảnh, là câu chuyện về ngôn ngữ.
Chảy về trong nỗi nhớ niềm thương là cảnh sắc Việt Bắc thơ mộng hiền hòa:
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khó cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về
Nhớ từng rừng nứa, bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.
Những câu thơ giống như một bức tranh gợi cảm của khu rừng Việt Bắc lãng mạn và quyến rũ. Có một đêm trăng huyền ảo, mặt trăng đang nhìn trộm trên đỉnh núi, có một buổi chiều đầy nắng trên Tây Nguyên và hình ảnh của những ngôi nhà và ngôi làng xuất hiện trong sương mù. Tuy nhiên, đối với người trong cuộc, chỉ có điều đó là đủ để gợi thương gợi nhớ. Để hài hòa với vẻ đẹp bình dị và thơ mộng của thiên nhiên Bắc Việt Nam, hình ảnh của người dân Việt Nam rất thân yêu: Ngay sau đó, ngọn lửa của người thân đã về nhà. Hình ảnh của thơ mô tả một cách tinh tế của tảo, lòng can đảm, đau khổ và làm việc chăm chỉ của các cô gái quân sự trong chiến trường Việt Nam. Không có khó khăn, các cô gái trẻ Việt vẫn siêng năng cải thiện các quan chức. Hình ảnh của bếp lửa gợi lên sự đoàn tụ ấm áp và tình cảm của người dân. Dân quân và tình yêu cách mạng, nhưng mang đến một bầu không khí ấm áp, tình yêu như tình cảm gia đình. Cách nói “những người thân yêu” một cách khéo léo, nhiều gợi ý, đầy những cảm xúc nhẹ nhàng nhưng đam mê, tình yêu. Chắc chắn ở trung tâm của nhà thơ, anh ta yêu một cô con gái Việt Nam để hy sinh cho cuộc cách mạng.
Vào cuối thơ, những cảm xúc lấp đầy những ngọn núi của rừng Việt Bắc. Các ký ức phổ biến và riêng biệt được đan xen, lần lượt xuất hiện trong trí tưởng tượng của người đi:
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy
Ta đi ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi
Đồi tre, những dòng suối mát mẻ, những dòng sông nhẹ nhàng, tất cả đều được in dấu trong nỗi nhớ của người dân. Đề cập đến các dòng sông, đồi, rừng tre, bờ tre đột nhiên là nhiều kỷ niệm và tình yêu. Những khó khăn và ngọt ngào đã trở thành ký ức về da trong trái tim của những người khó quên. Có bao nhiêu cảm xúc cảm xúc và ngọt ngào được tích lũy trong các từ “cay đắng, ngọt ngào” và chấm ở cuối dòng thơ. Người muốn gửi tin nhắn cho người ở lại sẽ không quên bất kỳ kí ức nào.
THAM KHẢO THÊM: