Viết một đoạn văn chi tiết và sắc nét về cảm xúc của bạn khi đọc một bài thơ tuyệt vời đã được chọn lọc cẩn thận. Bạn có thể mô tả cảm giác của mình khi đọc những từ ngữ tinh tế và sắc sảo trong bài thơ, sự chạm vào trái tim và tinh thần của bạn khi tận hưởng những hình ảnh và ý nghĩa sâu sắc mà bài thơ mang lại.
Mục lục bài viết
- 1 1. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về một bài thơ chọn lọc siêu hay:
- 2 2. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Những cánh buồm:
- 3 3. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Mây và sóng:
- 4 4. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Con là của Y Phương:
- 5 5. Đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về một bài thơ tự do:
1. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về một bài thơ chọn lọc siêu hay:
Mưa là một bài thơ rất thú vị và sôi động mà em vừa mới có dịp đọc gần đây. Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã tuyệt vời hóa từng sự vật xuất hiện trong bài thơ, tạo ra một loạt hình ảnh sống động và lôi cuốn. Đặc biệt, bài thơ còn sử dụng thể thơ tự do với những câu thơ dài ngắn khác nhau, mang lại nhịp điệu của những giọt mưa rơi xô và rả rích. Trong bài thơ, một cơn mưa rào đến nhanh chóng và bất ngờ, khiến mọi thứ trở nên sống động hơn bao giờ hết. Dưới ánh mắt tinh nghịch của trẻ thơ, trời trở nên như một chiếc áo giáp đen, còn sấm thì xuống cười và chào mừng khách. Những cây mía trong gió đang nhảy múa như những chiếc lưỡi gươm dài, tạo ra một khung cảnh vừa huyền bí vừa quyến rũ. Còn cây bưởi thì tỏ ra trang trọng và ôm trọn những đứa con đầu tròn trộn lốc, mang đến một cảm giác ấm áp và yên bình. Bụi tre thì nhanh chóng gỡ tóc để có thể tắm mát trong làn mưa rơi mát rượi, tạo nên một hiện tượng độc đáo và thú vị. Tất cả những sự vật mà ta thường thấy bình thường, giờ đây trở nên thú vị và hấp dẫn hơn trong bài thơ này, khiến ta cảm nhận được vẻ đẹp và tiềm năng của cuộc sống xung quanh chúng ta.
2. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Những cánh buồm:
Bài thơ Những cánh buồm của nhà thơ Hoàng Trung Thông là một tác phẩm gợi lên trong em rất nhiều cảm xúc và tình cảm sâu sắc. Hình ảnh hai cha con trong bài thơ thật ấm áp và thân thiết, như một bức tranh tình yêu và sự gắn kết gia đình. Hành động nắm lấy tay con, dắt con đi, rồi mỉm cười xoa đầu con nhỏ của người cha khiến em cảm động vô cùng và tưởng nhớ mãi. Những hành động ấy thật gần gũi và bình dị, nhưng lại chứa đựng một ý nghĩa vô cùng to lớn về tình yêu thương và sự quan tâm từ người cha. Qua đó, em có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp, yêu thương trìu mến mà người cha dành cho đứa con của mình, những tình cảm chân thành và vô điều kiện. Chính ông đã khơi gợi lên trong em những tò mò và ham muốn khám phá thế giới xa lạ ngoài kia, tạo dựng trong em một lòng yêu thương và lòng tôn kính đối với người cha. Ông thúc đẩy đứa trẻ ấy đứng lên và khám phá những điều mới mẻ, mở rộng vòng tay và bước ra khỏi vùng an toàn, như một cánh buồm trắng tung bay trên biển khơi. Đó chính là sự bao la của tình cha vĩ đại, sự dũng cảm và lòng hy sinh không ngừng nghỉ để mang lại cho đứa con yêu thương của mình những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc sống. Và người con, lớn lên trong tình thương ấy, cũng trở nên quấn quýt và yêu thương cha của mình, như một bông hoa nở rộ trên cánh đồng mênh mông. Trong suy nghĩ non nớt, đứa trẻ đã mong muốn được mượn cánh buồm trắng của cha để rong ruổi khắp nơi, khám phá những điều mới mẻ và đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Suy nghĩ ấy đã thể hiện sự tin tưởng và kính yêu mà người con dành cho cha mình, sự tin tưởng rằng cha sẽ luôn ở bên và hỗ trợ mình trên con đường trưởng thành. Cũng như trong tâm trí em, người cha luôn là ngôi nhà vững chắc nhất, luôn có thể che chở em khỏi mọi khó khăn và thử thách, như một điểm tựa vững chắc trong cuộc sống. Những cảm xúc về tình phụ tử thiêng liêng và ấm áp ấy đã được bài thơ Những cánh buồm khơi gợi và gửi gắm trong em, làm cho em cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì có một người cha tuyệt vời như ông, người đã dạy em yêu thương, dũng cảm và trưởng thành.
3. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Mây và sóng:
Nhà thơ Ta-go đã gợi lên trong tâm hồn em những cảm xúc trìu mến và lòng biết ơn vô bờ bến về tình mẫu tử thiêng liêng qua bài thơ Mây và sóng. Hình ảnh đứa trẻ nhỏ trong bài thơ vẫn hiện lên trước mắt em như một tấm ảnh sống động, đầy ngọt ngào và chứa đựng tình thương yêu vô hạn dành cho người mẹ của mình. Những kỷ niệm ngày thơ ấu, những trò chơi vui nhộn, những nơi vui chơi mới lạ, những ngày chỉ có rong chơi mà không phải lo nghĩ về học tập đã trở thành những kỷ niệm đáng nhớ trong tim em. Tuy nhiên, ngay cả khi những lời mời gọi hấp dẫn từ những người trên mây, trong sóng đến với em, người con vẫn kiên cường từ chối để trở về bên người mẹ yêu dấu, người con luôn biết rằng người mẹ đang chờ đợi ở nhà.
Tưởng tượng về mẹ, tất cả những trò chơi ấy trở nên nhạt nhẽo và thiếu hấp dẫn. Người con đã tự tạo ra những trò chơi thú vị, để được ở bên mẹ, được nằm trong lòng mẹ, được cùng mẹ cười đùa. Những trò chơi giản dị, mộc mạc ấy đem lại cho người con niềm vui sướng tột cùng. Bởi vì chỉ cần được bên cạnh người mẹ yêu thương là đủ để em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Tình cảm thuần túy, ân cần ấy của người con khiến em thấy như mình đang nhìn thấy bản thân mình trong mắt người mẹ. Em yêu mẹ của mình rất nhiều, và mỗi khi được mẹ ôm vào lòng, trò chuyện nhỏ nhẹ, em cảm thấy vui sướng và phấn khích không tả được. Em biết mình may mắn biết bao khi được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ, nơi em luôn cảm thấy an lành và được bao bọc bởi tình yêu thương chân thành nhất trên đời này!
4. Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Con là của Y Phương:
Bài thơ Con là… của nhà thơ Y Phương là một áng thơ thấm đượm tình cha ấm áp. Người con được ví von với những điều thật là to lớn và trừu tượng, đến chẳng thể cân đo đong đếm được. Sự ví von ấy được đối lập với những thứ nhỏ bé, tạo nên sự khác lạ thú vị. Tác giả có sự liên tưởng như vậy, chính bởi sự trái ngược vốn có trong cuộc sống. Hình hài người con luôn bé nhỏ trong mắt cha, nhưng ý nghĩa của người con đối với cha thì vô cùng to lớn. Con chính là niềm vui, là hạnh phúc, là sự tự hào của cha. Có thể cha không giỏi diễn tả tình cảm của mình với con như mẹ, nhưng không vì thế mà cha không thương mẹ bằng con. Cũng như mẹ, cha thương con và hi sinh cho con tất cả những gì mình có, chẳng chút tiếc nuối, nghĩ ngợi. Vì thế, nên người ta vẫn thường ví tình cha với ngọn núi cao lớn và vững chãi nhất.
Đọc bài thơ, em nhớ đến cha của mình, nhớ đến những kỷ niệm và những khoảnh khắc đáng nhớ cùng cha. Nhớ đến ánh mắt trìu mến và sự ân cần của cha dành cho em. Từ những lời khuyên, những lời động viên đầy tình yêu thương của cha, em đã hình thành những giá trị và phẩm chất tốt đẹp. Cha luôn là nguồn động lực và sự đồng hành vững chắc trong cuộc sống của em. Bài thơ Con là… đã thực sự hòa tan được trái tim của em, khiến em cảm thấy tình phụ tử ấm áp, đong đầy và không thể nào diễn tả hết bằng lời.
Những vần thơ mộc mạc trong bài thơ Con là… đã đánh thức lòng tự hào về cha và tình yêu thương không biên giới mà cha dành cho em. Những câu thơ ngọt ngào và sâu lắng như những dòng suối trong bài thơ đã khơi gợi những kỷ niệm đáng nhớ về tình cha và gợi mở những suy nghĩ sâu sắc về vai trò của cha trong cuộc sống. Từ những giai điệu và hình ảnh trong bài thơ, em có thể cảm nhận được tình cảm chân thành và sự hi sinh không đáng kể của cha dành cho con.
