Lỗ Tấn là nhà văn hiện thực nổi tiếng của văn học Trung Quốc, các tác phẩm của ông tập trung vào những vấn đề thời sự nóng hổi, nhức nhối của xã hội Trung Quốc hiện đại. Dưới đây là bài phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn chọn lọc hay nhất, mời các bạn đọc tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý chi tiết phân tích truyện ngắn Thuốc ngắn gọn nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu về nhà văn Lỗ Tấn: Ông là nhà văn cách mạng kiệt xuất của Trung Quốc đầu thế kỷ XX. Ông là người rất nhiệt tình, luôn chỉ ra “bệnh quốc dân” của người Trung Quốc để tìm ra phương pháp chữa trị. Lỗ Tấn được tôn sùng là “linh hồn dân tộc”.
– Giới thiệu truyện ngắn Thuốc: Câu chuyện là một hồi chuông cảnh tỉnh về căn bệnh ngu dốt và lạc hậu của Trung Quốc đầu thế kỷ 20.
1.2. Thân bài:
Ý nghĩa truyện ngắn “Thuốc” và hình ảnh chiếc bánh bao thấm máu người.
– “Thuốc” là bánh bao tẩm máu người mà ông bố – Lão Hoa mua cho đứa con ốm yếu của mình ăn:
– Nghĩa đen: là một loại bột nhão thấm máu người, được cho là thuốc chữa bệnh. “thần dược” chữa được bệnh lao phổi. Đó là y học không có cơ sở khoa học, thậm chí lạc hậu, là ảo tưởng.
– Y học ở đây còn được hiểu theo nghĩa tượng trưng, như một phương thuốc chống lại sự dốt nát, ngu xuẩn, mê tín dị đoan và lạc hậu khoa học của các dân tộc. Người Trung Quốc thời đó cũng là một phương thuốc chống lại sự lạc hậu, sự ngu dốt về chính trị của quần chúng và sự đọc đi đọc lại những căn bệnh của người cách mạng
– Như vậy miếng bánh bao máu không những là thuốc mà còn là thuốc độc làm nặng thêm bệnh tật của nhân dân, của người cách mạng.
– Ngay từ tên gọi và hình ảnh tác phẩm “bánh bao máu người” đã lên án xã hội đương thời và thể hiện nỗi đau của tác giả trước nỗi đau của cả dân tộc.
Cái chết của “người tử tù” Hạ Du với thái độ của mọi người:
a) Cái chết “người tử tù” của Hạ Du:
Nhân vật Hạ Du không trực tiếp xuất hiện mà chỉ được giới thiệu qua lời kể của các nhân vật khác:
– Hạ Du là người chiến sĩ cách mạng, tiền phong hy sinh vì dân, vì nghĩa lớn.
– Nhưng không ai hiểu anh đang làm gì, không ai đứng về phía anh, kể cả bà Tứ – mẹ của Hạ Du. Anh đã đổ máu làm vật hy sinh cho quần chúng, nhưng bù lại người dân đã lấy máu của mình để chữa bệnh lao.
– Nhận xét: Hạ Du là một chiến sĩ cách mạng mưu trí, dũng cảm nhưng cô độc. Ông là biểu tượng của Cách mạng Tân Hợi (1911), cuộc cách mạng lật đổ chế độ phong kiến thực dân nhưng thất bại vì cách mạng xa rời quần chúng nhân dân.
b) Thái độ của quần chúng trước cái chết của nhân vật Hạ Du:
– quần chúng háo hức xô đẩy nhau xem hành quyết người chiến sĩ cách mạng Hạ Du.
– Khi mọi chuyện sáng tỏ, mọi người tập trung tại phòng trà của lão Hoa để thảo luận về cái chết của với thái độ coi thường và khinh bỉ.
– Bình luận: Họ là một đám người dốt nát, ngu dốt, không nhận thức được những vấn đề cấp bách của đất nước, họ ““ngủ quên trong một cái nhà hộp bằng sắt không có cửa sổ”, chính vì Lỗ Tấn hiểu rằng chữa bệnh không quan trọng bằng chữa tâm bệnh.
Cảnh hai bà mẹ đi thăm mộ con:
– Nghệ Thuật Ở: Hạ Du và Thuyên đều chết vào mùa thu và mùa xuân năm sau trong tiết thanh minh của bà Hoa và bà Tứ đến mộ con trai mình. Cái chết của họ như những chiếc lá thu vàng lìa cành để giữ lại nhựa sống của hy vọng. Thể hiện niềm lạc quan của tác giả về tương lai cách mạng và sự thức tỉnh của quần chúng nhân dân.
– Hình ảnh con đường chia hai bên nghĩa trang cho thấy sự sa sút trong hành động và suy nghĩ của con người. Hai bà mẹ cùng nhau đi trên con đường này thể hiện sự sẻ chia, cảm thương trước tình yêu của những đứa con của mình.
– Hình ảnh hoa trên mộ Hạ Du: cho thấy có những người đồng cảm và hiểu cho sự hy sinh của Hạ Du, nghĩa là vẫn còn hy vọng cho cách mạng tồn tại. Vòng hoa cũng là nỗi buồn, sự thương cảm và kính trọng của Lỗ Tấn đối với người chiến sĩ cách mạng ngoan cường.
1.3. Kết bài:
– Vẽ đường nét nghệ thuật của tác phẩm bằng văn viết ngắn gọn, súc tích, câu văn chứa hình ảnh tượng trưng.
– Khái quát giá trị nội dung của tác phẩm: Với tiểu thuyết này, tác giả đã vạch trần sự ngu dốt, lừa bịp của người Trung Quốc lúc bấy giờ nhưng vẫn tin vào tương lai: một ngày nào đó nhân dân sẽ thức tỉnh, hiểu ra và đi theo cách mạng.
2. Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn chọn lọc hay nhất:
Lỗ Tấn, một trong những nhà văn vĩ đại của Trung Quốc. Tác phẩm “Thuốc” được Lỗ Tấn sáng tác năm 1919, phản ánh rõ nét những vấn đề xã hội Trung Quốc trong thời kỳ ấy.
Tác phẩm xoay quanh hình ảnh chiếc bánh bao tẩm máu tử tù. Lão Hoa, người cha nghèo, mua chiếc bánh với hy vọng chữa bệnh lao cho con mình, Thuyên. Đây là một hành động tượng trưng cho sự cổ hủ, mê tín của dân chúng lúc bấy giờ, khi họ tin vào những phương thuốc vô lý. Lỗ Tấn qua hình tượng này không chỉ phê phán sự lạc hậu mà còn đặt vấn đề về căn bệnh tinh thần của người Trung Quốc: mê muội, u mê về cả mặt khoa học lẫn chính trị.
Nhân vật đám đông trong tác phẩm cũng là một phần quan trọng trong việc thể hiện chủ đề. Họ tụ tập phấn khích tại pháp trường, chứng kiến cảnh hành quyết của Hạ Du, một chiến sĩ cách mạng. Đám đông này không hiểu lý tưởng cao đẹp của Hạ Du, mà chỉ coi anh như một kẻ điên. Điều này phản ánh căn bệnh ngu muội của quần chúng, những người bị cuốn vào mê tín và thiếu nhận thức về cuộc cách mạng đang diễn ra.
Hạ Du, dù không trực tiếp xuất hiện, là nhân vật đại diện cho sự hy sinh và lý tưởng cách mạng. Anh đơn độc trong cuộc chiến đấu vì những người quanh anh không hiểu được giá trị của những điều anh theo đuổi. Hình ảnh vòng hoa bất ngờ trên mộ Hạ Du vào cuối truyện là một dấu hiệu của sự thay đổi, một tia hy vọng rằng những người chiến sĩ cách mạng sẽ được hậu thế công nhận và kính trọng.
Tác phẩm “Thuốc” không chỉ là một câu chuyện về sự mê tín và lạc hậu, mà còn là lời kêu gọi thức tỉnh, cảnh tỉnh quần chúng Trung Hoa về việc cần phải thoát khỏi sự mù quáng để bước vào con đường đổi mới và tiến bộ. Qua đó, Lỗ Tấn đã khéo léo khắc họa hình ảnh một Trung Quốc đang mắc kẹt trong sự trì trệ và u mê, cần một “liều thuốc” để tỉnh giấc và thay đổi.
3. Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn điểm cao nhất:
Vào những năm đầu của thế kỷ XX, dưới sự cai trị bảo thủ, ngột ngạt của triều đại Mãn Thanh cùng với sự can thiệp của các thế lực đế quốc, Trung Hoa rơi vào một tình cảnh vô cùng bi thảm. Một đất nước rộng lớn nhưng lại chìm trong khủng hoảng kinh tế, suy thoái xã hội và bất ổn chính trị. Những ngày ấy, bầu trời chính trị u ám, mù mịt như một tấm màn đen phủ kín, trói buộc cả dân tộc trong một không gian bức bối, đầy u mê. Người dân Trung Quốc như những kẻ bị nhốt trong một “căn phòng hộp sắt không có cửa sổ”, tâm trí họ bị chi phối bởi những định kiến lạc hậu. Đó chính là bối cảnh mà nhà văn Lỗ Tấn đã miêu tả trong tác phẩm “Thuốc”, một bức tranh hiện thực đầy đau đớn về số phận con người trong giai đoạn đen tối của lịch sử.
