Cảm nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Vũ Nương hay nhất

Vũ Nương là điển hình của người phụ nữ trong xã hội xưa tam tòng, tứ đức mang số phận nghiệt ngã vì xã hội bất công trọng nam kinh nữ thời phòng kiến. Bài mẫu dưới đây là cảm nhận về vẻ đẹp Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương, mời bạn đọc tham khảo.

1. Dàn ý cảm nhận về vẻ đẹp của  nhân vật Vũ Nương ngắn gọn nhất:

1.1. Mở bài:

- Giới thiệu đôi nét về tác giả Nguyễn Dữ và tác phẩm"Chuyện người con gái Nam Xương".

- Giới thiệu về nhân vật Vũ Nương và vẻ đẹp của nàng.

1.2. Thân bài:

1. Tóm tắt lại nội dung câu chuyện

Vũ Thị Thiết, người con gái  Nam Xương không chỉ xinh đẹp mà còn nhân hậu. 

- Chính điều này đã khiến chàng trai làng Trương Sinh đem lòng yêu nàng và chàng  xin mẹ đem một trăm lạng vàng cưới về. Biết chồng  hay ghen nhưng chị luôn giữ nề nếp để gia đình luôn hòa thuận.

- Những người chồng  đi lính  vì  lời nói của đứa con ngây thơ, không rõ đầu đuôi câu chuyện mà nổi cơn ghen tuông. Dù Vũ Nương đã hết lòng giải thích nhưng vẫn vô ích. 

- Nàng quyết định tìm đến cái chết để chứng minh mình vô tội. 

-  Sau này hiểu ra mọi chuyện, Trương Sinh mới hối hận thì  đã quá muộn. 

2. Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương

- Vũ Nương là người phụ nữ truyền thống với những phẩm chất tốt đẹp trước khi về nhà chồng:

- Khi chồng đi lính và chăm lo cho mẹ chồng:

- Khi bị chồng ngờ vực nhảy sông chứ quyết không chịu nhục:

=> Vũ Nương chính là người phụ nữ điển hình của xã hội xưa tam tòng, tứ đức.

3. Đánh giá về cuộc đời của Vũ Nương

- không được lựa chọn tình yêu và hôn nhân. Thật bất công cho những người phụ nữ xưa, khi họ phải chịu cảnh "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy". 

- không được hưởng hạnh phúc trọn vẹn vì chiến tranh. Ngay sau đó cuộc sống gia đình phải chia cắt vì chiến tranh. 

 => Hình ảnh Vũ Nương gợi niềm xót xa, thương cảm cho người phụ nữ trong xã hội xưa.

1.3. Kết bài:

Cảm nhận của em  về nhân vật Vũ Nương.

2. Cảm nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Vũ Nương hay nhất:

Chuyện người con gái Nam Xương đã để lại cho người đọc những cảm xúc khó quên về số phận  người phụ nữ Việt Nam dưới chế độ cũ. Hình ảnh người con gái Vũ Nương phải gieo mình xuống dòng  Nhị Hà để chứng minh sự trong sạch của mình,  bị một người đàn ông nghi oan đã khiến  người đọc vô cùng xúc động và rơi nước mắt xót xa. 

Vũ Nương vốn là một cô gái thùy mị đoan trang nhưng vì bị chồng đa nghi. Do xã hội phong kiến ​​trọng nam khinh nữ nên ông coi trọng tiếng nói và uy quyền của  đàn ông hơn phụ nữ nên đã  chết oan uổng. Nhà văn Nguyễn Dữ muốn bày tỏ nỗi buồn cho những người phụ nữ xưa qua tác phẩm của mình và thể hiện tinh thần nhân văn  của nhà văn. 

Vũ Nương tên đầy đủ là Vũ Thị Thiết,  là một cô gái nết na, xinh đẹp, thông minh được nhiều chàng trai để ý thầm thương trộm nhớ. Những năm nàng xuân, một chàng trai tên Trương Sinh, xuất thân từ một gia đình đơn thân chỉ có một mẹ một con, đến xin  một trăm lạng vàng để cưới nàng.

