Tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm là một sạng bài nghị luận quen thuộc với các bạn học sinh. Bài văn dưới đây cung cấp thông tin về soạn bài Tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm
Mục lục bài viết
1. Tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn:
1.1. Dàn ý tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn:
a.Mở bài
– Giới thiệu về tình huống và thời điểm của câu chuyện: Câu chuyện diễn ra vào một buổi chiều đẹp trời tại công viên thành phố.
– Ngắn gọn về chủ đề: Chủ đề chính trong câu chuyện là về việc phạm lỗi và hành động sau khi mắc sai lầm.
b.Thân bài
– Hoàn cảnh câu chuyện:
+ Tôi đang tham gia vào một cuộc tụ họp vui vẻ với bạn bè và gia đình tại công viên.
+ Mọi người đang tận hưởng khoảnh khắc đầy niềm vui và thư giãn.
– Diễn biến của câu chuyện:
+ Trong lúc vui đùa, tôi vô tình làm rơi một chiếc ổ bánh mì và tạo ra một tình huống xấu hổ khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tôi.
– Tâm trạng của người viết khi phạm lỗi:
+ Tôi cảm thấy cảm động, xấu hổ, và ngượng ngùng trước sự chú ý không mong muốn từ mọi người.
+ Tôi thất vọng với bản thân mình vì đã làm mất đi niềm vui của mọi người trong cuộc họp mặt.
– Hành động, quyết định của bản thân sau lỗi lầm:
+ Tôi quyết định không trốn tránh trách nhiệm và quyết định đến xin lỗi người chủ chiếc bánh mì và mọi người xung quanh.
+ Tôi cảm nhận được tầm quan trọng của việc thừa nhận lỗi và sửa chữa nó.
+ Tôi học được bài học quý báu về việc đối diện với sai lầm của mình và sẵn sàng đền đáp cho nó.
c.Kết bài
Bài học rút ra cho chính bản thân: Cuộc trải nghiệm này đã dạy cho tôi rằng việc thừa nhận sai lầm và đối diện với nó là cách duy nhất để học hỏi và trưởng thành. Tôi hiểu rằng lỗi lầm không thể tránh khỏi, nhưng cách chúng ta đối phó với chúng mới thực sự quan trọng.
1.2. Bài văn chi tiết:
Tôi vô tình đã làm mất đi một khoảnh khắc vui vẻ và đáng nhớ trong cuộc họp mặt tại công viên vào một buổi chiều đẹp trời. Trong bài viết này, tôi sẽ chia sẻ về sự xấu hổ và hành động của mình sau khi gây ra một sai lầm đáng tiếc và bài học quý báu tôi đã học từ nó.
Hoàn cảnh của câu chuyện diễn ra tại một công viên thoáng đã đầy người tham gia. Đó là một ngày đẹp trời, và tôi đang tham gia vào cuộc tụ họp với bạn bè và gia đình. Mọi người đang cùng nhau vui đùa, cười đùa và thư giãn. Không gian rộn rã, tiếng cười vang vọng, tất cả những điều này tạo nên một không khí vui vẻ và hạnh phúc.
Diễn biến của câu chuyện bắt đầu khi tôi đang nói chuyện và đùa giỡn cùng bạn bè. Trong một khoảnh khắc không lường trước, tôi vô tình làm rơi một chiếc ổ bánh mì ngon lành mà một người khác đã đặt cạnh. Tiếng ồn ào bỗng trở nên im lặng, và tôi cảm nhận được ánh mắt tò mò và chú ý từ mọi người xung quanh. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi và chiếc ổ bánh mì nát tan. Tôi ngượng ngùng và xấu hổ đến độ không thể nói một lời nào.
Tâm trạng của tôi trở nên buồn bã và hối hận. Tôi đã nhận ra rằng, trong khoảnh khắc không kiểm soát, tôi đã làm mất đi niềm vui của mọi người trong cuộc họp mặt này. Sự vui vẻ và thoải mái bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ và tủi hổ. Tôi thất vọng với bản thân mình vì đã không thể kiểm soát tay và làm mất đi một khoảnh khắc đáng nhớ.
