Tưởng tượng kể lại cảnh con trai Lão Hạc về thăm mộ cha, đóng vai anh con trai sau khi trở về từ khu đồn điền cao su và biết tin cha mình đã không còn, ghi lại cảm xúc và viết thành bài văn hoàn chỉnh. Dưới đây là một số mẫu tham khảo, mời bạn đọc xem.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý tưởng tượng mình là con trai lão Hạc kể lại chuyện ngày trở về quê hương thăm mộ cha:
Mở bài:
Vì không có đủ tiền để tổ chức đám cưới, nên anh con trai của ông lão Hạc đã quyết định rời làng để kiếm sống ở phía Nam Kì.
Sau nhiều năm xa cách, giờ đây anh đã trở về quê hương.
Thân bài:
Những ngày anh con trai của ông lão Hạc trở về:
Sự náo nhiệt của cuộc cách mạng đã lan tỏa khắp làng. Tiếng trống, tiếng chuông vang vọng khắp các ngõ xóm. Mọi người cùng nhau đi phá kho thóc của người Nhật, đồng hành với Việt Minh để giành lại chính quyền từ tay thực dân Pháp.
Anh đau lòng khi chứng kiến những căn nhà, những miền đất quen thuộc đã hoang tàn.
Anh đến thăm ông giáo hàng xóm và hỏi thăm về cha mình.
Ông giáo kể lại tất cả mọi điều và dẫn anh đến nơi nghĩa trang để thắp hương cho cha.
Anh chia sẻ với người cha đã vĩnh viễn nghỉ yên nơi núi non rằng, trong quá trình làm công nhân cao su ở Nam Kì, anh đã có những nhận thức mới về cách mạng.
Sau khi sắp xếp xong công việc gia đình, anh biết ơn bà con trong làng đã giúp đỡ cha mình trong những ngày cuối đời trước khi anh ra đi.
Kết bài:
Ông giáo tiễn anh ra đi.
Từ sân ga, tiếng còi vang lên, nhấn mạnh anh phải lên đường.
2. Tưởng tượng kể lại cảnh con trai Lão Hạc về thăm mộ cha ngắn gọn:
Vì không đủ tiền cưới vợ, tôi làm đồn điền cao su ở Nam trong 6 năm. Sau khi có vốn riêng, tôi quyết định trở về quê để làm ăn và chăm sóc thầy tôi già.
Khi tôi trở về, thấy nhà vắng vẻ, vườn cỏ mọc dày. Tôi lo lắng và tìm thầy tôi. Thầy tôi đã mất. Tôi gặp ông giáo và ông kể về những sự kiện gần đây: thầy tôi sống khó khăn sau khi tôi đi, chỉ có cậu Vàng làm bạn. Gần đây, thầy tôi bị ốm nặng và ngày càng yếu, với ít tiền mà ông để lại.
Nghe câu chuyện này, tôi không kìm nổi nước mắt. Tôi hối hận vô cùng. Ông giáo an ủi tôi và tiếp tục kể.
Sau đó, cuộc sống khó khăn hơn, thiếu trước hụt sau. Thầy cậu đã tằn tiện làm việc chăm chỉ để vun vén cho cậu và có tiền lấy vợ. Thầy cậu bán con Vàng để có tiền và gửi ta giữ hộ 3 sào vườn và 30 đồng bạc.
Một hôm ta tình cờ đi ngang nhà cậu và thấy thầy cậu đang vật vã trên giường, phải nhờ 2 người lực lưỡng trong làng giữ lại. Thầy cậu chết vì ăn bả chó – mà chính thầy cậu đi xin. Cậu nên hiểu cho thầy cậu, thầy cậu đã hi sinh quá nhiều cho cậu rồi.
Sau khi nghe câu chuyện, tôi thực sự nhận ra rằng bản thân đã sai lầm đến mức nào. Mất đi người cha sớm đã để lại cho tôi một mẹ hiền lành, một người mẹ vừa đảm đương vai trò của cha vừa đảm đương vai trò của mẹ. Tôi không thể hiểu tại sao mình lại có thể bỏ rơi thầy mà đi như vậy. Cảm giác đau đớn trong lòng tôi không thể tả nổi. Tại sao lại có cơ hội như vậy xảy ra? Sau đó, ông dẫn tôi ra nghĩa địa và đưa tôi đến mộ của thầy, đốt ba nén nhang để thắp sáng và tưởng nhớ.
Tôi cảm thấy rất đau lòng vì thầy tôi, và tôi cũng thương xót cho những số phận cực khổ như gia đình tôi. Xã hội này đã buộc thầy tôi và những người nông dân sống trong đau khổ và đẩy họ vào bước đường cùng. Tôi căm thù xã hội này vì đã làm như vậy. Tôi quyết định đi theo tư tưởng của cụ Hồ và tham gia kháng chiến, lật đổ chế độ cũ, và mang lại hạnh phúc, sự ổn định và sự phát triển cho mọi người dân. Tôi muốn cống hiến cả cuộc đời mình để cung cấp cơm no, áo ấm cho những người dân nghèo khổ sau này.
