Những khoảnh khắc bên cha, từ những ngày nắng, dạo bước bên bờ cát trắng đến những đêm trăng nhấp nhô trên biển hay những đêm tối hạnh phúc bên ánh lửa, đều là những động lực để con vươn lên khám phá. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Viết đoạn văn để chia sẻ với mọi người về những bến bờ, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Viết đoạn văn để chia sẻ với mọi người về những bến bờ hay nhất:
Ước mơ là gì mà lại có sức mạnh to lớn, trở thành kim chỉ nam giúp con người vững bước trên hành trình cuộc đời? Đó chính là những khát vọng tốt đẹp mà mỗi chúng ta đều khao khát đạt được. Đặc biệt, đối với tuổi thơ, ước mơ giống như những tia nắng sớm mai, soi rọi và vun đắp tâm hồn non trẻ, khơi gợi trong ta biết bao hy vọng về một tương lai rộng mở. Tôi cũng có những ước mơ như vậy, những giấc mơ đã đồng hành cùng tôi suốt quãng thời gian tuổi thơ tươi đẹp.
Tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương, nơi có cha mẹ luôn bên cạnh chở che, dạy dỗ. Cha tôi, người đàn ông trầm lặng nhưng đầy sâu sắc, thường kể cho tôi nghe về những điều kì diệu của thế giới bên ngoài, về bầu trời cao rộng, về những con sóng lớn ngoài đại dương bao la. Trong những câu chuyện ấy, cha nhắc đến những khát vọng lớn lao của cuộc đời, về những chuyến hành trình mà người từng ao ước nhưng chưa có cơ hội thực hiện. Nghe cha kể, lòng tôi rộn lên bao niềm háo hức, sự tò mò về những vùng đất xa lạ, về những chân trời rộng mở ngoài kia. Tôi đã từng hồn nhiên nói với cha rằng: “Cha ơi, hãy cho con một cánh buồm trắng để con có thể ra khơi, đi đến những miền đất mới mà cha vẫn thường kể.”
Từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng mình đã có một ước mơ, ước mơ được chinh phục thiên nhiên, được đặt chân đến những vùng đất xa xôi, khám phá những cảnh sắc kỳ vĩ của đất trời. Tôi mong muốn một ngày nào đó có thể phiêu du khắp mọi miền quê hương yêu dấu, tận mắt nhìn thấy những cánh rừng xanh thẳm, những dòng sông hiền hòa, những dãy núi trùng điệp mà tôi chỉ mới biết đến qua lời kể của cha hay những trang sách nhỏ. Tôi khát khao vươn xa, vươn cao, vượt qua giới hạn của bản thân để hòa mình vào thiên nhiên bao la.
Tôi tin rằng, ước mơ không chỉ là động lực giúp ta tiến về phía trước, mà còn là sợi dây kết nối giữa các thế hệ. Nó là ngọn đèn soi sáng con đường mà tôi lựa chọn, giúp tôi bước đi một cách vững vàng hơn. Và tôi hy vọng rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ thực hiện được ước mơ của mình, để cha có thể tự hào mỉm cười, để tôi có thể đứng giữa bầu trời bao la, dang rộng đôi tay đón nhận những điều kỳ diệu của cuộc sống.
2. Viết đoạn văn để chia sẻ với mọi người về những bến bờ điểm cao:
Trong suy nghĩ non nớt của tuổi thơ tôi, thế giới chỉ đơn giản gói gọn trong ngôi nhà nhỏ thân thương, những con đường làng quen thuộc, khu vườn xanh mát và những buổi chiều cùng lũ bạn chăn trâu, thả diều trên cánh đồng lộng gió. Tôi chưa từng hình dung phía bên ngoài quê hương yên bình ấy, sau những dãy núi xa hay nơi tận cùng của dòng sông rộng lớn, có điều gì đang chờ đón. Biển cả mênh mông, chân trời xa tít, những vùng đất xa lạ dường như chỉ tồn tại trong những câu chuyện của cha, trong những lời kể đầy say mê về thế giới rộng lớn ngoài kia.
Cha kể rằng, nơi xa ấy có những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát trắng, có những cánh buồm căng gió đang lướt trên mặt biển xanh thẳm, đưa con người đến những miền đất mới. Từng lời cha nói khơi gợi trong tôi sự tò mò và khao khát mãnh liệt. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng thế giới không chỉ có làng quê nhỏ bé mà còn có một không gian rộng lớn vô tận đang chờ tôi khám phá. Ý nghĩ đó khiến lòng tôi rạo rực, thôi thúc tôi muốn được lên đường, muốn được tận mắt nhìn thấy những điều kỳ diệu ấy. Tôi đã từng ngây thơ nhìn cha và nói: “Cha ơi, hãy cho con một cánh buồm trắng, để con có thể đi xa, để con có thể đến những nơi cha từng mơ ước.”