Tuy nhiên, tôi không trốn tránh trách nhiệm. Sau khi thấu hiểu tầm quan trọng của việc thừa nhận sai lầm và sửa chữa nó, tôi quyết định đến xin lỗi người chủ chiếc bánh mì và mọi người xung quanh. Tôi biết rằng điều này không thể xóa bỏ hết những gì đã xảy ra, nhưng ít nhất, nó là một bước đầu để làm cho tình huống trở nên tốt hơn. Tôi học được rằng việc đối diện với sai lầm của mình và chấp nhận trách nhiệm là cách duy nhất để học hỏi và trưởng thành. Dù có lỗi lầm, chúng ta vẫn có thể sửa chữa và học từ chúng.
Cuối cùng, bài học quý báu mà tôi rút ra từ câu chuyện này là tôn trọng và trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ, cùng nhau thư giãn cùng gia đình và bạn bè. Đôi khi, một lỗi nhỏ có thể làm mất đi niềm vui, nhưng quan trọng nhất là chúng ta biết cách thừa nhận sai lầm, sửa chữa chúng, và tiếp tục xây dựng những kỷ niệm đáng nhớ
2. Kể lại buổi sinh hoạt lớp, ở đó em đã phát biểu ý kiến để chứng minh Nam là một người bạn rất tốt:
2.1. Dàn ý Kể lại buổi sinh hoạt lớp, ở đó em đã phát biểu ý kiến để chứng minh Nam là một người bạn rất tốt:
a. Mở bài
– Giới thiệu về lớp học của bạn và mục đích của buổi sinh hoạt lớp.
– Nhấn mạnh sự quan trọng của việc tham gia hoạt động lớp học và tạo nên môi trường học tập tích cực.
b. Thân bài
– Mô tả về buổi sinh hoạt lớp: thời gian, địa điểm và sự tham gia của các bạn.
– Trình bày nội dung của buổi sinh hoạt, bao gồm vấn đề bạn đã phát biểu và lý do bạn đã chọn nó.
– Phân tích cách bạn đã thuyết phục lớp rằng Nam là một người bạn tốt bằng việc cung cấp ví dụ cụ thể và lập luận logic.
c. Kết bài
– Tóm tắt kết quả của buổi sinh hoạt lớp, liệu bạn đã thuyết phục được lớp hay không.
– Chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc của bạn sau buổi sinh hoạt lớp, bao gồm những điều bạn đã học và trải nghiệm.
– Nhấn mạnh sự quan trọng của việc tham gia hoạt động lớp học trong việc phát triển kỹ năng giao tiếp, lý luận và xây dựng mối quan hệ xã hội tích cực
2.2. Bài văn cụ thể:
Trong buổi sáng đầy nắng của một ngày thứ Bảy, tôi và các bạn học sinh trong lớp tôi đã hào hứng đến trường, chuẩn bị cho buổi sinh hoạt lớp đặc biệt. Đó là một buổi tổ chức nhằm thúc đẩy tinh thần đoàn kết và tạo cơ hội cho mỗi học sinh tự thể hiện bản thân.
Buổi sinh hoạt lớp diễn ra vào một buổi sáng thứ Bảy tại trường, tại phòng học thân quen của lớp chúng tôi. Thời gian đã được sắp xếp cẩn thận để đảm bảo mọi người đều có thời gian tham gia.Nội dung chính của buổi sinh hoạt là mỗi học sinh được phép phát biểu về một người bạn trong lớp mình. Tôi đã chọn Nam, một người bạn thân thiết, để thể hiện lòng biết ơn và trân trọng mối quan hệ này.
Trong phần phát biểu, tôi đã trình bày những lý do tại sao Nam là một người bạn tốt. Tôi nói về sự hỗ trợ của Nam trong việc học tập, tinh thần lạc quan của anh ấy và cách anh ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ khi tôi cần. Tôi đã chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ với Nam và cách anh ấy đã ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống của tôi.
Buổi sinh hoạt lớp đã kết thúc với một bầu không khí ấm áp và đầy triển vọng. Tôi đã nhận được phản hồi tích cực từ lớp, họ đều cảm ơn vì tôi đã chia sẻ về Nam và tạo ra một không gian để mọi người thể hiện tình bạn của họ.
Sau buổi sinh hoạt lớp, tôi đã suy ngẫm về sự quan trọng của việc tạo cơ hội cho mọi người thể hiện tình cảm và lòng biết ơn đối với nhau. Mối quan hệ trong lớp học không chỉ là về việc học chung mà còn là về việc xây dựng tình bạn và sự đoàn kết. Buổi sinh hoạt lớp này đã giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về giá trị của tình bạn và sự đoàn kết trong cuộc sống hằng ngày.
3. Đóng vai Trương Sinh để kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận:
Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương (từ đầu đến “Bây giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi).
3.1. Dàn ý:
a.Mở bài
– Trương Sinh giới thiệu về bản thân: tên, gia cảnh, và tính cách của mình.
– Dẫn dắt vào câu chuyện với lời nói: “Câu chuyện sau đây làm tôi ân hận suốt đời.”
b.Thân bài
– Quá trình kết hôn và chung sống với Vũ Nương
+ Trương Sinh nói về cuộc hôn nhân với Vũ Nương, một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang và khéo léo.
+ Trình bày về cuộc sống hạnh phúc và hòa thuận của họ, đặc biệt là khi họ chờ đón đứa con đầu lòng.
+ Thể hiện tình yêu và lòng hi sinh của Vũ Nương khi Trương Sinh phải đi chiến đấu trong chiến tranh.
– Thời gian xa nhà đi lính
+ Trương Sinh kể về thời gian anh phải xa nhà để tham gia chiến tranh và tình cảnh của gia đình ở nhà.
+ Nhấn mạnh tình yêu và sự quan tâm của Vũ Nương đối với mẹ già và con trai của anh.
+ Mô tả những khúc mắc và xung đột tinh thần khi Trương Sinh rời xa gia đình trong thời gian này.
– Trương Sinh trở về và nghi oan cho vợ
+ Kể về sự ra đi đau đớn của mẹ và cuộc họp mặt đầy xúc động.
+ Thể hiện sự nghi ngờ và cảm xúc của Trương Sinh khi con trai từ chối gặp mặt anh và nói về sự xuất hiện của cha mình.
+ Trình bày tình huống Trương Sinh đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà mà không lắng nghe lời giải thích của cô.
– Vũ Nương thanh minh, được giải oan và sự hối hận của Trương Sinh
+ Kể về cuộc thanh minh của Vũ Nương và sự hi sinh cuối cùng của cô để chứng minh sự trong sạch của mình.
+ Thể hiện sự hối hận sâu sắc của Trương Sinh khi nhận ra sự oan trái và thất vọng vì đã không tin tưởng vào vợ mình.
c. Kết bài
– Trương Sinh rút ra bài học quý báu về tình yêu, sự tin tưởng và tôn trọng trong hôn nhân.
– Anh hứa sẽ sống đúng với giá trị này và bù đắp cho những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ
3.2. Bài văn kể lại chi tiết:
Tôi là Trương Sinh, con của một gia đình giàu có trong vùng. Dù được sinh ra trong một môi trường thịnh vượng, tôi chẳng bao giờ quan tâm đến sự giàu có. Điều duy nhất tôi quý mến là một người con gái tên Vũ Thị Thiết, một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, và nổi tiếng với phẩm hạnh hoàn hảo.
Tôi đã từng tỏ tình với mẹ và cầu hôn cô ấy. Mẹ tôi, trong lòng đầy tình yêu và lo lắng, đã tổ chức một đám cưới tương đối lớn để chúng tôi có thể được ở bên nhau. Dù gia đình tôi có thể xem là giàu có, nhưng tôi không bao giờ quên bản chất thực sự của con người. Và Vũ Nương, người con gái đến từ làng quê bình dị, đã làm tôi trái tim từ đầu.
