Với các bài cảm nhận tác phẩm văn học cực chất dưới đây sẽ là tài liệu thiết thực đối với các em trong quá trình học tập, tự học và tự đọc để nâng cao mở rộng vốn cảm nhận văn học của mình thêm phong phú. Các em hãy đọc kĩ từng đoạn văn, từng bài văn rồi suy nghĩ, tham khảo, chứ không sao chép một cách máy móc.
Mục lục bài viết
1. Cảm nghĩ về tác phẩm Chữ người tử tù:
Hầu hết những nhà văn Việt Nam từ xưa đến nay thường tập trung mô tả về vẻ đẹp và sự hoàn mỹ trong cuộc sống con người. Nguyễn Tuân, một danh tác giả của văn học Việt, không phải là một ngoại lệ. Hình ảnh của Huấn Cao trong tác phẩm của ông là một minh chứng rõ ràng cho sự ngưỡng mộ và tôn trọng đối với vẻ đẹp, tài năng, và tâm hồn trong con người.
Nguyễn Tuân, người có nguồn gốc từ một gia đình trí thức, được nuôi dưỡng trong môi trường học thuật và lòng đam mê sáng tạo. Tác phẩm của ông thường đặt ra những câu hỏi sâu sắc về vẻ đẹp trong cuộc sống và mối quan hệ giữa vẻ đẹp và xã hội phong kiến thời kỳ đó.
Trong tác phẩm “Vang Bóng Một Thời,” Nguyễn Tuân sử dụng hai nhân vật chính là Huấn Cao và viên quản ngục để làm rõ ý kiến của mình. Huấn Cao, một tù nhân, trở thành biểu tượng cho sự hòa quyện giữa vẻ đẹp, tài năng và tâm hồn. Đây là một nghệ sĩ tài năng, đặc biệt là trong nghệ thuật viết đẹp. Chữ viết của Huấn Cao trở thành biểu tượng cho sự xuất sắc và cá tính của mình. “Huấn Cao” không chỉ là tên của một người, mà còn là biểu hiện của sự phi thường và là một nguồn cảm hứng mà viên quản ngục ngưỡng mộ.
Ngược lại, viên quản ngục đại diện cho xã hội phong kiến phức tạp của thời đó. Hiện nay, việc tôn vinh một người như Huấn Cao và coi ông là biểu tượng của sự đoan trang có thể đối mặt với thách thức từ những kế hoạch thống trị trong xã hội phong kiến. Viên quản ngục là biểu tượng của sự đối lập trong một xã hội đen tối và bùn lầy, nơi vẻ đẹp bị mất.
Câu chuyện trong tác phẩm phản ánh một sự đổi đầu đặc biệt, khi nhà tù trở thành trung tâm của sự nổi loạn, và vẻ đẹp là thứ độc đáo. Điều này làm nổi bật sức mạnh của vẻ đẹp, tôn vinh tâm hồn cao quý và xuất sắc của Huấn Cao.
Tác phẩm tạo ra một tình huống độc đáo, khi hai thế giới đối nghịch và căng thẳng đụng độ: một là thế giới của tội phạm, một là của giai cấp thống trị. Trong xã hội, họ có thể đối lập, nhưng trong nghệ thuật, họ trở thành bạn tri kỷ.
Nguyễn Tuân trong bối cảnh này thể hiện sự ngưỡng mộ đối với những người can đảm chiến đấu cho tự do dân tộc trong thời kỳ ông sống. Tác phẩm ca ngợi những con người tài năng, đồng thời làm nổi bật vẻ đẹp trong những điều kiện khó khăn nhất. Ông cho rằng vẻ đẹp cần phải đi đôi với lòng can đảm, tâm hồn và phẩm chất của con người. Nó không chỉ là vẻ ngoại hình, mà còn là bản chất và đức tính của một người.
2. Cảm nghĩ về một tác phẩm nổi bật đã học siêu hay:
Trong những cánh đồng quê yên bình, nơi những chiều thu dịu dàng là khoảnh khắc lý tưởng để bắt đầu một chuyến hành trình mới trong cuộc sống. Buổi tụ tập trường xa xưa của cậu bé giống như một tờ đồ vẽ, mô phỏng những đường cong của sự hồi hộp và bỡ ngỡ. Ngày cậu bắt đầu bước chân vào thế giới học đường, trái tim cậu như một trang bản đồ trắng, sẵn sàng để ghi chú bằng những trải nghiệm mới.
Sáng hôm đó, lá cây rơi rụng trên con đường, tạo nên bức tranh buồn bã của một mùa thu sắp chấm dứt. Bé trai được bà mẹ thơ thẩn nắm tay, những bước chân hướng dẫn bởi tình yêu thương và sự hướng dẫn. Những dấu vết quen thuộc của làng quê bắt đầu trở nên xa lạ, và tâm trí bé bắt đầu đầy những lo ngại và thắc mắc. Mỗi bước đi trên con đường dài và hẹp là một bài học mới về sự trưởng thành và tự lập.
Cậu bé cảm thấy trang trọng và nghiêm túc với chiếc áo dài màu đen, đeo trên vai như một biểu tượng của sự học hành. Nhìn xung quanh, đám trẻ đồng trang lứa tự tin với những cuốn sách mới trong tay, tạo nên một bức tranh phấn khích và hứng khởi. Tuy nhiên, cậu bé, với hai quyển sách và một quyển vở Xệch, cảm thấy gánh nặng và không hiểu tại sao cảm giác rối bời như vậy. Trong thế giới mới của học tập, cậu bé cảm thấy mình như một hạt cát bé giữa bãi biển không biên.