Con là… là một bài thơ tuy nhỏ bé về số lượng từ và câu, nhưng lại chứa đựng một tình yêu vô hạn và sâu sắc. Bài thơ đã khắc họa một hình ảnh tình cha đẹp, một tình yêu không điều kiện và vô điều kiện. Đọc bài thơ, em đã hiểu rõ hơn về tình cha và sự quan trọng của cha trong cuộc sống.
5. Đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về một bài thơ tự do:
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu là một nhà thơ tài năng và nổi tiếng của Việt Nam. Trong những bài thơ của ông, chúng ta có thể cảm nhận được sự sâu sắc và tràn đầy cảm xúc mà ông dành cho tình yêu và tuổi xuân. Ông luôn khao khát sống và sống gấp, sống vội, như muốn tận hưởng mọi khoảnh khắc của cuộc đời.
Trong bài thơ mà chúng ta đang xem xét, ông Xuân Diệu bắt đầu bằng một sự nhìn nhận chân thành về tình yêu mãnh liệt và sự nuối tiếc chia lìa. Tuy nhiên, đoạn thơ cuối cùng lại đưa ra một lời giải đáp cho câu hỏi: sống vội vàng là như thế nào.
Cụm từ “mau đi thôi” như một lời thúc giục khi tác giả nhận ra rằng vẫn còn kịp để yêu thương và sống trọn vẹn với tuổi xuân cho đến phút cuối cùng. Ông nhận ra rằng mùa xuân vẫn còn đó, và người đang yêu tha thiết thì tại sao phải nghĩ nhiều đến chia lìa để hao hụt niềm vui hiện tại.
Với sự tỉnh táo, ông Xuân Diệu trở lại với giọng điệu thơ nồng nhiệt và thiết tha. Điệp từ “ta muốn” tạo nên một cấu trúc câu đều đặn, hối hả, như thể thúc giục mọi người hãy yêu quý tuổi trẻ của mình và làm những điều chỉ có tuổi trẻ mới làm được. Đặc biệt, hãy đắm chìm trong tình yêu và sắc xuân tươi đẹp.
Trong bài thơ, ông sử dụng các động từ như ôm, riết, say, thâu, cắn để diễn tả tình cảm vồ vập và niềm khao khát tận hưởng đến tham lam. Các động từ này được sắp xếp theo một trình tự tăng tiến rõ rệt, từ một cái ôm nhẹ nhàng cho đến những hành động mạnh mẽ như cắn, như muốn chiếm hữu và làm của riêng. Điều này thể hiện sự khao khát mãnh liệt của nhà thơ trong tình yêu và tuổi xuân.
Những câu thơ tiếp theo, Xuân Diệu sử dụng điệp từ kết hợp với tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” để khẳng định tâm thế của một con người luôn hòa mình vào thiên nhiên và cuộc sống. Ông không chỉ muốn có đủ, mà muốn cuộc đời hóa thân thành tâm hồn, tâm hồn chứa đựng tình yêu và sự chân thành. Sự cộng hưởng của điệp từ “và” trong bài thơ tạo nên một sự rộng lớn, bao quát, giống như vòng tay tham lam muốn ôm trọn tất cả. Bài thơ khép lại trong sự hóa thân từ cái tôi nhỏ bé thành cái ta chung, từ những khát vọng riêng tư vươn lên thành khát vọng muốn được sông đẹp và cống hiến trọn vẹn với vũ trụ, đất trời.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc với câu thơ mới lạ và táo bạo: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào người”. Đây là một cách cụ thể hóa cảm xúc và hành động trong trái tim của nhà thơ đang yêu điên cuồng. Ông muốn biểu đạt sự sâu sắc và mãnh liệt của tình yêu bằng cách cắn vào người đối tượng yêu thương, tạo nên một kết nối mạnh mẽ và đầy cảm xúc.
Từ những khung cảnh và từng câu thơ của mình, ông Xuân Diệu đã truyền đạt một cách tuyệt vời những cảm xúc và tình cảm của mình. Ông không chỉ là một nhà thơ tài năng, mà còn là một người đam mê cuộc sống và yêu thương. Ông luôn khao khát sống trọn vẹn và thể hiện sự nồng nhiệt, sự khao khát mãnh liệt của tình yêu và tuổi xuân.