Sau khi chứng kiến những điều diễn ra trên bãi biển, nhiều năm sau đó khi nhìn bức ảnh, Phùng lại mang những cảm xúc khác lạ. Anh, chị hãy phân tích chi tiết “tấm ảnh nghệ thuật trong bộ lịch cuối năm” trong `Chiếc thuyền ngoài xa của tác giả Nguyễn Minh Châu.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích bộ lịch cuối năm trong Chiếc thuyền ngoài xa cực hay:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu tác phẩm, tác giả
Khái quát nội dung chính
1.2. Thân bài:
– Toàn cảnh Phùng, nghệ sĩ chụp bức ảnh.
– Bức ảnh để lại cho Phùng nhiều suy nghĩ, trăn trở.
– Là chi tiết kết thúc và là cả nghệ thuật truyện ngắn.
1.3. Kết bài:
Khẳng định lại giá trị của hình ảnh cuốn lịch thể hiện trong truyện ngắn.
2. Phân tích bộ lịch cuối năm trong Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất:
Mỗi chi tiết trong một tác phẩm văn học đều đóng vai trò quan trọng như những viên gạch xây dựng nên ý tưởng của tác giả. Một tác phẩm thực sự xuất sắc không chỉ là một tác phẩm thể hiện rõ ràng tư tưởng mà còn phải khắc sâu vào tâm trí người đọc những chi tiết tinh tế, khiến họ không ngừng suy nghĩ và chiêm nghiệm. Trong “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu, chi tiết bức ảnh cuối truyện là một minh chứng sống động cho sự tài hoa của tác giả trong việc truyền tải những thông điệp sâu sắc thông qua từng chi tiết nhỏ.
Một tác phẩm sẽ không thể chạm đến trái tim người đọc nếu thiếu đi những chi tiết đắt giá, những điểm nhấn khiến họ phải dừng lại, suy ngẫm và cảm nhận. Ngược lại, một chi tiết được viết nên bằng tâm huyết và tài năng có thể biến một tác phẩm bình thường trở thành kiệt tác. Chính vì thế, chi tiết bức ảnh trong “Chiếc thuyền ngoài xa” là một trong những yếu tố khiến tác phẩm của Nguyễn Minh Châu trở thành một biểu tượng văn học, khắc sâu vào tâm trí độc giả những suy nghĩ sâu xa về nghệ thuật và cuộc đời.
Chi tiết bức ảnh xuất hiện ở đoạn cuối của “Chiếc thuyền ngoài xa”, nhưng ý nghĩa của nó lại thấm đẫm vào toàn bộ bối cảnh và tư tưởng của câu chuyện. Nhân vật Phùng, một nhiếp ảnh gia, được điều động đến một vùng biển miền Trung để chụp ảnh cho một bộ lịch treo Tết. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh đã gặp được một cảnh tượng tuyệt đẹp, một khoảnh khắc mà anh cho là hoàn mỹ đến mức hiếm nơi nào trên đời có thể sánh được. Đó là hình ảnh một chiếc thuyền “lưới vó” bao quanh bởi màn sương mờ ảo, một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ với những đường nét và màu sắc tinh tế, tựa như được vẽ nên bởi một bàn tay tài hoa.
Cảnh tượng ấy không chỉ đẹp ở vẻ ngoài mà còn mang trong nó giá trị nghệ thuật sâu sắc, xứng đáng là tác phẩm của một nghệ sĩ có tâm hồn nhạy cảm và trái tim yêu nghệ thuật. Phùng đã nhanh chóng bấm máy liên tục, không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của cảnh đẹp trước mắt. Anh cảm thấy như trái tim mình được thắt chặt bởi sự hoàn mỹ, bởi cái đẹp đã gột rửa và thanh lọc tâm hồn anh. Trong giây phút ấy, Phùng nhận ra rằng nghệ thuật có thể giúp con người chạm đến những chân lý cao cả, làm cho tâm hồn trở nên trong trẻo hơn.