Buổi lễ tụ tập không chỉ là nơi cậu bé cảm thấy lạ lẫm với môi trường xung quanh, mà còn với những cảm xúc dâng trào bên trong. Trong trái tim của cậu, sự hồi hộp và lo lắng khi chân bước vào ngôi trường mới là không thể diễn tả thành lời. Tiếng trống lễ vọng lên như là lời hứa về những kiến thức mới và những ký ức đáng nhớ. Khi cùng những đồng học mới bước vào lớp, không có gì có thể giúp đỡ sự bối rối và bất an. Trong tâm trạng này, cậu bé cảm thấy như một chú chim đứng bên bờ tổ, ao ước có thể bay lên cao mà lại do dự và sợ hãi.
Những hình ảnh treo trên tường và góc phòng mới làm cho cậu bé thấy thú vị và hứng khởi. Nhìn thấy những người bạn mới cùng chia sẻ không gian học tập, cậu bé không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tâm hồn trẻ trung và vô tư hòa mình vào nhau, tạo ra một bức tranh ấm áp và đầy phấn khích. Trong sự kỳ diệu của những khoảnh khắc đầu tiên tại trường học, cậu bé cảm thấy được chào đón và chấp nhận.
Những khoảnh khắc trong buổi tụ tập trường xa xưa của cậu bé không chỉ là những ký ức, mà còn là những bài học quý giá về sự trưởng thành, lòng tự tin và lòng can đảm. Những cảm xúc hồi hộp và bỡ ngỡ đã tạo nên nền tảng cho hành trình học vụ và sự trưởng thành của cậu bé. Mỗi năm, khi lá cây rơi và bầu trời trong xanh, những ký niệm đẹp từ buổi tụ tập lại hiện về, làm cho trái tim cậu bé đong đầy và hạnh phúc. Như một bài học từ quá khứ, buổi tụ tập trường đã trở thành nguồn động viên không ngừng, giúp cậu bé không ngừng phát triển và tiến bộ trong cuộc sống.
3. Cảm nghĩ về tác phẩm Tôi đi học:
Tôi đi học là một bức tranh về ký ức của nhà văn Thanh Tịnh, xuất hiện trong tập Quê Mẹ và ra mắt độc giả lần đầu vào năm 1941. Trong tác phẩm ngắn này, chúng ta được trải nghiệm đầy đủ tinh thần sáng tác độc đáo của tác giả, với sự trữ tình sâu sắc, tràn ngập cảm xúc êm dịu, và ngôn từ trình bày tràn đầy hơi thở thơ mộng. Truyện không chỉ tái hiện một cảm xúc hồi hộp và bỡ ngỡ trong tâm trạng của nhân vật chính, mà còn mở đầu bằng hiện thực tình cảm từ lá cây rụng vào cuối mùa thu.
Ngày tựu trường, buổi sáng ấy, được mẹ âu yếm nắm tay, cậu bé đi bước chân lên con đường làng dài và hẹp. Mặc dù con đường đã quen thuộc, nhưng bỗng nhiên nó trở nên lạ lẫm với chú bé. Bức tranh quê hương dường như đã thay đổi, đồng điệu với sự biến đổi lớn bên trong tâm hồn của cậu bé, một đứa trẻ bảy tám tuổi cảm thấy sự trưởng thành, bỏ lại những trò chơi trẻ con qua sông và nô đùa ở đồng.
Buổi tụ tập trường mang lại cho cậu bé một cảm giác trang trọng và uy nghi với chiếc áo vải dài màu đen, cầm trong tay hai quyển vở mới. Nhìn quanh, đám học trò cùng trang lứa tự tin với sách mới, tạo nên bức tranh sôi động và hứng khởi. Nhưng đối với chú bé, chỉ với hai quyển vở và một quyển vở Xệch, cảm giác nặng nề tràn về, và chú không hiểu tại sao. Trong thế giới học tập mới, cậu bé như một hạt cát bé nhỏ giữa bãi biển vô tận.
Buổi tụ tập không chỉ là nơi cậu bé cảm thấy lạ lẫm với môi trường xung quanh, mà còn là thách thức với những cảm xúc trong trái tim. Tiếng trống trường vang lên như lời hứa về kiến thức mới và những kỷ niệm đáng nhớ. Cùng với những đồng học mới, không gì có thể giảng điều sự lúng túng và bất an. Trong tâm trạng này, cậu bé cảm thấy mình như một chú chim đứng bên bờ tổ, mong muốn bay cao nhưng lại chần chừ và sợ hãi.
Những bức tranh treo trên tường và các góc lớp mới khiến cho cậu bé cảm thấy thú vị và hứng khởi. Nhìn những người bạn mới, cùng chia sẻ không gian học tập, cậu bé không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tinh thần trẻ trung và hồn nhiên hòa quyện, tạo nên một khung cảnh ấm áp và đầy phấn khích. Trong sự kỳ diệu của những khoảnh khắc đầu tiên ở trường học, cậu bé cảm thấy được đón nhận và chấp nhận.
Những khoảnh khắc trong buổi tụ tập trường xa xưa không chỉ là ký ức, mà còn là những bài học quý giá về sự lớn lên, lòng tự tin và lòng can đảm. Những cảm xúc hồi hộp và bỡ ngỡ đã tạo nên nền tảng cho hành trình học vụ và sự trưởng thành của cậu bé. Mỗi năm, khi lá cây rụng và bầu trời xanh thẳm, những ký niệm đẹp từ buổi tụ tập lại hiện về, làm cho trái tim cậu bé nao nức và đầy hạnh phúc. Như một bài học từ quá khứ, buổi tụ tập trường đã trở thành nguồn động viên không ngừng, giúp cậu bé không ngừng phát triển và tiến bộ trong cuộc sống.