Bến quê là những dòng suy nghĩ về cuộc sống và con người, trân trọng những giá trị bình dị và gần gũi của con người và quê hương. Dưới đây là bài Soạn bài Bến quê siêu ngắn: Tác giả, tác phẩm và nội dung chính.
Mục lục bài viết
1. Tác giả Nguyễn Minh Châu:
Nguyễn Minh Châu sinh năm 1930 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An, mất năm 1989, là nhà văn quân đội tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Các tác phẩm của ông, trong đó có tiểu thuyết “Đấu chân lính” và tập truyện ngắn “Những vùng trời khác nhau”, được coi là những bản anh hùng ca về chiến trường thấm đẫm màu sắc lãng mạn.
Trong thời kỳ chiến tranh và đổi mới văn học, Nguyễn Minh Châu là một nhà văn có tầm ảnh hưởng sâu rộng đến nền văn học Việt Nam. Với khả năng nhạy bén và nhận thức rõ về trách nhiệm của mình đối với độc giả, ông đã viết ra nhiều tác phẩm mang tính nhân văn cao.
Trước đây, trước khi viết bất kỳ một tác phẩm nào, Nguyễn Minh Châu đã luôn hướng tới sứ mệnh và trách nhiệm của mình đối với nhân dân. Điều này được thể hiện rõ ràng trong mỗi tác phẩm của ông.
Trước cuộc kháng chiến chống Mỹ, ông đã viết hơn 10 tác phẩm truyện ngắn và bút ký trên tạp chí Văn nghệ Quân đội. Tuy nhiên, nổi bật trong số đó là tiểu thuyết “Cửa sông” trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ, khi ông tập trung khai thác chủ đề chiến tranh và thể hiện tinh thần yêu nước.
Ngoài việc khám phá con người và nghệ thuật, Nguyễn Minh Châu còn là một người đi tiên phong trong phong trào đổi mới văn học. Ông luôn tìm kiếm sự thật và viết về những góc khuất trong đời sống, mang lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho người đọc. Vì vậy, tác phẩm của ông luôn được đón nhận nồng nhiệt và để lại nhiều dấn ấn trong lòng bạn đọc ở mỗi thời kỳ sáng tác của ông.
2. Tác phẩm Bến Quê:
Tác phẩm “Bến quê” của ông được in trong tập truyện ngắn cùng tên năm 1985.
Nhan đề:
“Bến quê” là hình ảnh gần gũi và thân thiết nhất với Nhĩ. Nơi đó, những cành hoa bằng lăng thấm đượm màu tím sẽ hiện ra, và đó là bờ đất lở dốc đứng bên dòng sông Hồng với chuyến đò ngang qua mỗi ngày. Đó còn là bãi bồi màu mỡ tươi tốt nằm phơi mình bên bờ sông, và người vợ hiền thục, đảm đang, ân nghĩa và thủy chung sẵn sàng chịu đựng, hy sinh và dành tất cả tình cảm yêu thương để chăm sóc anh trong những ngày tháng cuối đời. Bên cạnh đó còn là bầy trẻ với đôi ngón tay “chua lòm mùi nước dưa” và ông lão láng giềng sẵn sàng giúp đỡ, hỏi han, động viên anh mỗi ngày. Tất cả đều là những vật chất và tình cảm quý giá, đẹp đẽ, thuần khiết và cổ xưa nhất của quê hương – nơi mà anh sinh ra và sẽ được đón nhận trở lại khi anh nhắm mắt xuôi tay.
3. Nội dung chính Tác phẩm Bến Quê:
Trong câu chuyện, Nhĩ đã đến khắp nơi trên thế giới trong cuộc đời mình. Nhưng cuối cùng, anh lại bị căn bệnh hiểm nghèo trói buộc trên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ. Vào một buổi sáng mùa thu, anh phát hiện ra vẻ đẹp đơn giản và hấp dẫn của bãi bồi bên sông trước cửa sổ nhà mình mà anh chưa bao giờ thăm. Trong lúc anh nằm bệnh, người vợ đã chăm sóc anh tận tình và hy sinh vô điều kiện. Nhưng khi Nhĩ muốn được đặt chân lên bãi bồi kia, anh không thể đi được. Anh nhờ con trai giúp đỡ, nhưng con trai lại không hiểu ý ông và đã lỡ chuyến đò. Nhĩ đã cảm nhận được sự phức tạp và khó lường của cuộc đời. Khi chiếc đò sắp đến bờ, Nhĩ vươn tay ra khỏi cửa sổ, tấm lòng anh hướng về phía bãi bồi đang rực rỡ ánh nắng.
4. Giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm Bến quê:
Đoạn văn có nội dung về sự suy ngẫm về con người và cuộc đời, cũng như việc trân trọng những vẻ đẹp bình dị của con người và quê hương. Nghệ thuật được sử dụng bao gồm lựa chọn người kể chuyện ở ngôi thứ ba, tạo nên tình huống nghịch lí và sử dụng hình ảnh biểu tượng như bãi bồi bên kia sông, những bông hoa bằng lăng còn sót lại, tiếng đất lở, cậu con trai sa vào bàn cờ thế, và hành động của Nhĩ ở cuối truyện.
Ý nghĩa của đoạn văn là rằng cuộc sống và số phận con người chứa đầy những điều bất thường và nghịch lý, vượt ra ngoài sự dự tính và toan tính của con người. Trên con đường đời, con người sẽ gặp phải những trở ngại và thử thách, và trong quá trình đó, họ có thể bỏ qua những vẻ đẹp bình dị gần gũi trong cuộc sống. Điều quan trọng là ta phải thức tỉnh và trân trọng giá trị của cuộc sống gia đình và những vẻ đẹp bình dị của quê hương.
5. Những cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật Nhĩ:
Nhân vật chính của câu chuyện, anh Nhĩ, đang phải đối mặt với tình huống khó khăn khi bị liệt toàn thân do mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Anh không thể tự di chuyển, thậm chí là nhúc nhích trên giường cũng khó khăn. Mọi sinh hoạt của anh phải được người khác giúp đỡ, đặc biệt là chị Liên, vợ anh. Anh rất mong muốn được đặt chân lên bờ bên kia sông, nơi anh từng quen thuộc nhưng giờ đã trở nên xa vời.
Một buổi sáng đầu thu, anh Nhĩ đã gặp một cảnh tượng đẹp ngất ngây qua chiếc phản hẹp kê bên cửa sổ căn gác nhà mình. Anh đã thấy những vật quen thuộc được tái hiện trong những màu sắc và vẻ đẹp chưa từng thấy. Những bông hoa bằng lăng thưa thớt đã chuyển sang màu tím thanh nhã, và tiết trời đầu thu đã làm cho dòng sông Hồng trông đẹp hơn bao giờ hết. Những màu sắc thân quen của đất và non nước đã được thể hiện rõ nét. Mặc dù cảnh bãi bồi bên kia sông vẫn giống như những gì anh đã từng biết, nhưng anh Nhĩ chưa bao giờ đặt chân đến đó, dù anh đã đi khắp nơi trên Trái đất. Với anh, cái bờ bên kia sông Hồng trở thành một chân trời quen thuộc nhưng xa lạ.
Nhĩ cảm động trước vẻ đẹp giản dị của quê hương khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh tự hỏi tại sao trước đây anh không biết trân trọng nó – đó là do cuộc sống hối hả hàng ngày hay chỉ đơn giản là sự bất cẩn của chính anh? Qua đoạn mở đầu miêu tả cảnh sắc thiên nhiên, Nguyễn Minh Châu nhắc nhở chúng ta đừng coi thường những cảnh vật quen thuộc, thanh bình của quê hương, bởi chúng là một phần tất yếu của bản sắc và tinh thần mỗi người. Chúng ta phải học cách trân trọng và nâng niu vẻ đẹp giản dị của quê hương mình.
Trong lúc lâm bệnh, Nhĩ không khỏi ân hận và thương cảm cho vợ con. Anh cảm động trước hình ảnh người vợ đức hạnh, hy sinh của mình, anh thoáng ân hận về sự vô tâm của mình: “Cả đời anh làm em khổ… em luôn ‘im lặng’ với anh”. Nhĩ chưa bao giờ được nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng thân quen của vợ, tiếng chị dọn dẹp dặn dò con, tiếng Liên pha thuốc và mùi thuốc bắc thơm ngào ngạt khắp nhà. Đó là những âm thanh của tình yêu, những âm thanh của tình cảm mà không phải lúc nào Nhĩ cũng nghe thấy và cảm nhận được.
Nhĩ có một điều ước – được đứa con trai yêu quý của mình thế chỗ và đi dạo dọc bờ sông để ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc và giản dị mà suốt cuộc đời Nhĩ đã lãng quên. Nhìn qua khung cửa sổ nhà mình, Nhĩ dõi theo bóng người con trai đội mũ rơm rộng vành, mặc áo sơ mi chấm bi, cắp sách sách “lạc lối trong ván cờ một góc phố”. Sự hào hứng của cậu con trai bây giờ cũng như của ông ngày xưa: “Cả đời tôi cũng đánh cờ ở nhiều góc phố, chỉ dừng lại không được”.
6. Cảm xúc, tâm trạng và những chiêm nghiệm của Nhĩ về con người và cuộc đời:
Nhĩ đang ngồi nhìn con trai mình đang vui đùa với những trò chơi trên sân. Trong lúc đó, anh ta suy nghĩ và rút ra một kinh nghiệm rất quan trọng về cuộc đời và con người. Anh ta nhận ra rằng trên con đường đời này, không ai có thể tránh khỏi những thử thách, những rắc rối và những khó khăn. Đây là một quy luật phổ biến và sâu sắc về cuộc sống mà mỗi người đều phải đối diện.
Với những tâm trạng và cảm xúc của một người đàn ông trưởng thành, Nhĩ đã thấy rõ rằng cuộc đời là một hành trình đầy thử thách và nhiều trắc trở. Những ai không có đủ sự bền chí, trí tuệ và sự kiên trì sẽ dễ dàng lạc đường và lạc hướng. Điều này có thể dẫn đến sự lãng phí thời gian và cơ hội của cuộc đời. Tuy nhiên, mặc dù con đường đời có nhiều chông gai và khó khăn, cuộc sống vẫn đầy rẫy những vẻ đẹp bình dị.
Từ câu chuyện của Nhĩ, ta nhận ra được một bài học về tình yêu và cuộc sống đầy cảm động. Sống trong tình thương với gia đình và quê hương là điều hạnh phúc nhất. Chúng ta cần trân trọng những vẻ đẹp và giá trị giản dị, thân thuộc trong cuộc sống và quê hương. Chỉ khi biết quan tâm và yêu thương những điều bình dị này, chúng ta mới thực sự có thể tìm được hạnh phúc thật sự. Đó là tâm sự chân thành của Nguyễn Minh Châu.