Bài thơ “Vội vàng” là một tuyệt tác về tình yêu và sống, được nhiều người yêu thi ca sẵn sàng truyền tải và chia sẻ. Dưới đây là mẫu bài phân tích khổ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay chọn lọc, mời bạn đọc cùng đón xem.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích khổ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu tác giả, tác phẩm.
– Dẫn dắt vấn đề cần phân tích: khổ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu
1.2. Thân bài:
a,Trong bức tranh miêu tả về thiên nhiên:
– Người viết đã nhấn mạnh tới sự tận hưởng cuộc sống và thời gian thông qua câu cảm thán “mau đi thôi”. Bên cạnh đó, người viết cũng khao khát được sống mãn nguyện với tình yêu và sự quan tâm đến những điều quý giá trong cuộc sống.
b, Để miêu tả về thiên nhiên, người viết đã sử dụng nhiều giác quan khác nhau:
– Từ thị giác, người viết đã cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên với những màu sắc rực rỡ và cảnh tượng đặc biệt.
– Khứu giác giúp người viết cảm nhận được mùi hương dịu dàng của thiên nhiên.
– Cùng với đó, thính giác của người viết đã cảm nhận được âm thanh tuyệt vời của thiên nhiên, từ tiếng chim hót đến tiếng nước chảy.
-> Tất cả những điều này đã tạo nên bức tranh sống động về thiên nhiên.
-> Cuối cùng, tình yêu cuồng nhiệt và mãnh liệt của người viết cũng là điểm nhấn chính trong bức tranh thiên nhiên này.
1.3. Kết bài:
– Đánh giá khái quát lại vấn đề phân tích.
– Liên hệ bản thân.
2. Phân tích khổ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất:
“Thời gian chẳng bao giờ chiều lòng người” – câu nói này đã được nhà thơ Xuân Diệu dùng để nói về sự tàn nhẫn của thời gian và cuộc đời. Con người, dù có cao sang và đầy quyền lực, nhưng trước mặt thời gian, họ chỉ là những người nhỏ bé, tàn tạ và đơn độc. Nhưng đồng thời, con người lại có khát khao mãnh liệt, muốn sống hết mình và yêu thương một cách chân thành. Những khát khao ấy khiến họ sống đầy nhiệt huyết và đam mê, nhưng cũng khiến họ thấm thía sự thật đau đớn và thất vọng của cuộc đời.
Trong thơ của Xuân Diệu, chúng ta cảm nhận được sự nhạy cảm và tinh tế trong việc nhìn nhận cuộc đời. Nhà thơ luôn dằn dỗi, lo lắng về thời gian trôi qua và tuổi trẻ qua đi một cách nhanh chóng. Cảm nhận đó được thể hiện rõ nhất qua bài thơ “Vội Vàng”. Đây là một tác phẩm thể hiện được sự tâm huyết của Xuân Diệu với nghệ thuật và cuộc sống.
Bài thơ “Vội Vàng” là châm ngôn sống của Xuân Diệu, nó thể hiện sự mãnh liệt của cảm xúc và nhiều khám phá mới mẻ về hình ảnh thơ. Trong bài thơ, nhà thơ tả lại những cảm xúc của một người đang sống vội vàng, chạy theo thời gian mà không thể ngừng lại. Tiết tấu nhanh và mạnh của bài thơ càng tôn lên sự sống động và sự chân thật trong cảm xúc của nhà thơ. Nhưng đồng thời, bài thơ cũng phản ánh sự hiểu lầm và đau khổ khi chúng ta sống quá vội vàng, không để lại thời gian cho bản thân và người thân.
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
…..
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”
Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu đã từng viết rất nhiều bài thơ về tình yêu, về mùa xuân, về cuộc sống và nhân sinh. Trong bài thơ “Mùa xuân” này, ông đã viết về sự khao khát sống và sống gấp của mình, về tình yêu mãnh liệt và sự nuối tiếc chia lìa, cũng như về quan niệm sống của một con người đang trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết.
Từ những câu thơ đầu tiên, ta có thể cảm nhận được sự khát khao sống và sống vội của tác giả. Ông luôn muốn tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn và không để bất cứ điều gì trôi qua một cách vô nghĩa. Khổ thơ đầu tiên và khổ thứ hai của bài thơ thể hiện tình yêu mãnh liệt và nỗi nuối tiếc trong tình yêu. Tuy nhiên, đoạn thơ cuối cùng lại là lời giải đáp cho câu hỏi về cách sống vội vàng. Tác giả sử dụng cụm từ “mau đi thôi” như một lời thúc giục, cho thấy rằng vẫn còn thời gian để yêu thương và sống trọn vẹn với tuổi trẻ.
Điều đó được thể hiện thông qua cấu trúc câu đều đặn và hối hả của đoạn thơ, với việc sử dụng cụm từ “ta muốn” để mời gọi mọi người yêu quý tuổi trẻ của mình và làm những điều chỉ có tuổi trẻ mới có thể làm được. Đồng thời, tác giả cũng muốn thể hiện tình cảm đầy vồ vập và khát khao tận hưởng bằng cách sử dụng các động từ như ôm, riết, say, thâu, cắn để miêu tả rõ hơn những cảm xúc đó. Và điều quan trọng là, chúng ta không nên bỏ qua những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi trẻ, mà hãy say đắm với thiên nhiên và tình yêu của mùa xuân để sống trọn vẹn và không hối tiếc khi trưởng thành. Các động từ này có sự tăng tiến rõ rệt trong ước muốn, từ một cái ôm nhẹ nhàng đã đủ để đánh thức sự khát khao, đến mức phải siết mạnh để cảm nhận được tình yêu. Khi gần nhà thơ say sưa thâu tóm tất cả vào mình và cuối cùng là hành động mạnh nhất là cắn, như muốn chiếm hữu làm của riêng.
