Sự cai trị của người Tây Ban Nha còn đi kèm với những biện pháp cưỡng bức và đàn áp dành cho người dân Philippines. Họ thiết lập một hệ thống quản lý chính trị và quân sự để duy trì sự kiểm soát, thường xuyên áp dụng bạo lực để kiểm soát cuộc kháng cự của dân chúng.
Mục lục bài viết
1. Nguyên nhân của phong trào chống thực dân của nhân dân Philippines:
1.1. Khái quát về tình hình của Philippines:
Trong thế kỉ XIX đã gây ra nhiều sự bất bình và tức giận trong dân chúng, do sự bất bình đối với sự áp đặt văn hóa và chế độ cai trị tàn bạo của thực dân. Cuộc cách mạng Philippines đã nổ ra như một phản ứng tự nhiên chống lại sự chi phối và đàn áp của người Tây Ban Nha.
Sự cai trị của người Tây Ban Nha tại Philippines trong thời kỳ thực dân là một giai đoạn lịch sử đầy bi kịch và đàn áp. Người Tây Ban Nha đã thiết lập chế độ thực dân ở Philippines từ thế kỷ XVI và duy trì sự thống trị trong hàng trăm năm, gây ra nhiều tác động tiêu cực đối với dân chúng và xã hội nơi đây.
Dưới sự cai trị của người Tây Ban Nha, Philippines đã trở thành một thuộc địa của đế quốc Tây Ban Nha, bị áp đặt chế độ cai trị độc quyền và bạo lực. Người Tây Ban Nha áp đặt văn hóa và tôn giáo của họ lên dân chúng, buộc họ phải chấp nhận Kitô giáo và bỏ lại các giá trị và tôn thờ truyền thống của họ. Điều này đã gây ra sự xung đột với tín ngưỡng và văn hóa gốc của người Philippines.
Sự cai trị của người Tây Ban Nha cũng gắn liền với việc khai thác tài nguyên và lợi ích kinh tế của Philippines. Họ tập trung khai thác và xuất khẩu các nguyên liệu quý như bạc, vàng, đường, gỗ và lúa gạo. Sự khai thác mà không hề quan tâm đến sự phát triển bền vững đã gây ra nhiều tác động tiêu cực cho môi trường và đời sống của dân chúng.
Ngoài ra, sự cai trị của người Tây Ban Nha còn đi kèm với những biện pháp cưỡng bức và đàn áp dành cho người dân Philippines. Họ thiết lập một hệ thống quản lý chính trị và quân sự để duy trì sự kiểm soát, thường xuyên áp dụng bạo lực để kiểm soát cuộc kháng cự của dân chúng.
Tuy nhiên, bên cạnh những khía cạnh tiêu cực, sự cai trị của người Tây Ban Nha cũng đã góp phần định hình văn hóa, lối sống và tạo nên một phần lịch sử đa dạng của người Philippines. Cuộc chiến đấu cho độc lập và tự do của người dân Philippines đã giúp họ thể hiện lòng yêu nước và tinh thần đoàn kết
1.2. Lý do của phong trào chống thực dân của nhân dân Philippines:
Trước hết, để bảo vệ lợi ích của họ và duy trì sự cai trị, người Tây Ban Nha đã áp dụng các biện pháp cản trở đối với thương nhân nước ngoài và kìm kẹp thương mại. Như đã nêu trong văn bản, các lệnh và quy định đã được áp đặt để ngăn chặn thương nhân nước ngoài cư trú ở Philippines và tham gia vào thương mại. Những biện pháp này bao gồm việc cấm sống ở Philippines cho người nước ngoài, giới hạn thương nhân nước ngoài tham gia vào thương mại, và đặc quyền và ưu đãi dành riêng cho thương nhân Tây Ban Nha.
Tuy nhiên, trong một thời kỳ sau này, người Tây Ban Nha đã thay đổi cách tiếp cận thương mại. Họ mở cửa Manila đối với thương mại thế giới và cho phép các tàu thuyền nước ngoài vận chuyển hàng hóa châu Á với cảng Manila. Điều này đã góp phần thúc đẩy thương mại và tạo điều kiện cho sự phát triển của cảng này. Việc này đã tạo cơ hội cho thương gia nước ngoài, bao gồm cả người Mỹ, để tham gia vào thương mại và đầu tư tại Philippines.
Nhưng sự phục hồi thương mại không kéo dài lâu. Sự cạnh tranh giữa các quốc gia nước ngoài đã dẫn đến sự suy giảm vị thế thương mại của người Mỹ tại Philippines. Sự mất quyền kiểm soát trong lĩnh vực kinh doanh đã góp phần thúc đẩy cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc ở Philippines. Những biện pháp và sự thay đổi về thương mại đã tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển của phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc, như được đề cập trong bài văn.
Ngoài ra, người Tây Ban Nha đã tạo ra một tầng lớp trung lưu giác ngộ ở Philippines thông qua việc mở cửa Manila đối với thương mại thế giới. Sự thịnh vượng vật chất vào đầu thế kỷ 19 đã làm nổi lên một lớp trung lưu mới, bao gồm cả những người lao động, nông dân, giáo viên, bác sĩ và nhà văn. Điều này đã tạo ra một tầng lớp có kiến thức, có khả năng thảo luận về chính trị và cải cách chính phủ. Sự thay đổi trong cơ sở kinh tế đã thúc đẩy sự nảy nở của phong trào cách mạng và tư tưởng tự do ở Philippines.
2. Phong trào chống thực dân Tây Ban Nha của nhân dân Philippines:
Tại Philippines vào những năm 90 của thế kỷ XIX, trong phong trào giải phóng dân tộc, xuất hiện hai xu hướng chính: xu hướng cải cách và xu hướng bạo động, mỗi xu hướng có những đặc điểm và ảnh hưởng riêng.
Katipunan là một tổ chức bí mật và cách mạng được thành lập bởi Andres Bonifacio với mục tiêu chống lại chính quyền thuộc địa Tây Ban Nha. Tổ chức này đã có sự ảnh hưởng mạnh mẽ đối với cuộc nổi dậy chống Tây Ban Nha. José Rizal, một người ảnh hưởng lớn trong lịch sử Philippines, đã không tham gia trực tiếp vào cuộc nổi dậy, nhưng ông đã thể hiện tầm quan trọng to lớn trong việc hình thành ý thức dân tộc và cảm hứng cho cuộc chiến đấu bằng tư duy và viết lách.
Xu hướng cải cách, do lãnh đạo của Hô-xê-Ri-dan (José Rizal) điều hành, tập trung vào việc thức tỉnh ý thức dân tộc và đòi quyền bình đẳng với người Tây Ban Nha. Trong xu hướng này, “Liên minh Philippines” tập hợp nhiều tầng lớp khác nhau như trí thức yêu nước, địa chủ, tư sản tiến bộ và cả một số hộ nghèo. Hình thức đấu tranh chủ yếu là ôn hòa, thông qua tuyên truyền, viết sách và bài báo. Mặc dù không đạt được mục tiêu cụ thể trong việc giành độc lập, xu hướng cải cách đã thực hiện một vai trò quan trọng trong việc thức tỉnh tinh thần dân tộc và chuẩn bị tư tưởng cho các sự kiện cách mạng sau này.
Xu hướng bạo động, dưới sự lãnh đạo của Bô-ni-pha-xi-ô (Andrés Bonifacio), tập trung vào khởi nghĩa và sử dụng vũ khí để lật đổ ách thống trị của Tây Ban Nha và xây dựng một quốc gia độc lập. “Liên hiệp những người con yêu quý của nhân dân” là tổ chức chủ yếu của xu hướng này, gồm chủ yếu là nông dân và dân nghèo thành thị. Đây là xu hướng đấu tranh vũ trang, với sự tổ chức các cuộc khởi nghĩa như cuộc khởi nghĩa tháng 8/1896. Mục tiêu của xu hướng bạo động là lật đổ ách thống trị Tây Ban Nha và thiết lập một quốc gia độc lập.
Mặc dù cuộc nổi dậy đã thất bại, nhưng nó đã thể hiện sự quyết tâm và lòng yêu nước của những người tham gia. Cuộc khởi nghĩa đã tạo ra một sự kiện gắn kết cộng đồng và thúc đẩy ý thức dân tộc. Sự thất bại của cuộc nổi dậy đã khiến chính quyền Tây Ban Nha tăng cường cường quân lực và thực hiện các biện pháp cưỡng chế khắc nghiệt hơn đối với dân chúng. Điều này cũng đã thúc đẩy những nỗ lực tiếp theo trong cuộc chiến đấu cho độc lập.
Sự kết hợp của hai xu hướng này đã thể hiện tầm quan trọng của sự đa dạng và đoàn kết trong phong trào giải phóng dân tộc ở Philippines. Cuộc nổi dậy chống Tây Ban Nha là một phần quan trọng của lịch sử Philippines, thể hiện quá trình đấu tranh của người dân Philippines cho độc lập và tự do. Dấu ấn của cuộc nổi dậy vẫn còn hiện hữu trong tình thần yêu nước và ý thức dân tộc của người dân Philippines ngày nay.
3. Phong trào chống thực dân Mỹ của nhân dân Philippines:
Vào năm 1898, Hoa Kỳ đã khởi đầu cuộc chiến với Tây Ban Nha, được biết đến như Chiến tranh Tây Ban Nha-Mỹ. Cuộc chiến này đã dẫn đến sự sụp đổ của ách thống trị Tây Ban Nha và Mỹ chiếm được quyền kiểm soát vùng đất rộng lớn trên thế giới, trong đó có Philippines.
Sau khi Mỹ đánh bại Tây Ban Nha, họ chiếm đóng Philippines. Tuy nhiên, người dân Philippines không chấp nhận sự thay đổi thế lực này và tiếp tục kháng chiến chống lại Mỹ trong thời kỳ từ 1898 đến 1902. Tổ chức và tinh thần của những người yêu nước trong phong trào giải phóng dân tộc đã thúc đẩy họ tiếp tục cuộc chiến tranh chống lại Mỹ.
Mặc dù tận dụng được ngọn lửa kháng chiến dân tộc, nhưng nhân dân Philippines đã phải đối mặt với sự mạnh mẽ của quân đội Mỹ và quyền lực của họ. Cuối cùng, vào năm 1902, cuộc kháng chiến đã thất bại và Mỹ chính thức thiết lập thể chế thuộc địa tại Philippines.
Như kết quả, Philippines trở thành một thuộc địa của Hoa Kỳ trong thời kỳ này, và sự quản lý của Mỹ đã thay thế sự ách thống trị của Tây Ban Nha. Mặc dù những nỗ lực chống lại ách thống trị nước ngoại và tìm kiếm độc lập đã thất bại trong giai đoạn này, tinh thần kháng chiến và yêu nước tiếp tục tồn tại trong tâm hồn của người dân Philippines, và sẽ chơi một vai trò quan trọng trong cuộc đấu tranh về sau để đạt được độc lập và chủ quyền thực sự.