Cuộc sống sau đám cưới là hạnh phúc tột đỉnh. Chúng tôi sống hòa thuận và hạnh phúc trong một ngôi nhà nhỏ xinh ở Nam Xương. Chúng tôi chờ đón đứa con đầu lòng của chúng tôi với lòng hạnh phúc và niềm mong đợi. Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ ấy không kéo dài được lâu.
Chiến tranh xảy ra, và tôi bị triệu tập phải tham gia vào trận đánh. Trước khi ra đi, tôi đã ôm chặt lấy Vũ Nương, người đang mang trong mình đứa con của chúng tôi. Đó là cuộc chia ly đau lòng, nước mắt và lưu luyến. Tôi biết mình đang bỏ lại người vợ trẻ và mẹ già tại nhà, và lòng lo lắng bao trùm tôi.
Nhiều năm trôi qua trong suốt thời gian chiến tranh, tôi không ngừng nghĩ về gia đình của mình. Tôi nhớ những ký ức của cuộc sống hạnh phúc và những khoảnh khắc ấm áp tại ngôi nhà của chúng tôi. Vào lúc đó, tôi quên mình để suy tưởng về Vũ Nương và mong mỏi một ngày trở về bên cô ấy.
Khi cuộc chiến kết thúc và tôi được trở về quê hương, tôi mang trong mình niềm vui và cảm xúc đến ngôi nhà của mình. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Mẹ già của tôi đã qua đời trong thời gian tôi vắng mặt. Nhà cửa nay đã trở nên héo hon và cô đơn hơn bao giờ hết. Nhưng điều đáng nói nhất là cuộc gặp lại đầy căng thẳng với Vũ Nương, người vợ yêu thương của tôi.
Khi đến nhà, tôi đã bắt gặp Vũ Nương trong một tình trạng sầu bi. Tôi không muốn lắng nghe lời giải thích của cô ấy, và cuối cùng tôi đuổi cô ấy ra khỏi ngôi nhà mình. Ngày hôm đó, tôi cảm thấy giận dữ, nghi ngờ và không thể tin vào sự trong sạch của Vũ Nương.
Tôi đã biết rằng Vũ Nương không đủ tài sản để trang điểm hay mua sắm xa hoa. Tôi cũng biết rằng cô ấy đã tử tế và chu đáo với mẹ già của tôi trong thời gian tôi vắng mặt. Nhưng lòng đa nghi và sự căm thù đã làm cho tôi mù quáng.
Vũ Nương đã ra đi trong sự đau đớn và tuyệt vọng, để lại một đứa con trai mới lớn tên Đản. Tôi cố gắng vớt xác cô ấy từ dòng sông Hoàng Giang, nhưng tất cả cố gắng đều vô ích. Cuộc sống trở nên tĩnh lặng và tẻ nhạt.
Một đêm, tôi nằm cùng với Đản, con trai của chúng tôi. Đản chỉ vào bức tường và nói rằng cha của mình đã đến. Tôi bàng hoàng khi nhận ra rằng con trẻ đã thấy bóng dáng của tôi trên bức tường và đã nhầm lẫn cha với một người đàn ông khác.
Sự thật đắng lòng lần nữa được phơi bày. Tôi nhận ra rằng Vũ Nương không hề phản bội tôi, mà thay vào đó, cô ấy đã sống trong niềm đau đớn và cô đơn, chăm sóc mẹ già và con trai của tôi. Cuộc sống của chúng tôi đã bị phá hủy bởi lòng đa nghi và sự ghen tuông của tôi.
Tôi cảm thấy hối hận đến đau đớn và biết rằng đã để mất một người vợ tốt, một người mẹ đáng kính. Tôi ân hận và tự trách mình. Nhưng tất cả đã quá muộn. Vợ tôi đã ra đi, để lại niềm đau và hối hận trong tôi.