Hôn nhân xưa cho rằng người phụ nữ không có quyền quyết định số phận và hạnh phúc tương lai của mình. Nàng cũng có suy nghĩ và cá tính riêng, nhưng chuyện tiến tới hôn nhân và hạnh phúc trăm năm thì cần phải nghe lời bố mẹ hai bên. Cô được Trương Sinh hỏi cưới với giá một trăm lạng vàng. 

Từ ngày về làm dâu Trương Sinh, Vũ Nương luôn là người con dâu thảo, đảm đang, đảm đang, chưa bao giờ để nhà chồng trách móc điều gì. Vũ Nương luôn chu đáo từ trong ra ngoài. Từ xưa đến nay hiếm có người con dâu như nàng.  Vũ Nương và Trương Sinh cũng thống nhất là không bao giờ to tiếng hay bất đồng quan điểm bởi Vũ Nương luôn coi trọng lời nói của chồng và mẹ chồng nhất. Với bản tính ngoan ngoãn, hiền lành, nết na, Vũ Nương luôn giữ được hạnh phúc gia đình êm ấm. 

Hạnh phúc ngắn ngủi, Trương Sinh phải tòng quân đánh giặc nơi trận mạc, còn Vũ Nương thì luôn theo đạo hiền thục, đảm đang, phụng dưỡng mẹ chồng, đảm đang. Dù xa chồng nhưng Vũ Nương vẫn đợi chồng, chung thủy trước sau như một. Thậm chí không yếu đuối với bất kỳ ai. Nhưng chẳng bao lâu Trương Sinh ra đi thì mẹ vợ lâm bệnh, dù đã cố gắng uống thuốc nhưng bà cũng không qua khỏi mà qua đời, để lại Vũ Nương một mình với đứa con thơ dại. 

Hai mẹ con nuôi nhau sống qua ngày chờ Trương Sinh trở về. Trong nhiều đêm buồn nhớ chồng Vũ Nương thường soi bóng chàng trên vách để báo cho con trai biết cin cũng có ba. Một cậu bé rất ngây thơ. Nó đâu biết đó chỉ là cái bóng của mẹ nó.

Chiến tranh kết thúc, ngày Trương Sinh trở về, Vũ Nương vui mừng  tưởng chừng bao năm  một mình chờ đợi nơi chồng đã được đền đáp. Nhưng cơn bão đang chuẩn bị ùa đến. Khi về đến nhà nghe tin mẹ mất, Trương Sinh vô cùng đau buồn, chàng liền dắt con  ra mộ mẹ thắp nén hương cầu cho mẹ được bình yên. Nhưng cậu bé  khóc  không chịu nín, nhất quyết không  nhận Trương Sinh là cha. Thằng bé lại  bảo bố nó thường hay đến mỗi tối. 

Trương Sinh nóng nảy, ghen tuông và đa nghi quá nên vội  tin lời con, không một lời giải thích mà còn tức giận đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Quá đau đớn vì không thể giải thích được sự trong trắng của mình, Vũ Nương đã gieo mình xuống sông  Nhị Hà tự tử. Đứng trước nỗi bất công quá lớn ấy, Vũ Nương không còn sống được trên cõi đời này  nữa. 

Người con gái  Vũ Nương ấy đã phải chết một cách oan uổng và đáng thương biết bao. Nhưng  giá trị và đức độ cao cả  của Vũ Nương đã làm rung chuyển đất trời. Cuối cùng khi  Trương Sinh  một đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào bức tường, người con  nhìn thấy bóng cha liền vui vẻ gọi “Cha”. Trương Sinh biết mình có lỗi với vợ nhưng hối hận thì đã quá muộn. Còn Vũ Nương sau khi chết được cứu sống rồi  lập đàn giải oan thì nàng đã bay về trời để tránh những đau khổ, bất hạnh của nhân gian. 