Cánh buồm trắng ấy không chỉ là hình ảnh của một con thuyền rẽ sóng ra khơi, mà còn là biểu tượng cho những ước mơ lớn lao. Nó chính là khát vọng được chinh phục thiên nhiên, được vượt qua những ranh giới vốn dĩ đã quen thuộc để đặt chân đến những miền đất mới. Cánh buồm ấy như một người bạn đồng hành, đưa tôi vượt qua bao thử thách, bao sóng gió để đến với những chân trời mới lạ. Tôi mường tượng về những vùng đất xa xôi, nơi có những con đường chưa từng in dấu chân mình, những cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp mà tôi chỉ được nghe qua lời kể của cha.
Nhưng ước mơ của tôi không chỉ là ước mơ của riêng mình. Trong những câu chuyện cha kể, tôi cảm nhận được những khao khát cháy bỏng mà cha đã từng ấp ủ. Ngày xưa, cha cũng từng mong mỏi được đi xa, được khám phá những điều mới mẻ, nhưng vì cuộc sống, vì trách nhiệm với gia đình mà cha chưa bao giờ thực hiện được. Tôi hiểu rằng, cánh buồm trắng mà tôi hằng mơ ước không chỉ mang theo giấc mơ của riêng tôi, mà còn là giấc mơ còn dang dở của cha. Vì thế, tôi sẽ thay cha vươn ra biển lớn, sẽ thay cha đặt chân đến những nơi mà người từng ao ước.
3. Bài văn chia sẻ với mọi người về những bến bờ chọn lọc:
Trong hồi ức của tuổi thơ, tôi luôn nhớ đến những khoảnh khắc đáng nhớ bên cha. Đó là những chuyến đi dạo bên nhau trong những ngày nắng hay những buổi tối êm đềm bên lò sưởi. Cùng với đó là những lần cùng nhau thả diều trên bãi biển thật yên bình và hạnh phúc. Thế giới của tôi, lúc ấy, vốn chỉ là những ngóc ngách trong nhà, những con hẻm nhỏ trong làng, và sân vườn xanh mướt nơi chúng tôi thường xuyên chơi đùa với nhau. Tôi chưa từng nghĩ đến việc khám phá những điều mới mẻ, xa xôi hơn ngoài kia, chưa từng mơ ước đặt chân ra khỏi vùng biển mênh mông để khám phá những chân trời mới.
Nhưng một ngày nọ, trong một buổi dạo chơi trên bờ cát bên cha sau cơn mưa rào, tôi nhận ra rằng có một thế giới rộng lớn và bí ẩn đang chờ đợi phía trước. Nhìn ra xa kia, qua những dải nước biển xanh ngắt và chân trời vô tận, tôi tự hỏi, nơi xa xôi đó sẽ là gì? Có phải đó là những ngôi nhà yên bình, những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, và những con người xa lạ đang sống và làm việc không? Tò mò và ham muốn khám phá dần dần trỗi dậy trong tôi, thúc đẩy tôi muốn đặt chân ra khơi, tiến về phía những chân trời mới, như những chiếc buồm trắng trên mặt biển rộng lớn. Ngay lúc này tôi như một chú sâu bớm muốn nhanh chóng phá bỏ lớp phòng vệ của mình để cất cao đôi cánh trên bầu trời. Đôi cánh ấy sẽ giúp tội thỏa chí bay lượn và khám phá về thế giới bao la và rộng lớn ngoài kia.
Những lời khuyên của cha như một phép màu, mở ra trước mắt tôi cánh cửa tới một thế giới mới, một không gian mênh mông và hấp dẫn. Cha nói, “Con hãy mượn cánh buồm trắng và ra khơi,” và những lời ấy không chỉ là lời nói mà còn là một lời hứa, một lời mời gọi đầy ý nghĩa. Cánh buồm trắng không chỉ là biểu tượng của sức mạnh và tự do trên biển, mà còn là biểu tượng của ước mơ, hy vọng và quyết tâm đi tới những nơi chưa từng đặt chân. Đặc biệt khi tự mình chạm vào “cánh buồm trắng” nguồn năng lượng muốn đi xa để khám phá mọi thứ của tôi như được cất cánh. Tôi không thể ngững nghĩ về khoảnh khắc mình được chiêm ngưỡng, ngắm nhìn thế giới ngoài kia.
Khát vọng của tôi không chỉ là khát vọng của riêng mình, mà còn là khát vọng của cha. Bóng dáng của cha, ánh mắt trầm ngâm và đầy hy vọng, đã làm cho tôi cảm thấy yên bình và quyết tâm hơn bao giờ hết. Cha là người đã dành cả cuộc đời để chăm sóc và dạy dỗ tôi, và giờ đây, đến lượt tôi phải thực hiện những ước mơ của cả hai cha con. Cha chính là con thuyền vững chãi nhất, là điểm tựa giúp tôi có thể dang rộng cánh buồm của mình.
Vì vậy, tôi quyết định mượn cánh buồm trắng của cha, không chỉ để thực hiện ước mơ của bản thân mà còn để thực hiện ước mơ của cha. Tôi sẽ mang theo hy vọng của cha và tiến về phía những chân trời mới, dù có bao nhiêu sóng gió, thử thách và khó khăn. Tôi tin rằng, chỉ khi thực hiện được những ước mơ ấy, tôi mới có thể sống một cuộc sống ý nghĩa và trọn vẹn, và đó chính là cách tôi có thể thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng sâu sắc đối với cha.