3. Tưởng tượng kể lại cảnh con trai Lão Hạc về thăm mộ cha siêu hay:
3.1. Mẫu số 1:
Tôi là một chàng trai trẻ tuổi, tên là Hạc. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, cuộc sống của tôi luôn đầy khó khăn và gian truân. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ hy vọng và sự kiên nhẫn trong cuộc sống. Trong quá khứ, khi tôi đã đủ tuổi để lập gia đình, tôi đã rất buồn vì không có đủ tiền để cưới vợ. Vì vậy, tôi đã quyết định rời xa quê nhà và lên đồn điền cao su, hy vọng có thể kiếm được nhiều tiền hơn để có thể cưới vợ và chăm sóc cha già.
Tuy nhiên, khi tôi đến đồn điền cao su, tôi đã phải đối mặt với những khó khăn và trở ngại không ngờ. Đồn điền đã hết việc làm và tôi không thể tìm được công việc nào. Để thêm đau đớn, tôi còn bị bóc lột về tiền bạc bởi những người xung quanh. Tôi đã mất hết những gì tôi có và không còn đủ sức để tiếp tục làm việc. Với trái tim đau xót và hy vọng tan biến, tôi quyết định quay về quê nhà và sống gắn bó với đồng ruộng, chăm sóc cha già yêu dấu.
Khi tôi trở về quê nhà, tôi đã bị sốc bởi cảnh tượng xung quanh. Hàng xóm vẫn giữ nguyên như trước đây, không có sự thay đổi đáng kể. Tuy nhiên, khi tôi đặt chân đến cửa nhà, tôi nhận ra rằng nó đã trở nên xơ xác và vắng vẻ hơn. Những kỷ niệm tuổi thơ dường như đã phai nhạt, nhưng tôi không thể ngừng nhớ về những ngày tháng hạnh phúc đã trôi qua.
Tôi dạo quanh sân để tìm kiếm, nhưng không thấy cha tôi đâu cả. Tôi cảm thấy lo lắng và bất an. Những đồ đạc trong nhà bám bụi, những mạng nhện giăng khắp nơi. Tôi không thể tin vào mắt mình, nhưng sự thật đau lòng là cha tôi đã không còn ở bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy như đang mất đi một phần của mình.
Sau khi lưu giữ những kỷ niệm của cha trong tâm trí, tôi quyết định dọn dẹp lại ngôi nhà để nó trở nên gọn gàng hơn. Tôi dùng số tiền ít ỏi còn lại để mua đồ để nấu ăn. Mỗi bữa cơm đã trở thành một khoảnh khắc đơn độc, khi tôi vẫn không thấy cha trở về. Cảm giác lo lắng và không yên tâm không ngừng ám ảnh tâm trí tôi. Vì vậy, tôi quyết định tìm đến ông giáo, người đã từng là bạn thân thiết của cha tôi, để tìm hiểu về tình hình của cha.
Khi tôi đến nhà ông giáo, sự ngạc nhiên đã hiện lên trên gương mặt ông khi nhìn thấy tôi. Ánh mắt buồn bã của ông khiến tôi hiểu rằng có điều gì đó không ổn. Tôi cố gắng hỏi ông về việc cha tôi đi đâu, và ông ngập ngừng trong câu trả lời. Trái tim tôi đau đớn khi nghe ông giáo kể về cái chết đầy bi thương của cha tôi. Tôi không thể tin vào điều đó, nhưng sự thật đau lòng đã đổ sụp xuống chân tôi. Tôi khóc lên như một đứa trẻ, không thể kiềm chế được cảm xúc đau buồn và mất mát.
Tôi cảm thấy rất ân hận và đau lòng khi tôi đã từ bỏ đồn điền cao su, để bố tôi sống một mình, cô đơn và không có ai chăm sóc. Tôi thậm chí không biết bố mình đã chết từ lúc nào, vì tôi đã khiến bố phải chịu đựng mọi sự đau khổ đến cuối đời. Tôi đau lòng vì tôi đã làm bố mình phải chịu đựng những gì đau khổ nhất. Ông giáo đã khuyên tôi không nên quá buồn bã, mà hãy cố gắng sống để bố tôi có thể an nghỉ trong suối vàng.
Từ khi tôi trở về nhà của ông giáo, tôi cảm thấy rất buồn và đau lòng. Để che giấu nỗi đau, tôi đã dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng. Ngày hôm sau, tôi nhờ ông giáo dẫn đường để tôi thắp hương cho bố. Tôi đã tự hứa với bố rằng tôi sẽ cố gắng sống tốt, làm việc chăm chỉ và sống hòa thuận với làng xóm. Đây là cách để tôi tiếp tục sống một cuộc sống có ý nghĩa, thay thế cho bố tôi.
Truyện này có lẽ là những kí ức đau buồn nhất trong cuộc đời tôi. Tuy nhiên, nó cũng là bài học quý giá giúp tôi trân trọng cuộc sống hơn, và nhớ mãi về tình yêu và hy sinh của bố tôi. Tôi đã học được rằng sự hy sinh và tình yêu không bao giờ được vứt bỏ và quên đi. Từ bây giờ, tôi sẽ sống một cuộc sống ý nghĩa, để tôn vinh tình yêu và hy sinh của bố tôi.
Bất chấp những nỗi đau và hối hận, tôi sẽ không để chúng làm cho tâm hồn tôi trở nên u tối. Thay vào đó, tôi sẽ sử dụng những trải nghiệm mà bố tôi đã truyền cho tôi để trở thành một người tốt hơn. Tôi sẽ trân trọng mọi khoảnh khắc của cuộc sống và đặt gia đình và người thân yêu lên hàng đầu. Tôi sẽ sống một cuộc sống không chỉ cho riêng mình, mà còn để làm tỏa sáng những giá trị và tình yêu mà bố đã truyền cho tôi.
3.2. Mẫu số 2:
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Vì không có tiền lấy vợ, tôi đã đi làm đồn cao su để kiếm tiền. Nhưng đồn cao su không còn việc làm nữa, nên tôi quyết định về quê sống và chăm sóc cha.
Sau khi thu xếp công việc, tôi trở về quê nhà sau mấy năm xa cách. Mọi thứ không có nhiều thay đổi, nhưng nhà tôi trông xơ xác và vắng vẻ. Tôi tìm kiếm bố nhưng không thấy. Tôi dọn dẹp xung quanh và mua đồ để nấu ăn. Sau đó, tôi quyết định đi hỏi thăm ông giáo – người bạn thân thiết của bố.
Ông giáo nhìn tôi với sự ngạc nhiên và buồn bã trong ánh mắt. Tôi không thể nhịn được, liền hỏi ông rằng liệu ông có biết bố tôi đi đâu không. Ông giáo trầm mặc một lúc trước khi từ từ kể cho tôi nghe về những chuyện đã xảy ra với cha tôi. Ông kể về những ngày khổ cực mà cha tôi trải qua, với bệnh tật và cảm giác tiếc nuối và đau xót khi phải bán cậu Vàng. Nhưng điều đau lòng nhất là cảnh cha tôi phải ăn bậy chó để tự vẫn, bởi cơn đói khủng khiếp và mong muốn giữ lại căn nhà và mảnh đất cho tôi. Tôi không thể tin vào những gì tôi nghe, nhưng cảm xúc của tôi tràn trề khi ông giáo kể về cái chết bi thảm của bố tôi. Tôi cảm thấy hối hận vì đã bỏ đi và không quan tâm, chăm sóc bố tôi, và đặc biệt là không biết về cái chết của ông; không biết cha tôi đã chịu đựng những khổ đau như thế nào trong những ngày cuối đời. Tôi tự trách mình và cảm thấy đau lòng. Ông giáo khuyên tôi không nên quá buồn bã, mà hãy sống một cuộc sống tốt để bố tôi dưới nơi an nghỉ yên bình. Sau khi nhận được lời khuyên của ông, tôi quay về nhà với tâm trạng đau khổ và suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và trách nhiệm của mình.
Tôi đau lòng không thể kìm nén nỗi đau trong lòng. Tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa để tạo ra một không gian gọn gàng và thanh tịnh. Hôm sau, tôi nhờ ông giáo dẫn tôi tới mộ của bố. Tôi mang theo những cây nến, thắp lên để nhớ đến bố và hứa rằng tôi sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, mang ý nghĩa để thay thế cho cuộc sống mà bố không thể tiếp tục. Tôi cảm thấy rất đau lòng khi thấy đám mộ của bố mình ở giữa cánh đồng lạnh lẽo. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má tôi khi tôi đứng chôn chân suy nghĩ. Có quá nhiều điều tôi muốn nói với bố, lời cảm ơn và lời xin lỗi, nhưng tất cả đều nghẹn ngào trong lòng không thể thành lời. Tôi chỉ đứng nhìn ngôi mộ đầy xót xa. Tôi nghe theo lời khuyên của ông giáo rằng người đã ra đi sẽ không bao giờ quay trở lại, và tôi phải sống một cuộc sống tốt để bố tôi dưới nơi an nghỉ yên bình. Từ đó, tôi quyết định làm việc chăm chỉ, sống hòa đồng với làng xóm và vì một cuộc sống ý nghĩa hơn, thay thế cho bố tôi.
Đây là một trong những kí ức đau buồn nhất trong cuộc đời tôi, nhưng cũng là bài học quý giá giúp tôi trân trọng cuộc sống hơn. Cho đến bây giờ, dù còn đau lòng, nhưng tôi luôn ghi nhớ bài học đó và cố gắng sống mỗi ngày một cách tốt nhất. Tôi dành thời gian suy ngẫm về tình yêu gia đình và những giá trị quan trọng trong cuộc sống. Từ trải nghiệm đau khổ này, tôi đã học cách trân trọng từng khoảnh khắc và biết ơn những điều giản đơn trong cuộc sống. Tôi quyết định sống một cuộc sống ý nghĩa và tận hưởng những niềm vui nhỏ bé mà cuộc sống mang lại.