Lỗ Tấn, nhà văn cách mạng lỗi lạc của Trung Quốc, ông như một ngọn đèn sáng, soi rọi vào những góc khuất tối tăm của xã hội. Sinh ra tại tỉnh Chiết Giang, ông từng ôm mộng trở thành thầy thuốc sau khi chứng kiến cái chết đầy bi thương của cha mình vì bệnh tật mà không thuốc chữa. Nhưng rồi, ông nhận ra rằng chữa bệnh thể xác không đủ để cứu một dân tộc đang lầm than. Chính vì thế, ông rẽ hướng, trở thành một nhà văn với khát vọng “chữa bệnh tinh thần” cho xã hội. Trong những trang viết của mình, Lỗ Tấn không ngần ngại phơi bày những mặt tối của xã hội, chỉ ra những thói quen lạc hậu, mê tín của nhân dân, và hơn hết là sự băng hoại của tinh thần cách mạng trong dân chúng. Ông khao khát tìm ra một “phương thuốc” để chữa lành những căn bệnh này, để vực dậy tinh thần của một dân tộc đang ngày càng chìm sâu vào lạc hậu.
Tác phẩm “Thuốc”, được viết vào năm 1919, ra đời trong bối cảnh phong trào chống đế quốc, phong kiến và đòi tự do dân chủ của học sinh, sinh viên Bắc Kinh bùng nổ. Tác phẩm như một hồi chuông cảnh tỉnh, vạch trần sự lạc hậu và u mê của quần chúng, đồng thời phê phán sự xa rời thực tế của các nhà cách mạng.
Ngay từ nhan đề “Thuốc”, Lỗ Tấn đã khéo léo lồng ghép nhiều tầng ý nghĩa khác nhau, tạo nên một ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. “Thuốc” ở đây không chỉ đơn giản là phương tiện chữa bệnh thể xác, mà còn là ẩn dụ cho một phương thuốc tinh thần. Chiếc bánh bao tẩm máu người chết chém mà vợ chồng lão Hoa tin tưởng là thần dược để chữa bệnh lao cho con trai mình không chỉ là hình ảnh của sự mê tín lạc hậu, mà còn là biểu tượng cho sự lạc lõng, tuyệt vọng của một dân tộc đang chìm đắm trong u mê và những quan niệm sai lầm.
Cảnh mua bánh bao tẩm máu người ở pháp trường là một trong những hình ảnh ám ảnh nhất trong tác phẩm. Sự kinh dị và phi lý của việc tin rằng máu người chết có thể chữa bệnh đã phơi bày ra sự mê tín đến mức cực đoan của những con người sống trong một xã hội đầy bế tắc. Bánh bao tẩm máu người không phải là phương thuốc thần kỳ như họ mong đợi, mà thực chất là thứ thuốc “độc” giết chết người. Sự hy vọng mù quáng vào một thứ vô lý như vậy chỉ khiến con người càng rơi sâu hơn vào vực thẳm của sự u tối và dốt nát.
Không chỉ dừng lại ở những chi tiết mê tín dân gian, Lỗ Tấn còn vạch trần một căn bệnh nghiêm trọng hơn nhiều: căn bệnh chính trị của nhân dân Trung Quốc. Trong tác phẩm, người dân kéo nhau đi xem một chiến sĩ cách mạng bị xử tử mà không hề hiểu rằng anh ta đã hy sinh để bảo vệ tự do, độc lập cho chính họ. Họ coi anh là kẻ điên, là giặc, thậm chí còn mua máu của anh về để làm thuốc. Sự vô tri và thiếu hiểu biết của quần chúng đã đẩy họ xa rời cách mạng, khiến họ trở thành những kẻ thờ ơ trước chính, trước sự hy sinh cao cả của người anh hùng cách mạng.
Qua tác phẩm “Thuốc, Lỗ Tấn không chỉ phê phán sự mê muội của nhân dân mà còn phê phán cả những người cách mạng. Ông chỉ ra rằng, nếu người làm cách mạng không gắn bó mật thiết với quần chúng, không hiểu rõ nguyện vọng và tâm lý của nhân dân, thì họ sẽ thất bại trong việc dẫn dắt đất nước đến sự giải phóng thực sự. Chính sự xa rời nhân dân, không lấy nhân dân làm gốc, đã làm cho phong trào cách mạng trở nên cô lập, lạc lõng và khiến xã hội Trung Hoa ngày càng chìm sâu vào sự bế tắc.
Tác phẩm đã vẽ nên một bức tranh hiện thực đau lòng về tình cảnh đất nước Trung Hoa trong thời kỳ khủng hoảng. Từ những hình ảnh đầy ám ảnh như chiếc bánh bao tẩm máu đến cái chết vô nghĩa của những người chiến sĩ cách mạng, “Thuốc” đã gói trọn nỗi đau và sự trăn trở của Lỗ Tấn trước tình cảnh u mê, chia rẽ của dân tộc mình. Thông qua những hình ảnh ấy, ông đã đặt ra một câu hỏi nhức nhối: Phương thuốc nào mới có thể thực sự cứu lấy Trung Hoa, cứu lấy một dân tộc đang lầm đường lạc lối?