Đô-xtoi-ép-xki được nhà văn người Áo Xte-phan Xvai-gơ phác thảo với một tâm hồn sâu sắc và đức tin mãnh liệt vào nghệ thuật và tổ quốc. Bức chân dung của Đô-xtoi-ép-xki do Xvai-gơ vẽ nên hiện lên với sự rõ ràng và gần gũi giúp người đọc cảm nhận được cảm xúc thăng trầm trong cuộc đời nhà văn này. Sau đây là phân tích và cảm nhận về chân dung Đô-xtoi-ép-xki hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo!
Mục lục bài viết
1. Phân tích và cảm nhận về chân dung Đô-xtôi-ép-ki hay nhất:
Tác giả Stefan Zweig ngoài việc sáng tác các tác phẩm văn học thì ông còn có tài năng trong việc phác thảo chân dung các danh văn bậc thầy trên thế giới. Những phác thảo này của ông không chỉ thể hiện rõ nét đặc điểm và phong cách của từng nhà văn mà còn mang đến cho độc giả sự gần gũi, hiểu biết sâu sắc về họ. Trong số đó, bức chân dung về Đostoievsky (Đô-xtoi-ép-xki) vẽ nên một hình ảnh rõ ràng về số phận đầy bi thương và cả vinh quang của nhà văn lớn của nước Nga.
Để nhắc đến Đostoievsky là nhắc đến một thiên tài tâm lý, một nhà nhân văn sâu sắc và một nghệ sĩ vĩ đại. Ông để lại cho thế giới những tác phẩm văn học đầy sức ảnh hưởng, với câu nói trứ danh “Cái đẹp sẽ cứu rỗi thế giới”, Đostoievsky đã khẳng định giá trị của nghệ thuật trong việc nhân đạo hóa cuộc sống con người. Bài viết của Zweig phác họa một cách rõ ràng chân dung và những dấu ấn lớn lao mà Đostoievsky đã để lại trong thời đại của mình.
Zweig mô tả một cuộc đời đầy cảnh giật, nghèo khổ của Đostoievsky khi ông phải sống lưu vong nước ngoài vì lý tưởng tự do dân chủ. Ông đã từng bị bắt và đối diện với nguy cơ tử hình ở Nga, sau đó phải trải qua những năm tháng sống ly lẽ, cô độc và nhục nhã. Đời sống của ông với ngày ngày chờ đợi những séc với số tiền ít ỏi, trở thành khách hàng thường xuyên của tiệm cầm đồ. Đustoievsky sống trong sự nhục nhã và trào phúng khi nhân viên ngân hàng nhạo báng ông, đặc biệt là trong những lúc ông phải chịu đựng cảm giác không bình an, lo âu, vợ con đang bị bệnh tật, và con cái yếu ớt. Đây là một cuộc sống đầy đau khổ, một cuộc sống như trong lao ngục, với sự trỗi dậy của nỗi đau và sự chịu đựng.
Tuy nhiên, sự hy sinh và đau khổ của Đostoievsky đã đem lại cho ông một danh vọng cao cả, và nguồn cảm hứng của ông lại là tình yêu dành cho quê hương. Zweig đã phân tích rằng “Trái tim ông chỉ dành cho Nga”, và sự khao khát mãnh liệt trở về đất nước đã là động lực lớn nhất cho cuộc sống và sự nghiệp văn học của ông. Đustoievsky làm việc suốt đêm trong khi vợ ông đang đau đẻ, và lao động đối với ông không chỉ là sự cứu rỗi vật chất mà còn là hy vọng lớn nhất để được trở về quê hương. Lao động đó đã mang lại niềm vui và sự mãn nguyện, làm ngây ngất ông và là niềm hạnh phúc tột cùng đối với ông. Quá trình này đã tạo nên một loạt tác phẩm văn học vĩ đại trong thế kỷ XIX, bao gồm Tội ác và trừng phạt, Nhật ký của một nhà văn, Anh em nhà Karamazov – một trong những tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất.
