Người thầy đầu tiên là tên một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Chyngyz Aytmatov, sáng tác năm 1962. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Soạn bài Người thầy đầu tiên - Kết nối tri thức Ngữ văn lớp 7, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Hãy kể ngắn gọn về một thầy, cô giáo mà em đặc biệt yêu quý:
“Cô giáo em người xinh xinh
Cô hay cười mắt cô long lanh…”
Đó là những câu hát dễ thương trong bài Cô giáo em và mỗi lần nghe, em lại nhớ đến cô Miên – người giáo viên mà em yêu quý nhất.
Cô Miên là giáo viên dạy Lịch sử của em năm lớp 5. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng 1m50, nên khi giảng bài, cô thường viết ở phần nửa dưới của bảng. Mái tóc cô đen mượt, cắt ngang vai, ôm lấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Đôi mắt cô trong sáng, long lanh như hai viên pha lê đen, luôn ánh lên vẻ dịu dàng. Điểm đặc biệt nhất ở cô là hai lúm đồng tiền trên má. Mỗi khi cô cười, lúm đồng tiền như hai bông hoa nở rộ, khiến nụ cười cô càng thêm rạng rỡ.
Không chỉ có ngoại hình dễ mến, cô Miên còn là một người giáo viên hiền hòa, thân thiện. Cô luôn đối xử với học sinh bằng tình yêu thương chân thành, chưa từng to tiếng hay trách mắng ai. Dường như lúc nào cô cũng mang một nụ cười ấm áp trên môi, lan tỏa sự tích cực và niềm vui đến mọi người xung quanh. Với cô, mỗi bài giảng không chỉ là việc truyền đạt kiến thức mà còn là một cách để khơi gợi niềm yêu thích môn học trong học trò. Cô thường xuyên sử dụng hình ảnh sinh động và kể những câu chuyện thú vị để làm sống lại những sự kiện lịch sử, khiến cả lớp chăm chú lắng nghe và dễ dàng ghi nhớ bài học. Để có được những tiết học hay như vậy, cô đã dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cẩn thận trên trang giáo án, thể hiện sự tận tâm và lòng nhiệt huyết với nghề.
Một kỷ niệm đặc biệt với cô mà em không thể quên là lần một bạn trong lớp bị đau bụng trong giờ học. Không chút do dự, cô nhanh chóng ổn định cả lớp, rồi cõng bạn ấy lên phòng y tế. Hình ảnh thân hình bé nhỏ của cô chạy nhanh trên hành lang, vừa chạy vừa an ủi bạn học trò, khiến em vô cùng xúc động. Sự lo lắng chân thành trên gương mặt cô lúc đó làm em cảm nhận rõ tình yêu thương và trách nhiệm lớn lao mà cô dành cho học sinh.
Lên lớp 6, em không còn được học với cô Miên nữa, nhưng những bài giảng đầy cảm hứng của cô vẫn luôn in sâu trong tâm trí em. Vào những ngày cuối tuần, em thường ghé thăm cô, nghe cô kể những câu chuyện lịch sử đầy tự hào về đất nước mình. Em luôn mong cô khỏe mạnh, để tiếp tục truyền lửa đam mê lịch sử đến nhiều thế hệ học sinh. Cô Miên không chỉ là một người giáo viên, mà còn là người đã gieo mầm yêu thương và niềm cảm hứng bất tận trong trái tim em.
2. Đọc văn bản Người thầy đầu tiên:
Câu 1: Trong văn bản này, người kể chuyện là một người họa sĩ, một người nghệ sĩ đang chia sẻ về trải nghiệm và cảm xúc của họ liên quan đến một sự kiện hoặc tình huống nào đó.
Câu 2: Cũng trong phần (4) của văn bản, người kể chuyện vẫn là người họa sĩ, người đã đề cập trong câu 1. Họ tiếp tục chia sẻ những suy tư và tình cảm của mình.
Câu 3: Trong bài kể chuyện, người kể chuyện đang trăn trở và băn khoăn về một điều gì đó. Cụ thể, họ lo lắng rằng bức tranh mà họ đang sáng tác có thể sẽ không thành công, không đạt được mục tiêu mà họ mong muốn. Họ cảm thấy rằng bức tranh sẽ trở nên dở dang và không có giá trị nghệ thuật. Điều này thể hiện sự áp lực và lo âu trong quá trình sáng tạo của người họa sĩ.
3. Trả lời câu hỏi sau khi đọc bài Người thầy đầu tiên:
Câu 1: Trong đoạn trích này, người kể chuyện thay đổi ngôi kể để thể hiện quan điểm của các nhân vật khác nhau trong câu chuyện.
– Phần (1): Người kể chuyện sử dụng ngôi kể thứ nhất và là người họa sĩ, người đang bắt đầu câu chuyện.
– Phần (2): Câu chuyện chuyển sang góc nhìn của bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, người cũng sử dụng ngôi kể thứ nhất để kể lại một phần của câu chuyện.
– Phần (3): Bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va vẫn là người kể chuyện ở phần này.
– Phần (4): Trong phần cuối cùng của đoạn trích, người kể chuyện trở lại là người họa sĩ để kết thúc câu chuyện.
Câu 2: Trong đoạn trích, người họa sĩ và bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va là đồng hương của nhau. Điều này tạo ra một liên kết đặc biệt giữa họ và có thể giải thích tại sao họ cảm thấy gần gũi và tin tưởng để chia sẻ với nhau về cuộc sống và cảm xúc của mình.