Tuy nhiên, điều làm nên sự đặc biệt của chi tiết bức ảnh chính là sự đối lập giữa vẻ đẹp nghệ thuật và hiện thực cuộc sống. Phía sau bức tranh hoàn mỹ ấy là hình ảnh của một gia đình hàng chài khốn khổ, sống trong cảnh bạo lực và đau khổ. Người đàn bà cam chịu, người đàn ông hung bạo – tất cả tạo nên một bức tranh hiện thực tàn nhẫn và phũ phàng. Nguyễn Minh Châu đã khéo léo lồng ghép giữa hình ảnh trong nghệ thuật và hình ảnh cuộc sống thực, thể hiện một mối quan hệ phức tạp giữa nghệ thuật và hiện thực. Điều này không phải là mới mẻ trong lý luận, nhưng trong hoàn cảnh của “Chiếc thuyền ngoài xa”, nó trở thành một nỗi day dứt sâu sắc của người nghệ sĩ chân chính.
Nguyễn Minh Châu, qua chi tiết bức ảnh, đã bộc lộ một trái tim luôn trăn trở trước sự tàn bạo và tha hóa của con người. Ông đã khám phá được cái khoảnh khắc “trong ngần của tâm hồn”, nhưng lại tương phản mãnh liệt với sự man rợ và tàn bạo của hiện thực đời sống. Điều này không chỉ là sự đối lập đơn thuần, mà còn là một lời nhắc nhở về trách nhiệm của người nghệ sĩ: Nghệ thuật không thể tách rời cuộc sống, mà phải luôn gắn bó, đồng cảm và thấu hiểu những nỗi đau của con người.
Kết thúc tác phẩm, cảm xúc của Phùng – cũng là của Nguyễn Minh Châu trước bức ảnh, chính là sự xác nhận về sức sống lâu bền của một tác phẩm nghệ thuật có giá trị cao. Một tác phẩm nghệ thuật chân chính không chỉ là sự ngợi ca cái đẹp mà còn là sự phản ánh chân thực và sâu sắc về đời sống con người.
Chi tiết bức ảnh cuối truyện “Chiếc thuyền ngoài xa” không chỉ đơn thuần là một hình ảnh đẹp mà còn là một biểu tượng cho tầm nhìn nhân đạo lớn lao của Nguyễn Minh Châu. Ông đã góp phần xây dựng một nền văn học Việt Nam luôn hướng về cuộc sống, hướng về con người, tôn vinh và đồng cảm với những khổ đau của họ. Với trái tim nhân ái và tư duy sắc bén, Nguyễn Minh Châu xứng đáng được tôn vinh như một trong những nhà văn nhân đạo lớn của văn học Việt Nam.
3. Phân tích bộ lịch cuối năm trong Chiếc thuyền ngoài xa đạt điểm cao:
“Chiếc thuyền ngoài xa” không chỉ là một tác phẩm xuất sắc trong sự nghiệp của Nguyễn Minh Châu mà còn là một cột mốc quan trọng đánh dấu sự đổi mới trong quan điểm nghệ thuật của ông sau thời kỳ đổi mới văn học. Qua những khám phá tinh tế của nhân vật Phùng, đặc biệt là chi tiết về tấm ảnh nghệ thuật cuối truyện, Nguyễn Minh Châu đã khẳng định một cách sâu sắc mối quan hệ không thể tách rời giữa nghệ thuật và cuộc đời, đồng thời gửi gắm những trăn trở về vai trò và trách nhiệm của người nghệ sĩ trước hiện thực xã hội.
Phùng, nhân vật trung tâm của câu chuyện, là một nhiếp ảnh gia có niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật. Anh không chỉ đơn thuần là người chụp ảnh, mà còn là một nghệ sĩ luôn tìm kiếm cái đẹp tinh khiết, hoàn mỹ trong thiên nhiên và cuộc sống. Khi nhận nhiệm vụ từ trưởng phòng để chụp một bức ảnh có cảnh thuyền và biển cho bộ lịch cuối năm, Phùng đã háo hức lên đường đến một vùng biển, nơi anh hy vọng sẽ bắt gặp khoảnh khắc nghệ thuật mà anh hằng tìm kiếm. Và thật may mắn, thiên nhiên đã ban tặng cho anh một cảnh tượng tuyệt đẹp, một khung cảnh mà có lẽ bất kỳ nhiếp ảnh gia nào cũng mong muốn được chụp lại.
