Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ là một bức tranh thiên nhiên thơ mộng và tràn đầy sức sống, trong bức tranh thiên nhiên ấy thể hiện những cung bậc cảm xúc, tâm trạng của thi nhân một cách rõ nét. Bài viết dưới đây là các mẫu: Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong Đây thôn Vĩ Dạ hay nhất. Mời các bạn cùng tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong Đây thôn Vĩ Dạ:
1.1. Mở bài:
– Một số nét khai quát về tác giả Hàn Mặc Tử.
– Giới thiệu nội dung chính của văn bản Đây thôn Vĩ Dạ.
– Giới thiệu, cảm nhận về sự nghiệp và phong cách viết của Hàn Mặc Tử.
– Cảm nhận về Đây thôn Vĩ Dạ một cách khai quát.
1.2. Thân bài:
– Tâm trạng khao khát được trở về cuộc sống trần gian tươi đẹp:
+ Câu hỏi: “Sao anh không về chơi thôn Vĩ” vừa là lời mời (của cô gái với tác giả) vừa là lời khiển trách (Hàn Mặc Tử tự trách bản thân, sao chưa về thăm thôn một lần). Khát vọng trở lại cuộc sống tươi đẹp, trở lại với mọi người.
+ Hàn Mặc Tử khao khát được trở về làng Vĩ, vì cuộc sống quá tươi đẹp, tràn đầy sức sống và sức sống nên Hàn Mặc Tử yêu say đắm vẻ đẹp đó.
+ Càng khao khát nhớ nhung lại càng tiếc cuộc sống
– Tâm trạng cô đơn của nhân vật trữ tình:
+ Nhân vật đầy yêu thương phải chịu một chút buồn bã đầy bất hạnh: dù đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời nhưng cũng phải rời xa cuộc đời, xa rời tất cả những gì thân thương nhất.
+ Hình ảnh gió đi gió / mây đi mây gợi cho ta bi kịch cuộc đời tác giả.
+ Vì đau khổ nên Hàn Mặc Tử chỉ biết tìm đến ánh trăng để đồng hành, điều đó cho thấy nỗi cô đơn, tuyệt vọng của tác giả.
+ Nhưng ánh trăng có lẽ không đủ, Hàn Mặc Tử tỏ ra lo lắng, bồn chồn.
+ Hàn Mặc Tử rất muốn chia sẻ và đồng điệu.
– Tâm trạng hoài nghi
+ Hàn Mặc Tử nhận ra sự khác biệt giữa thế giới mình đang sống và thế giới của người khác
+ Anh nghi ngờ rằng trong thế giới như vậy “ ai biết tình ai có đậm đà”?
1.3. Kết bài:
– Khẳng định lại giá trị của tác phẩm.
– cảm xúc của chính mình.
2. Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong Đây thôn Vĩ Dạ hay nhất:
Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ là một bài thơ ấn tượng của Hàn Mặc Tử. Đọc bài thơ, ta thấy một khía cạnh rất đẹp trong tâm hồn nhà thơ. Câu thơ mở đầu vừa là câu hỏi vừa là lời mời gọi, chứa đựng sự ngạc nhiên và tiếc nuối. Cảnh Vĩ Dạ đẹp và hấp dẫn như vậy, sao anh không về?
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Cảnh đẹp thiên nhiên làng Vĩ Dạ hiện ra qua vài nét bút nhẹ nhàng nhưng đầy ấn tượng. Cái ấn tượng vốn đã in sâu vào tâm hồn nhà thơ về Huế. Thiên nhiên và con người rất hòa hợp, làm nổi bật cái thần thái, cái hồn của Vĩ Dạ, một Vĩ Dạ nên thơ, vì “nàng” ở đó, trong những khu vườn, nên càng nên thơ hơn bất cứ nơi nào khác.
Ở khổ thơ thứ hai, tâm trạng nhà thơ dường như thay đổi để chuyển hẳn sang một gam màu khác. Nếu như ở khổ thơ đầu, một Vĩ Dạ có quang cảnh tươi sáng và trong trẻo lạ thường, thì ở khổ thơ này, một nỗi buồn đã bao trùm lên tất cả.
Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Huế ở khổ thơ đầu có phải Huế trong ký ức tươi đẹp của quá khứ, còn Huế ở khổ thơ thứ hai chính là Huế trong tâm trạng của nhà thơ khi trở về hiện tại. Thôn Vĩ Dạ hiện lên vẫn nên thơ với gió, trăng, mây, nước, thuyền bè trên bến và hoa bắp lay. Nhưng dường như tất cả đều nhuốm màu buồn. Tâm trạng của người buồn nhìn thấy sự chia ly, nỗi buồn ở khắp mọi nơi:
Gió theo lối gió, mây đường mây
Gió mây đã chia lìa đôi ngả, như thể không còn liên quan gì nữa; dòng suối vốn chẳng biết vui buồn cũng trở nên buồn bã. Hình ảnh hoa bắp lay gợi một nỗi buồn hiu hắt. Một nỗi buồn bao trùm từ bầu trời xuống mặt đất, từ gió, mây xuống mặt nước và hoa bắp bên sông. Đằng sau những cảnh ấy là tâm trạng của một người mang nỗi buồn chia ly, một mối tình vô vọng.
Thuyền ai đậu bến sông trăng đ
Có chở trăng về kịp tối nay?
Nhà thơ dường như không còn sống với cảnh vật bên ngoài mà đắm chìm trong chính trái tim mình.
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Hình ảnh của cô gái thôn Vĩ ngày xưa thoáng hiện trong giấc mơ mang đến cho nhà thơ cảm giác bối rối, ngẩn ngơ. Chiếc áo trắng của cô gái Huế trắng như sương khói. Sương khói của đất trời Huế hay sương khói của thời gian và không gian xa cách đang phủ lên một mối tình cũng rất xa.
Hàn Mặc Tử đã ra đi nhưng bài thơ Đây thôn Vĩ dạ vẫn còn đó. Bài thơ ấy đã vượt qua lớp sương khói của thời gian để lưu giữ một tình yêu tuyệt vọng nhưng vô cùng nồng cháy và trong sáng.
3. Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong Đây thôn Vĩ Dạ ngắn gọn nhất:
Hàn Mặc Tử là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam, ông có nhiều tác phẩm hay và nổi tiếng, trong đó bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ là một trong những bài thơ như thế. Toàn bộ cảnh quan thiên nhiên và không gian của làng quê hiện lên khá phong phú và hấp dẫn. Bài thơ còn là tâm trạng của chính tác giả gửi gắm thông qua nhân vật trữ tình.
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”
Trong khổ thơ đầu, tác giả bày tỏ mong muốn được trở về với cuộc sống trần gian đầy tươi đẹp. Câu thơ mở đầu này vừa là câu hỏi vừa là lời mời gọi, chứa đựng sự ngạc nhiên và tiếc nuối. Cảnh Vĩ Dạ đẹp thế, hấp dẫn như vậy, sao anh không về?
Miêu tả quang cảnh khu vườn tươi tốt, sum suê, Hàn Mặc Tử chỉ tập trung làm nổi bật màu xanh mát của lá cây: Vườn ai mướt quá xanh như ngọc. Trong không gian ấy, cảnh vật dường như sinh động hẳn lên khi thấp thoáng xuất hiện bóng người, một khuôn mặt kín đáo, phúc hậu, dịu dàng:
“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”
Thiên nhiên và con người rất hòa hợp, gợi nên tinh thần, tâm hồn của Vĩ Dạ, một Vĩ Dạ thơ mộng, vì “nàng” ở đó, trong những khu vườn, nên càng thơ mộng hơn bất cứ nơi nào.
Tiếp theo, tác giả diễn tả tâm trạng cô đơn của mình qua khung cảnh thiên nhiên đầy “mặc cảm”, và “mặc cảm” đó đã chia cắt những thứ tưởng chừng như không thể tách rời
“Gió theo lối gió mây đường mây
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?”
Dòng nước hồn nhiên, vô tư ấy cũng trở nên buồn. Dòng nước ấy vừa mang theo một mạch buồn vô hạn, vừa như bị chi phối bởi nỗi buồn từ gió, từ mây. Bức tranh sự chuyển động ấy cũng không làm cho khung cảnh thêm vui tươi, thêm sống động; tranh có hoa, nhưng chúng chỉ là những hoa bắp – một loài hoa không màu, không hương, buồn và vô hồn.
Gió, mây, nước đều muốn trôi đi, chỉ có trăng ngược dòng, chảy ngược về lòng nhà thơ, chỉ trăng mới tìm thi nhân bầu bạn:
“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay”
Một câu hỏi không hồi đáp, cô đơn nối tiếp cô đơn. Thuyền trăng, sông trăng đã được huyền ảo hóa, trở nên lộng lẫy và lãng mạn hơn bao giờ hết. Cũng chính trăng là vị cứu tinh duy nhất giúp cho nỗi sầu tê tái khắc khoải của thi nhân vơi bớt.
“Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà”
Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ truyền tải những khát vọng của nhà thơ về tình yêu, cuộc sống, con người. Với những giá trị ý nghĩa như vậy, chắc chắn Đây thôn Vĩ Dạ sẽ luôn sống mãi trong lòng những người yêu thơ Hàn Mặc Tử.