Chuyện người con gái Nam Xương nhằm tố cáo tội ác của chế độ phong kiến, một kẻ luôn dùng quyền hành để áp bức phụ nữ, gây ra bao nhiêu tổn thương, bất công cho  phụ nữ. Nhân vật Vũ Nương là một cô gái hiền lành, nhân hậu, là hình mẫu của nhiều phụ nữ. Nàng là người đức hạnh, hiền lành, Nàng ân hận vì cuộc đời đã không cho Nàng gặp được  người chồng tốt và để Nàng tự quyết định hạnh phúc của đời mình.

3. Cảm nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Vũ Nương chọn lọc: 

Từ xa xưa, người phụ nữ đã bị coi là  yếu đuối, nhu nhược, lệ thuộc, không làm được việc gì có ích, bị coi thường khinh bỉ và phải lệ thuộc vào quyền lực của đàn ông. Nhưng chính điều này vẫn luôn là đề tài phổ biến gây cảm hứng  cho các nhà văn trong  văn học trung đại Việt Nam. Và Vũ Nương - người phụ nữ tiêu biểu trong xã hội phong kiến, có nhiều phẩm chất tốt đẹp nhưng lại gặp phải những bất công, có cuộc đời bất hạnh - được tác giả Nguyễn Dữ thể hiện thành công trong “Chuyện người con gái Nam Xương” 

Thứ nhất, Vũ Nương là một người phụ nữ người gắn kết nhiều nét đẹp truyền thống của phụ nữ Việt Nam. Vẻ đẹp của cô được phản ánh trong nhiều mối quan hệ của con người trong các tình huống khác nhau. Thuở nhỏ, Vũ Nương  tính tình hiền lành, có lối suy nghĩ tốt  nên  được mọi người yêu mến. Sau khi  gả vào nhà họ Trương, cô là người vợ thủy chung, hết lòng chăm lo cho gia đình nhỏ của mình. Biết chồng hay nghi ngờ, cô luôn tuân theo phép xã giao, không để xảy ra bất đồng. Ngày tiễn chồng lên đường đi biên ải, Vũ Nương như xé lòng, dành cho chồng lời khuyên đầy yêu thương: "Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”. Qua lời khuyên của nàng ta thấy được  Vũ Nương không  mong  vinh hoa phú quý mà chỉ mong chồng bình an ra trận và bình an trở về, nàng cũng đồng cảm với những vất vả chồng phải chịu trong thời gian dài. 

Vũ Nương bao năm xa chồng khôn nguôi nỗi nhớ nhung, một lòng chờ đợi chồng về: ” Tô son điểm phấn từng đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót”. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, năm này qua năm khác, nỗi nhớ chồng không bao giờ nguôi ngoai, cứ thế kéo dài theo năm tháng: ” Mỗi khi thấy bướm lượn đầy vườn, mây che kín núi, thì nỗi buồn góc bể chân trời không thể nào ngăn được.”

So với phận làm dâu, Vũ Nương là một người mẹ rất chu đáo và chiều con. Mẹ chồng ốm nặng, nàng chăm sóc bà rất chu đáo , cho mẹ uống thuốc, lễ Phật, dùng những lý lẽ nhẹ nhàng, ngọt ngào để động viên mẹ mau chóng khỏi bệnh. Nhân cách, công đức của Nương khiến mẹ chồng nàng phải nói với nàng:” Sau này trời xét lòng lành, ban cho phúc đức, giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn, xanh kia quyết chẳng phụ con, cũng như con đã chẳng phụ mẹ”. Khi mẹ chồng mất, một mình nàng lo ma chay, cúng tế như cha mẹ ruột. Khó có thể tìm thấy tấm gương siêng năng, hiếu thảo này ở bất kỳ ai có hoàn cảnh éo le nào như nàng . 