Bức ảnh đen trắng về cảnh thuyền và biển trong sương mai đã trở thành một kiệt tác. Với Phùng, nó không chỉ đơn thuần là một bức ảnh để in trong bộ lịch, mà còn là biểu tượng của sự hoàn mỹ trong nghệ thuật. Cảnh thuyền ngoài xa với màu hồng hồng của ánh sương mai, những đường nét mờ ảo, thanh thoát, và vẻ đẹp tinh khiết của thiên nhiên đã khiến Phùng ngây ngất. Đó là một cảnh tượng đầy chất thơ, gợi lên sự yên bình, thanh tịnh, và sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên. Bức ảnh ấy không chỉ được in trong bộ lịch mà còn được nhiều người yêu nghệ thuật lựa chọn treo trong nhà, trở thành một biểu tượng của cái đẹp.
Thế nhưng, đối với Phùng, sau khi chứng kiến bi kịch của người đàn bà hàng chài, bức ảnh tuyệt đẹp đó lại trở thành một điều gì đó thật “quái lạ”. Đứng trước tấm ảnh mà chính tay mình đã chụp, Phùng không còn cảm nhận được sự hoàn mỹ, sự thơ mộng của nó như trước nữa. Thay vào đó, anh bắt đầu nhìn thấy đằng sau cái vẻ đẹp ấy là cả một sự thật phũ phàng, nghiệt ngã của cuộc đời. Những hình ảnh đẹp đẽ, lung linh của thiên nhiên giờ đây lại gắn liền với những kí ức đau thương, những bi kịch và khổ đau mà anh đã chứng kiến. Tấm ảnh giờ đây không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một sự nhắc nhở về hiện thực khốc liệt, về những điều mà nghệ thuật không thể che đậy hay làm lu mờ.
Mỗi lần ngắm lại bức ảnh, Phùng vẫn thấy “cái màu hồng hồng của ánh sương mai,” nhưng đồng thời anh cũng nhìn thấy “người đàn bà vùng biển cao lớn với những đường nét thô kệch…” Tấm ảnh giờ đây mang trong mình hai thế giới đối lập: một bên là vẻ đẹp hoàn mỹ của thiên nhiên, một bên là sự thật tàn nhẫn của cuộc sống con người. Phùng đã dần hiểu ra rằng nghệ thuật không thể chỉ dừng lại ở cái đẹp bề ngoài, mà cần phải đi sâu, thấu hiểu, và phản ánh những góc khuất, những sự thật đau lòng của cuộc sống.
Chi tiết về tấm ảnh nghệ thuật trong bộ lịch cuối năm chính là điểm nhấn quan trọng, kết thúc truyện ngắn một cách đầy ý nghĩa và ám ảnh. Nguyễn Minh Châu qua đó không chỉ khẳng định mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc đời, mà còn đưa ra một tuyên ngôn về vai trò của người nghệ sĩ. Người nghệ sĩ chân chính không chỉ tìm kiếm và sáng tạo cái đẹp, mà còn phải có trách nhiệm với cuộc đời, phải có cái nhìn đa diện, thấu hiểu và đồng cảm với con người. Nghệ thuật không thể xa rời cuộc sống, mà phải gắn bó, phản ánh, và làm đẹp cho cuộc đời.
Nếu không có chi tiết về tấm ảnh nghệ thuật trong bộ lịch cuối năm, tác phẩm vẫn có thể truyền tải những thông điệp mà Nguyễn Minh Châu muốn gửi gắm. Nhưng sự xuất hiện của chi tiết này đã làm cho câu chuyện trở nên trọn vẹn hơn, đồng thời mở ra những suy tư, chiêm nghiệm sâu sắc về mối quan hệ giữa nghệ thuật và hiện thực. Nó như một dấu chấm than, khẳng định mạnh mẽ quan điểm nghệ thuật của tác giả, và để lại trong lòng người đọc những cảm xúc, những suy nghĩ khó phai về vai trò của nghệ thuật và người nghệ sĩ trong xã hội.
THAM KHẢO THÊM: