Câu văn cuối của văn bản Trở gió là tiếng lòng chân thành của nhân vật tôi, một cuộc hành trình tìm kiếm bản thân và đắm mình trong những kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ. Dưới đây là những mẫu đoạn viết về suy nghĩ của em về câu văn cuối cùng trong văn bản Trở gió.
Mục lục bài viết
1. Tác giả đoạn trích Trở gió:
Nguyễn Ngọc Tư là một tác giả văn học nổi tiếng, sinh năm 1976 tại Cà Mau, một vùng đất phía Nam của Việt Nam. Bà đã ghi dấu ấn trong lòng độc giả thông qua sự sáng tác thành công ở nhiều thể loại văn học như truyện ngắn, tản văn và tiểu thuyết.
Văn của Nguyễn Ngọc Tư được đánh giá là trong sáng và mộc mạc, thể hiện một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm và giàu yêu thương. Qua những câu chuyện ngắn, tác phẩm của bà mang đến cho độc giả một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống, những cung bậc cảm xúc và những khía cạnh tinh tế của con người.
Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư đã được tập hợp trong một số cuốn sách tiêu biểu như “Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư” (2005) và “Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư” (2005). Ngoài ra, bà còn sáng tác các tác phẩm khác như “Không ai qua sông” (2016), “Biên sử nước” (2020) và “8 Quên phức” – một tác phẩm đặc biệt, mời người đọc quên đi mọi thứ, không còn nhớ đến nữa.
Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư đã góp phần làm phong phú thêm văn hóa văn chương Việt Nam và nhận được sự đánh giá cao từ giới phê bình và độc giả. Bà đã trở thành một trong những tác giả văn học quan trọng và ảnh hưởng trong thế hệ của mình, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc.
2. Suy nghĩ của em về câu văn cuối cùng trong văn bản Trở gió hay nhất:
2.1. Mẫu 01:
Câu văn cuối của văn bản Trở gió là tiếng lòng chân thành của nhân vật tôi, một cuộc hành trình tìm kiếm bản thân và đắm mình trong những kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ. Dù hiện tại, cậu bé ấy đang trải qua cuộc sống xô bồ và đầy đủ về vật chất tại một chốn đô thị sôi động, nhưng lòng cậu vẫn chẳng ngừng hoài niệm về ngày tháng ngọt ngào ở quê hương mình. Những ngày xưa, dù cuộc sống có nghèo khó và thiếu thốn về vật chất, nhưng biển tinh thần của cậu luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Đó là những khoảnh khắc tự do, rong ruổi và tự hào được biến thành ngọn gió chướng, người bạn trung thành và hóa thân của những ngày tháng tuổi thơ tuyệt vời ở quê nhà. Dù cậu đã xa quê hương, sống trong một nơi xa lạ và thịnh vượng, nhân vật tôi không bao giờ quên được những kỷ niệm đó. Từ lời cảm thán ấy, em có thêm cái nhìn sâu sắc về tình yêu quê hương và những kỷ niệm đậm đà của một trái tim luôn chứa đựng niềm thương mến và tình yêu vô bờ bến.
2.2. Mẫu 02:
Câu văn cuối của văn bản Trở gió đã thực sự gợi lên trong tôi những suy nghĩ sâu sắc về một cái Tết tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. “Ở đó, siêu thị tràn đầy dưa hấu, dưa hành, dưa kiệu, bánh chưng, bánh tét, liệu ở đó có ai bán một mùa gió cho tôi?” câu hỏi đầy tâm huyết này đã khắc sâu trong tâm trí tôi, với sự tự hỏi về sự thật của cuộc sống hiện đại, nơi mà tiền bạc và sự xa hoa trở thành trung tâm của mọi thứ.
Tuy nhiên, khi tôi suy ngẫm thêm, tôi nhận ra rằng xa hoa và tiện nghi không thể thay thế những kỷ niệm và cảm xúc của tuổi thơ. Những kí ức đáng nhớ, những buổi chơi đùa và những cơn gió mát lành, chúng là những điều tôi mong chờ và khao khát hơn bất cứ thứ gì. Có thể nơi xa hoa đó không thể mang lại cho tôi những khoảnh khắc đáng nhớ đó, nhưng nỗi nhớ quê hương luôn hiện diện trong tâm trí và trong trái tim của nhân vật tôi.
Với câu kết của văn bản này, người đọc có thể cảm nhận được sự chênh vênh giữa cuộc sống hiện đại và những giá trị truyền thống, giữa sự xa hoa vật chất và sự giàu có tinh thần. Điều này thực sự làm nổi bật tình cảm đối với quê hương và những giá trị văn hóa, khiến cho câu chuyện trở nên sâu sắc và đáng nhớ.
3. Suy nghĩ của em về câu văn cuối cùng trong văn bản Trở gió đầy đủ nhất:
3.1. Mẫu 01:
Câu văn cuối cùng của văn bản Trở gió thực sự khiến tôi suy nghĩ sâu về hình ảnh những người nông dân, những người mang trên vai gánh nặng lớn của công việc vất vả để tạo ra những sản phẩm Tết đầy ý nghĩa. Dưới ánh mặt trời chói chang, họ bước chân trên cánh đồng, cày cuốc, gieo trồng và chăm sóc từng cây cối, hy vọng rằng những trái ngọt ngào sẽ được đem đến cho mọi người. Từ những giọt mồ hôi trên trán, họ biến những trái dưa hấu mọng nước, dưa kiệu thơm ngon, dưa hành tươi mát, bánh chưng đậm đà và bánh tét thơm lừng thành những món quà truyền thống của mỗi gia đình trong dịp Tết.
Tuy nhiên, câu văn cũng gợi lên sự đau khổ và thiệt thòi mà những người nông dân phải chịu đựng. Ít ai thực sự hiểu được tâm trạng của họ, những cảm xúc khó nói thành lời khi họ phải đối mặt với những khó khăn, khắc nghiệt của cuộc sống nông thôn. Họ là những người yêu thương đất đai, nhưng cũng là những người phải đánh đổi giấc mơ và niềm đam mê của mình để đảm bảo cuộc sống cho gia đình và cộng đồng.
Nhân vật “tôi” trong câu chuyện là một người bấp bênh về văn chương, nhưng lại trở thành nhân chứng trực tiếp của cuộc sống nông thôn và những câu chuyện đằng sau mỗi hạt mầm được trồng trên đất nước này. Hành trình của nhân vật “tôi” điểm lại những nỗi đau và niềm vui của những người nông dân, tạo nên một bức tranh chân thực về một mùa gió đầy gian truân và hy vọng.
3.2. Mẫu 02:
Đoạn trích Trở gió kết thúc bởi một câu hỏi tu từ gợi lên trong em rất nhiều cảm xúc. Hình ảnh sung túc với những dưa những hành, những bánh chưng bánh tét, vốn là điều mà mọi người đều thích thú. Tuy nhiên, với nhân vật của tôi, sự phong phú về vật chất ấy, vẫn chưa đủ để lấp đầy khoảng trống mà những cơn gió chướng mang lại. Bởi gió chướng không chỉ là một cơn gió thông thường, mà nó mang trong mình ý nghĩa của một người bạn, là biểu tượng của một tuổi thơ vô tư đã qua. Những kỷ niệm tuyệt vời ở quê hương yên bình đó khiến nhân vật tôi luôn khao khát và nhớ mong về. Dù ở nơi đô thị phồn hoa, nỗi nhớ ấy vẫn ngập tràn và đong đầy trong lòng. Tình cảm da diết dành cho quê hương của nhân vật khiến em rất xúc động và càng thấm thía hiểu ý nghĩa của quê hương đối với mỗi con người.
Nhân vật tôi luôn bị thu hút bởi hình ảnh những dưa những hành, những bánh chưng bánh tét đậm đà trên bàn ăn. Những món ăn này không chỉ là những món tráng miệng ngon lành mà còn mang trong mình một sự sung túc, một sự đủ đầy mà mọi người đều thích thú. Tuy nhiên, với nhân vật tôi, những món đồ ăn này không thể lấp đầy được khoảng trống tinh thần mà những cơn gió chướng mang lại. Chúng ta thường nghĩ rằng sung túc về vật chất là điều cần thiết để có cuộc sống hạnh phúc, nhưng với nhân vật tôi, sự sung túc đó vẫn chưa đủ để thỏa mãn lòng khao khát tình cảm và sự trọn vẹn của một người.
Gió chướng trong đoạn trích không chỉ đơn thuần là một cơn gió mà nó còn mang theo một ý nghĩa sâu sắc hơn. Nó là một người bạn đồng hành, là biểu tượng của một khoảng trời tuổi thơ vô tư lự. Khi nhìn thấy gió chướng, nhân vật tôi lại được hồi tưởng về những kỷ niệm tuyệt vời ở quê hương yên bình. Quê hương với những cánh đồng mênh mông, những con đường quen thuộc và những ngôi nhà thân thương đã tạo nên một bầu không khí đặc biệt, khiến tâm hồn tôi luôn nhớ mong và khao khát trở về. Dù ở nơi phố thị phồn hoa, nỗi nhớ về quê hương vẫn luôn đong đầy và chan chứa trong tâm trí và trái tim của nhân vật tôi.
Tình cảm mà nhân vật tôi dành cho quê hương là một tình cảm da diết, không thể diễn tả bằng lời. Quê hương không chỉ là nơi sinh ra, mà còn là nơi gắn bó, nơi gửi gắm tất cả những ký ức, những giá trị và ý nghĩa cuộc sống. Nó là nơi mà nhân vật tôi đã trải qua những kỷ niệm đáng nhớ, những thăng trầm trong cuộc sống và những kết nối vô giá với gia đình và bạn bè. Nhưng hơn cả, quê hương là nguồn cảm hứng vô tận, là nơi mà nhân vật tôi tìm thấy bình yên và ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Từ đoạn trích này, em càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của quê hương đối với mỗi con người. Nó không chỉ là một địa điểm vật chất mà còn là một nơi đong đầy tình cảm, ký ức và giá trị đích thực. Quê hương là nơi mà mỗi con người tìm thấy sự thân thuộc, sự an lành và sự tồn tại ý nghĩa. Đó là lý do tại sao gió chướng và những kỷ niệm về quê hương khiến nhân vật tôi cảm thấy xúc động và thấm thía trong trái tim.