Cuối cùng, khi Đustoievsky đã 52 tuổi, ông đã được chấp nhận và được vinh danh trở về Nga, nơi mà sự nghiệp và giá trị của các tác phẩm của ông được mọi người công nhận và tôn vinh. Mặc dù thành công của Đustoievsky kéo dài không lâu, nhưng hậu quả của ông đã lan rộng khắp Nga, đóng góp vào cuộc cách mạng chống lại chế độ phong kiến.
Nhờ bài viết của Zweig, chúng ta có cái nhìn sâu sắc và toàn diện hơn về một nhà văn vĩ đại, một con người không ngừng vì những nỗi đau khổ mà quên đi tình yêu với đất nước, một người mang trái tim luôn đập vì tổ quốc và vì số phận con người. Các tác phẩm và tư tưởng của nhà văn lớn này đã đụng đến những vấn đề cốt lõi của con người, nhân loại và những thách thức mà ai cũng có thể cảm nhận và chia sẻ.
2. Phân tích và cảm nhận về chân dung Đô-xtôi-ép-ki siêu hay:
Xvai-gơ (1881-1942) là một nhà văn nổi tiếng người Áo được biết đến với những bức chân dung sắc nét của các danh nhân văn học thế giới như Ban-dắc, Tôn-xtôi, Đô-xtôi-ép-xki, Xtãng-đan, Đích-ken và nhiều nhân vật khác. Mỗi bức chân dung mà Xvai-gơ vẽ lại toát lên vẻ đẹp nhân văn tuyệt diệu với sắc màu rực rỡ và hoạ tiết phong phú. Trong số đó, “Đô-xtôi-ép-xki” là một tác phẩm đặc biệt, không thể bị mờ nhạt bởi thời gian.
Đô-xtôi-ép-xki ra đời vào năm 1821 cũng là năm mà Xvai-gơ chào đời. Đọc về Xvai-gơ, ta có cảm giác như hai nhà văn này cùng nhau đi qua những con đường từ Anh sang Pháp, từ Ý sang Đức và rồi trở về Nga. Cả hai như là “sống trong vòng vây những người nghèo đói trước khi họ lên đỉnh thành công vĩ đại”. Xvai-gơ đã dùng những từ ngữ tinh tế nhất, những màu sắc sâu sắc nhất và những đường nét tinh tế nhất để phác thảo chân dung Đô-xtôi-ép-xki.
Đô-xtôi-ép-xki cùng vợ trốn khỏi Nga, sống lưu vong ở Đức, Pháp, Anh, Ý… trong những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Ông đã phải đối mặt với nghèo đói, thậm chí phải “chờ đợi” trước cửa ngân hàng, và thường xuyên “quỳ gối” trước những người xa lạ và vô danh. Điều này đã khiến cho nhiều nhà xuất bản lợi dụng và nhân viên ngân hàng chế nhạo ông như là “lão điên nghèo”. Để có tiền về Nga, ông đã phải thế chấp “cái quần đùi cuối cùng”. Trong những lá thư của ông, người ta có thể cảm nhận được “tiếng kêu thảm thiết xé lòng”.
Những khốn khó mà Đô-xtôi-ép-xki phải đối mặt đã khiến ông gần như chạm vào bờ vực thẳm của thảm họa. Xvai-gơ chỉ cần một vài nét vẽ để làm nổi bật một bức tranh đầy u tối, nối tiếp những nỗi đau của Đô-xtôi-ép-xki, làm cho người xem không thể nào không cảm thấy xót xa và rưng rưng nước mắt.
Đô-xtôi-ép-xki yêu Tổ quốc, nhớ về Nga, nhưng ông không thể trở về. Những năm tháng tù tội và khổ sai vẫn còn vương vấn trong ký ức ông. Nhưng với nghị lực phi thường và tài năng lỗi lạc, ông đã vượt qua tất cả, để lại một di sản văn chương vĩ đại, những tác phẩm như “Tội ác và trừng phạt” và “Lão hạc”, mà chỉ cần nhắc tên, đã làm cho các độc giả trên toàn thế giới phải ngước nhìn và ngưỡng mộ. Xvai-gơ đã viết về Đô-xtôi-ép-xki với sự trang trọng và sắc sảo, để lại cho thế giới một bức chân dung vĩ đại, như là một tượng đồng kì vĩ, đưa nhà văn Nga này vào cõi vĩnh hằng của vinh quang và tôn nghiêm.
Thông qua việc phác họa đầy cảm xúc này, Xvai-gơ đã tôn vinh sự sống và tài năng phi thường của Đô-xtôi-ép-xki, làm cho tác phẩm văn học của ông trở thành nguồn sáng vĩnh cửu cho nhân loại.
3. Phân tích và cảm nhận về chân dung Đô-xtôi-ép-ki ý nghĩa:
Đô-xtoi-ép-xki được nhà văn người Áo Xte-phan Xvai-gơ phác thảo với một tâm hồn sâu sắc và một đức tin mãnh liệt vào nghệ thuật và tổ quốc. Bức chân dung của Đô-xtoi-ép-xki do Xvai-gơ vẽ nên hiện lên với sự rõ ràng và gần gũi đến mức khiến người đọc cảm nhận được cảm xúc thăng trầm trong cuộc đời của nhà văn này.
Đô-xtoi-ép-xki không chỉ là một thiên tài tâm lý mà còn là một nhà văn nhân văn sắc sảo và một nghệ sĩ lớn. Tác phẩm của ông như “Tội ác và trừng phạt” và “Anh em nhà Ka-ra-ma-dốp” không chỉ là những tác phẩm văn học mà còn là những di sản văn hóa. Từng câu từ, từng dòng chữ đều phản ánh sâu sắc những khúc mắc, những nỗi đau của con người. Phác thảo của Xvai-gơ không chỉ dừng lại ở việc mô tả cuộc đời đầy thăng trầm của Đô-xtoi-ép-xki mà còn sâu xa vào tâm lý, tìm hiểu sự sáng tạo và tinh thần vượt lên trên mọi khó khăn của nhà văn. Đôi khi cuộc sống của Đô-xtoi-ép-xki đầy khốn khổ, sống xa xứ, bị cô lập và đối mặt với sự khinh miệt của mọi người xung quanh nhưng sự sáng tạo của ông vẫn nổi bật, không ngừng chiến đấu với sự cô đơn và tuyệt vọng.
Đặc biệt, Xvai-gơ đã đưa vào phác thảo của mình những chi tiết thực tế như những ngày đầu Đô-xtoi-ép-xki sống lưu vong, những lần ông phải đối mặt với sự trớ trêu, chế giễu của cuộc sống. Ông sống như một người vô danh, luôn chịu đựng sự thiếu thốn, cả về tài chính lẫn tinh thần, nhưng không bao giờ từ bỏ niềm tin vào nghệ thuật và nước Nga.
Cuối cùng, khi Đô-xtoi-ép-xki được trở về nước sau nhiều năm lưu vong, ông đã được toàn dân Nga tôn vinh, và những tác phẩm của ông trở thành biểu tượng của sự tự do, sự chân thành và tình yêu với tổ quốc. Xvai-gơ đã làm rõ ràng rằng, trái tim của Đô-xtoi-ép-xki luôn đập vì nước Nga, và niềm tin vào nghệ thuật đã giúp ông vượt qua mọi gian khổ để trở thành một trong những nhà văn vĩ đại nhất thế kỷ XIX.
Bài viết của Xvai-gơ không chỉ là một bức chân dung về một nhà văn mà còn là một sự khám phá sâu sắc về con người, về nghệ thuật và về tình yêu tổ quốc. Qua đó chúng ta nhận thấy rằng những gì Đô-xtoi-ép-xki đã đóng góp cho nghệ thuật và xã hội không bao giờ bị lãng quên mà luôn là nguồn cảm hứng cho thế hệ sau này.
THAM KHẢO THÊM: