Đời thừa là tác phẩm phản ánh chân thực, sát sao hiện thực của xã hội cũ, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu qua bài phân tích nhân vật Từ để hiểu rõ hơn nhé
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Phân tích nhân vật Từ trong Đời thừa của Nam Cao hay nhất:
Mở bài: giới thiệu tác giả tác phẩm
Thân bài:
– Ngoại hình: Nam Cao ít miêu tả ngoại hình của Từ. Kết thúc truyện chỉ có vài dòng miêu tả của tác giả từ một người phụ nữ có cuộc đời đầy trắc trở. Mặt nhợt nhạt, môi nhợt nhạt, mí mắt tím tái, mắt có quần, má hơi hóp. Đôi bàn tay xương xẩu, cổ tay khẳng khiu. Da gầy, trong, xanh. Đó là hình ảnh người thiếu nữ với bao lo toan, thiếu thốn về vật chất. Vẻ đẹp của cô gái đã tàn phai.
– Lỡ làng vì có người yêu. Cảnh Từ ôm con sau khi sinh, bị bỏ đói, mẹ già bị mù, hai mẹ con chỉ biết khóc cho đến khi miếng thịt chảy nước mắt, rồi cả hai đều chết.
Từ là sự hội tụ nhiều phẩm chất tốt đẹp của người vợ yêu chồng, người mẹ thương con. Tốt bụng, chăm chỉ, giàu đức hy sinh. Từ ly nước đến cử chỉ, cô đều dành cho Hộ rất nhiều tình cảm. Bị Hộ say rượu hắt hủi và rượt đuổi, Từ vẫn còn yêu chồng và không thể lấy con, bởi ngoài tình yêu, Hộ còn là ân nhân của cô. Từ yêu chồng bằng tình yêu rất gần gũi của một con chó dành cho chủ nhân của nó.
– Kết thúc câu chuyện, cho thấy Từ là người có số phận kém may mắn nhưng bản chất rất hiền lành, giàu đức hi sinh.
Nam Cao với tấm lòng nhân đạo đã miêu tả sâu sắc tâm hồn nhân hậu của Tú, đồng cảm với nỗi đau của Từ, của bao phận người phụ nữ éo le, bất hạnh trong xã hội cũ. Lời ru của Từ là tiếng than khóc về kiếp người đàn bà bạc bẽo: sống trong tình thì ít sướng!
Kết bài: đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật
2. Phân tích nhân vật Từ trong Đời thừa của Nam cao hay nhất:
2.1. Bài mẫu 1 – Phân tích nhân vật Từ trong Đời thừa của Nam Cao hay nhất:
Dưới ngòi bút tài hoa, sắc sảo của Nam Cao, ông đã vẽ nên nhiều nhân vật nổi tiếng với những tính cách khác nhau trong các tác phẩm như Một bữa no, Chí Phèo,… Bằng tấm lòng nhân hậu, nhân hậu, ông đã dành nhiều công sức để xây dựng nhân vật của Hộ trong tác phẩm “Đời thừa” phản ánh chân thực cuộc sống nghèo khổ, bế tắc của những người trí thức nghèo, văn nghệ sĩ trong xã hội xưa.
Hộ là người có tình yêu nghệ thuật chân thành nhưng vì cuộc sống nghèo khó, nhiều lo toan nên tiền bạc không thể giúp anh sống với nghề. Lòng anh giằng xé giữa việc phải chọn miếng cơm manh áo hay tiếp tục sự nghiệp cầm bút. Anh luôn hy vọng được sống và sử dụng tài năng của mình, viết nên những tác phẩm nghệ thuật để thắp sáng cuộc đời tăm tối. Nhưng tiếc thay, tài năng của ông không có cơ hội được xã hội đó công nhận, nó buộc ông phải sống một cuộc đời vô danh, tủi nhục.
Là một nhà văn, ông từng mơ những hoài bão văn chương lớn lao. Hộ khao khát vinh quang, được mọi người công nhận. Anh không muốn chôn vùi cuộc sống vô vị, nhạt nhẽo như bao người khác. Nhờ đam mê và lý tưởng sống, Hộ nghĩ mình có thể có một cuộc sống khác với con người nghèo khổ, khốn khổ ấy. Với anh “nghệ thuật là tất cả”, anh coi thường những kẻ sống vì vật chất “chết đói không là gì với một thanh niên có lý tưởng”. Với ông, văn chương cần trau chuốt, nâng niu, “văn chương cẩu thả đáng khinh”, “văn chương không cần thợ khéo làm theo khuôn mẫu cho sẵn”. Tuy nhiên, những lý lẽ cao cả đó đã phải khuất phục trước những đòi hỏi của cuộc sống. Cái gì cũng cần tiền, nhưng Hồ chỉ có thể kiếm tiền bằng văn chương và ngòi bút. Nhìn hình ảnh vợ con nheo nhóc, ốm đau, chạy ăn từng bữa khiến anh càng thêm đau đớn. Những suy nghĩ đó phải được ghim trong di chúc, vì tiền, Hồ phải viết những gì trái ngược với ước mơ của mình. Vì vậy, tinh thần anh bị giằng xé và chất chứa nhiều nỗi buồn hơn.
Tuy nhiên, bi kịch cuộc đời họ Hồ không chỉ dừng lại ở đó. Chưa buồn vì nghiệp đời, Hộ còn phải đối diện với nỗi đau vì tình. Anh là người rất yêu thương vợ con, bản chất là người tốt. Anh ít nói, chiều chuộng một cô thôn nữ và cưới cô Tư làm vợ. Trong hoàn cảnh thậm chí không có người nuôi mình, anh sẵn sàng chăm sóc cho một cô gái yếu ớt. Chợt thấy hoàn cảnh của Hộ chẳng khác gì hoàn cảnh của Tràng trong truyện Vợ Nhặt của Kim Lân. Đáng tiếc, những bản chất tốt đẹp đã bị xã hội xô đẩy, tha hóa. Chính xã hội, không biết bắt đầu từ đâu, đã cướp đi lý tưởng sống của anh. Chính vì xã hội không biết quý trọng nhân tài đã giết chết anh trong vũng lầy cơm áo gạo tiền. và rồi, hắn uống như để tìm lối thoát như Chí Phèo. Một cái kết bi thảm như ông Chí, đã có lúc đánh đập, nhẫn tâm bỏ rơi vợ con. Nhưng khi tỉnh dậy, anh ta đã thổn thức: “Tôi chỉ là một thằng khốn nạn.”
Tiếng khóc của người trụ cột trong gia đình càng làm trầm trọng thêm tình huống bế tắc trong câu chuyện. Lẽ ra ông có thể sống cả đời với tình yêu văn chương nhưng không thể từ bỏ được tấm lòng thương vợ, thương con. Anh không thể vì nghệ thuật mà rời bỏ gia đình, vốn là thứ trừu tượng và dễ bị bóp nghẹt trong xã hội phong kiến.
Nam Cao đã rất thành công khi vận dụng tài năng của mình để xây dựng hình tượng và nội tâm nhân vật. Anh tôn vinh giá trị của nghệ thuật, anh nhắn nhủ những ai biết sống vì nghệ thuật là điều đáng quý. Ông đồng cảm với những người dân nghèo khi họ phải sống trong sự áp bức của xã hội. Nhân vật Hộ của Nam Cao là hình ảnh tiêu biểu của những con người có tài nhưng không được trọng vọng, có tình thương và lòng nhân từ nhưng không được sống trọn vẹn với những mong ước đó.
2.2. Bài mẫu 2 – Phân tích nhân vật Từ trong Đời thừa của Nam Cao hay nhất:
Đời thừa là một truyện ngắn xuất sắc của Nam Cao viết về bi kịch của người trí thức trong xã hội những năm trước Cách mạng tháng Tám. Ngoài nhân vật trung tâm của truyện là Hộ, một nhân vật khác không kém phần quan trọng góp phần tạo nên bi kịch cuộc đời Hộ là nhân vật Từ.
Trong truyện ngắn Đời thường, nhân vật Từ không được chú trọng miêu tả chi tiết mà chỉ xuất hiện qua một vài nét tả của Nam Cao ở cuối tác phẩm, đó là người phụ nữ có “số phận thầm lặng” với khuôn mặt xinh đẹp đôi môi xanh xao, nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng, đôi má hóp, đôi bàn tay xương xẩu,… Từ láy hiện lên với dáng vẻ của một người phụ nữ xanh xao, mệt mỏi với những lo toan, bộn bề cuộc sống. Mưu sinh mưu sinh, vẻ đẹp thời con gái đã tàn phai, chỉ còn lại bóng hình người phụ nữ khắc khổ.
Từ là một người phụ nữ bất hạnh, khi còn trẻ vì quá tin tưởng vào người tình đê tiện và vô trách nhiệm mà Từ đã phải chịu bi kịch lỡ làng vì bị người yêu phản bội, đây cũng là một trong những bi kịch khủng khiếp nhất trên đời. Nhất là với người phụ nữ lương thiện, luôn khao khát tình yêu như Từ. Hình ảnh đáng thương của Từ sau khi bị bỏ rơi khiến nhiều độc giả bật khóc vì cảnh ngộ bất hạnh, đau đớn của người phụ nữ. Sau khi sinh con, Từ ôm con nhịn ăn, người mẹ già mù lòa, đau khổ và bất lực trước cuộc đời, Từ chỉ biết khóc đến hóa da xẻ thịt, chết có nhau “mẹ con chỉ còn một con đường duy nhất ” cho đến khi tất cả thịt biến thành nước mắt, sau đó tất cả sẽ chết.”
3. Bài phân tích nhân vật Từ trong Đời thừa của Nam Cao ấn tượng nhất:
Nam Cao là nhà văn hiện thực và nhân đạo nổi tiếng của nền văn học Việt Nam. Suốt cuộc đời cầm bút, Nam Cao luôn đấu tranh để “đôi mắt” của mình cảm thông, thấu hiểu với những mảnh đời bất hạnh, nhỏ bé, bất hạnh của những người nông dân bị áp bức và những người trí thức nghèo. “Lãnh đạo” là truyện ngắn viết về người trí thức, là tác phẩm tiêu biểu cho tấm gương “tri thức vô biên”, đồng thời bộc lộ tài năng bậc thầy của Nam Cao trong việc xây dựng và miêu tả tâm lí nhân vật. Một trong những nhân vật đáng chú ý trong truyện ngắn “Đời thừa” là Từ – người vợ bất hạnh của Hộ.
Trong truyện ngắn Người dẫn đường, nhân vật Từ không được tập trung miêu tả chi tiết mà chỉ xuất hiện qua một vài miêu tả của Nam Cao ở cuối tác phẩm, đó là một người phụ nữ có “số phận kém may mắn” với làn da xanh xao, nhợt nhạt. Môi thâm, mắt thâm quầng, má hóp, bàn tay đầy xương… Từ chỗ xuất hiện với dáng vẻ mệt mỏi, xanh xao, lo mưu sinh, nhan sắc của cô gái đã tàn phai, chỉ còn lại hình bóng. bóng dáng một người phụ nữ khắc khổ.
Từ là một người phụ nữ bất hạnh, khi còn trẻ vì quá tin tưởng vào người tình đê tiện và vô trách nhiệm mà Từ đã phải chịu bi kịch lỡ làng vì bị người yêu phản bội, đây cũng là một trong những bi kịch khủng khiếp nhất trên đời. Nhất là với người phụ nữ lương thiện, luôn khao khát tình yêu như Từ. Hình ảnh đáng thương của Tú sau khi bị bỏ rơi khiến nhiều độc giả bật khóc vì cảnh ngộ bất hạnh, đau đớn của người phụ nữ. Sau khi sinh con, Từ ôm con nhịn ăn, người mẹ già mù lòa đau khổ, bất lực trước cuộc đời. Từ chỉ biết khóc để thịt hóa nước mắt, cùng chết “hai mẹ con chỉ còn một cách là khóc cho thịt hóa nước mắt thì chết hết”.
Nhân vật Từ hội tụ đủ những phẩm chất tốt đẹp của một người vợ yêu chồng, một người mẹ thương con. Từ là người hiền lành, hiểu chuyện, giàu đức hi sinh, trước sự tàn ác của Hồ trong cơn say, Từ không trách mà lo cho Từ vì Từ biết Hộ rất khổ vì mẹ con Từ. Từ những cử chỉ quan tâm đến bát nước ấm sẵn sàng cho người nhà uống sau cơn say, tất cả đều thể hiện tình yêu thương của một người phụ nữ khắc khổ nhưng giàu lòng nhân ái, vị tha.