Đối với con, Vũ Nương là một người mẹ hiền, hết lòng yêu thương con, một mình nuôi con bằng tất cả tình yêu thương mà mình tích cóp được và nỗi sợ hãi thiếu thốn tình thương của cha nơi chiến trường. lạnh lẽo Buổi tối, khi đứa trẻ khóc, anh dỗ dành bằng cách chỉ vào bóng của mình trên tường và nói rằng đó là cha của nó.

Vũ Nương còn là người coi trọng danh dự, nhân phẩm. Điều này có thể thấy trong hoàn cảnh bị nghi oan, Vũ Nương đã cố gắng cải thiện hạnh phúc gia đình đang có nguy cơ tan vỡ bằng cách hết mình thanh minh, giải thích. Hình ảnh nàng đi dọc sông Hoàng Giang đã khẳng định tấm lòng chung thủy, trong sáng của nàng . Sau khi về với tiên và được sống yên bình ở thế giới khác, Vũ Nương không khỏi bồi hồi nhớ thương chốn trần gian, chồng con, quê hương tổ tông và niềm mong được giải thoát. 

Vũ Nương là một người phụ nữ thật xinh đẹp, tháo vát, đảm đang, thương con, thủy chung, hết lòng vun vén hạnh phúc gia đình. Vẻ đẹp của nàng như vầng hào quang tỏa sáng dù đã về nơi chín suối. Biết bao kính trọng và ngưỡng mộ! 

Một người phụ nữ có nhiều phẩm chất tốt đẹp như Vũ Nương lẽ ra phải được hạnh phúc nhưng nàng lại gặp phải số phận cay đắng đầy bất công và cuộc đời của nàng thật bất hạnh. Thứ nhất, Vũ Nương là nạn nhân của hệ tư tưởng phong kiến, hôn nhân được mua bằng tiền chứ không phải tình yêu. Mặt khác, cuộc hôn nhân giữa nàng và Trương Sinh có phần không bình đẳng bởi Vũ Nương là: ” con kẻ khó được nương tựa nhà giàu”. Trương Sinh xin mẹ một trăm lạng vàng để cưới nàng . Khoảng cách giàu nghèo đã tạo nên địa vị lớn hơn cho Trương Sinh - một người đàn ông gia trưởng xuất thân từ một gia đình giàu có trong xã hội phong kiến ​​- để hắn dễ dàng chà đạp lên thân phận của Vũ Nương. 

Vũ Nương, trở thành nạn nhân của chiến tranh phong kiến ​​một cách vô nghĩa. Gia đình đang yên ấm hạnh phúc thì phải ” chia phôi vì động việc lửa binh”. Những ngày ở nhà, Vũ Nương mòn mỏi đợi chồng, khắc khoải nhớ nhung, như thể một người vợ hoài cổ. Ngày gặp nhau là ngày” bình rơi trâm gãy, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió”. Nghi ngờ và thêm vào lời nói của bọn trẻ, anh phớt lờ lời giải thích của cô và những người hàng xóm bênh nàng. Vì vậy, Trương Sinh không ngừng mắng nhiếc, chửi bới, rượt đuổi và đẩy chàng vào cái chết đau đớn. Vì vậy, cảm thấy tiếc cho anh ta! Chỉ vì lời nói của một đứa trẻ, chỉ vì một người chồng ghen tuông, gợi tình mà phải tự kết liễu đời mình. 

Tóm lại, nhân vật Vũ Nương của Nguyễn Dữ trong “Chuyện người con gái Nam Xương” là một hình tượng phụ nữ tiêu biểu trong xã hội xưa, đồng thời cũng là nhân vật lên án xã hội phong kiến, trọng nam khinh nữ thời cận đại. cũ Từ đó cảm thương cho số phận của nhà văn tài hoa Nguyễn Du Vũ Nương.

    5 / 5 ( 1 bình chọn )