Câu 3: Qua cuộc trò chuyện giữa các bạn nhỏ và thầy Đuy-sen ở phần (2), ta có thể hình dung được hoàn cảnh sống của An-tư-nai. An-tư-nai là một cô bé mồ côi cha mẹ, sống chung với chú thím, và cuộc sống của họ dường như khá khó khăn về cả vật chất và tình cảm. Việc thầy Đuy-sen lấy đá và đất cỏ để đắp thành các ụ để các em bé qua suối, cùng với việc thầy đỡ và chăm sóc An-tư-nai khi cô bị ngã ở suối, thể hiện rõ tình yêu và tâm hồn nhân hậu của thầy Đuy-sen, và cũng làm ta thấu hiểu thêm về tình hình khó khăn của An-tư-nai.
Câu 4:
a. Hình ảnh thầy Đuy-sen hiện lên qua lời kể, cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật An-tư-nai. Thầy Đuy-sen được mô tả như một người rất tận tâm và nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ các em nhỏ và chăm sóc họ.
b. Nhà văn sử dụng nhiều chi tiết tiêu biểu để khắc họa thầy Đuy-sen, chẳng hạn như việc thầy đắp các ụ bằng đá và đất cỏ để giúp các em bé qua suối, việc thầy đỡ và lót áo choàng cho An-tư-nai khi cô bị ngã, và những hành động như vậy thể hiện tình cảm và lòng nhân ái của ông.
c. Tính cách của thầy Đuy-sen được mô tả là nhân hậu, kiên nhẫn và giàu tình yêu thương. Ông là một người có lòng nhân ái sâu sắc và sẵn sàng giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh khó khăn.
Câu 5: An-tư-nai đã dành tình cảm yêu mến và kính trọng đặc biệt cho thầy Đuy-sen. Thầy Đuy-sen đã có một vai trò quan trọng trong cuộc đời của An-tư-nai bằng cách giúp cô vượt qua khó khăn và tạo điều kiện cho cô học tập. Nhờ “người thầy đầu tiên” này, cuộc đời An-tư-nai đã thay đổi đáng kể. Cô đã nỗ lực học tập và sau đó trở thành một viện sĩ, một thành tựu vĩ đại trong cuộc đời cô. Thầy Đuy-sen đã truyền động lực và niềm tin vào tương lai của An-tư-nai, làm cho cô thấy có khả năng và giá trị.
Câu 6: Trong phần (4) của đoạn trích, họa sĩ đã có một số ý tưởng cho bức tranh về thầy Đuy-sen:
– Vẽ hai cây phong của Đuy-sen và An-tư-nai.
– Vẽ một đứa bé đi chân không, da rám nắng.
– Vẽ thầy Đuy-sen bế trẻ con qua con suối và cạnh đó, trên những con ngựa no nê hung dữ, những con người đần độn, mũ lông cáo đỏ đi qua đang chế giễu ông.
– Vẽ người thầy giáo tiễn An-tư-nai lên tỉnh.
Mỗi ý tưởng đều đầy ý nghĩa và thể hiện sự tôn trọng và biết ơn của họa sĩ đối với thầy Đuy-sen. Tuy nhiên, bạn ủng hộ ý tưởng vẽ người thầy giáo tiễn An-tư-nai lên tỉnh, vì nó có thể tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc và thể hiện một khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời của An-tư-nai, cũng như tôn vinh tình yêu và sự quan tâm của thầy Đuy-sen.
Câu 7: Cách nhà văn thay đổi kiểu người kể chuyện ở các phần trong đoạn trích giúp làm cho câu chuyện trở nên phong phú và hấp dẫn hơn. Bằng cách chuyển đổi giữa người họa sĩ và bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, chúng ta có cơ hội nhìn thấy câu chuyện từ các góc nhìn khác nhau và hiểu sâu hơn về cảm xúc và suy nghĩ của từng nhân vật. Điều này làm tăng sự đa dạng và chiều sâu của câu chuyện, giúp độc giả tận hưởng trải nghiệm đầy hấp dẫn.
4. Kể lại nội dung của phần (1) hoặc phần (4) văn bản Người thầy đầu tiên bằng lời của người kể chuyện ngôi thứ ba:
4.1. Nội dung phần (1):
Mùa thu năm trước, một người họa sĩ nhận được bức thư điện từ một ngôi làng xa xôi. Trong thư, dân làng mời ông về tham dự buổi lễ khánh thành ngôi trường mới. Nhận lời mời, ông quyết định trở về làng, tận hưởng khung cảnh yên bình và ghi lại những nét ký họa. Tại đây, ông gặp bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, người đã viết thư mời ông. Sau buổi gặp gỡ, khi ông quay trở lại thành phố, bà An-tư-nai gửi thêm một bức thư, nhờ ông kể lại câu chuyện cuộc đời bà cho mọi người, đặc biệt là thế hệ trẻ. Cảm động trước lời đề nghị, người họa sĩ quyết định thực hiện mong muốn của bà.
4.2. Nội dung phần (4):
Người họa sĩ đã nhiều lần cố gắng hoàn thiện bức ký họa, nhưng dường như mỗi nét vẽ vẫn chưa thể hiện được trọn vẹn ý tưởng của ông. Trong khung cảnh yên tĩnh của buổi sớm mai, ông vừa đi đi lại lại, vừa suy tư về cách thể hiện câu chuyện của mình. Những hình ảnh sống động hiện lên trong tâm trí ông: hai cây phong gắn liền với Đuy-sen và An-tư-nai, đứa trẻ chân trần da rám nắng, hay cảnh Đuy-sen cõng học sinh vượt suối, giữa những con ngựa hung hăng và ánh mắt chế giễu của người đời. Ông cũng nghĩ đến việc vẽ hình ảnh người thầy tiễn bước An-tư-nai lên tỉnh, biểu tượng cho sự hy sinh thầm lặng. Mỗi ý tưởng đều mang đến những cảm xúc đặc biệt, thôi thúc ông hoàn thành tác phẩm của mình.