Những câu thơ tiếp theo, Xuân Diệu sử dụng điệp từ cho kết hợp với tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” để khẳng định tâm thế của một con người lúc nào cũng hòa mình vào thiên nhiên, cuộc sống. Không phải chỉ vừa đủ mà để cuộc đời hóa thân thành tâm hồn, tâm hồn thì chan chứa tình yêu và nhiều cảm xúc đẹp.
Điều đặc biệt và đáng chú ý trong bài thơ này là sự kết hợp hài hòa giữa những cảm xúc độc lập của tác giả và ý niệm chung của tuổi trẻ. Tác giả đã khéo léo biến những ước muốn cá nhân thành những giá trị chung của cả một thế hệ. Bài thơ “Vội vàng” không chỉ mang một thông điệp quan trọng về tình yêu, về tuổi trẻ và về sự sống động của cuộc sống, mà còn là một tác phẩm văn học đầy sáng tạo và độc đáo.
3. Phân tích khổ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu chọn lọc:
“Vội vàng” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Xuân Diệu, được trích trong tập thơ nổi tiếng “Thơ và Thơ”, thể hiện rõ nét phong cách và tư tưởng của nhà thơ. Với tình yêu cuộc sống mãnh liệt, niềm say mê tuổi trẻ và khao khát được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, Xuân Diệu đã dệt nên một bản trường ca về sự sống, thời gian và tình yêu. Mười câu thơ cuối của bài thơ chính là khúc cao trào, nơi thi nhân gửi gắm những triết lý sâu sắc về cuộc đời, tuổi trẻ và khát vọng yêu thương.
Trong những dòng thơ trước đó, Xuân Diệu sử dụng đại từ “tôi” để bộc lộ tâm tư cá nhân, để đối thoại với người đời, nhưng đến đoạn kết, nhà thơ lại chuyển sang sử dụng đại từ “ta”. Theo Chu Văn Sơn, sự chuyển đổi này đánh dấu một bước ngoặt: từ đối thoại với người khác, nhà thơ đã chuyển sang đối diện với chính mình và với sự sống. “Ta muốn ôm” – lời tuyên bố ấy vang lên như một tiếng gọi đầy quyết liệt, thể hiện khao khát chiếm lĩnh và sở hữu tất cả những gì đẹp đẽ, tươi mới nhất của cuộc đời. Sự sống dưới mắt Xuân Diệu hiện ra “mơn mởn”, căng tràn sức sống, tươi trẻ và đầy lôi cuốn. Từ láy “mơn mởn” không chỉ miêu tả sự tươi mới mà còn gợi lên một vẻ đẹp nguyên sơ, một sức sống mãnh liệt đến mức tác giả không thể kiềm chế được lòng tham của mình, muốn ôm trọn lấy tất cả.
Nhịp thơ trong đoạn này càng về cuối càng trở nên dồn dập, gấp gáp như chính nhịp đập của trái tim đang rộn ràng trước sự sống, yêu đương. Xuân Diệu không chỉ muốn ôm, mà còn muốn “riết”, muốn “say”, muốn “thâu”, và cuối cùng là “cắn” vào những biểu tượng của sự sống như mây, gió, cánh bướm, non nước, cây cỏ. Những động từ mạnh mẽ liên tiếp được sử dụng, kết hợp với điệp từ “ta muốn” như những nhịp điệu cuồng nhiệt, thể hiện sự khao khát mãnh liệt, như muốn hút lấy tất cả mọi thứ, muốn đắm chìm trong vẻ đẹp vô tận của thế gian. Xuân Diệu như đang cuống quýt, rối rít, cố gắng ôm trọn vũ trụ vào lòng, đắm chìm trong cái đẹp của thiên nhiên, của tình yêu, của cuộc sống.
Không chỉ dừng lại ở đó, thi nhân còn khao khát tận hưởng đến mức “chếnh choáng mùi thơm”, “đã đầy ánh sáng”, “no nê thanh sắc”. Điệp từ “cho” được lặp lại cùng với nhịp điệu tăng tiến diễn tả một cách chân thực sự ham muốn vô biên của nhà thơ: muốn trải nghiệm cuộc đời đến tận cùng, muốn say sưa với những gì tươi đẹp nhất mà cuộc sống mang lại. Trong tâm thức của Xuân Diệu, chỉ có sống hết mình, đắm chìm trong từng khoảnh khắc, mới thực sự là sống, mới thực sự là yêu. Ông nhận ra rằng, cuộc đời chỉ đẹp khi chúng ta sống với niềm đam mê cháy bỏng, khi ta dám hòa mình vào dòng chảy của cuộc đời, khi ta biết trân trọng và tận hưởng từng giây phút của tuổi trẻ.
Cuối cùng, trong tiếng thét vang vọng, Xuân Diệu không kìm nén được cảm xúc mà phải thốt lên: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” “Xuân hồng” – hai từ này gợi lên một hình ảnh đầy mềm mại, ngọt ngào, như một đôi môi quyến rũ của người thiếu nữ. Mùa xuân trong thơ Xuân Diệu không chỉ là thời gian, mà đã trở thành một thực thể sống động, một đối tượng mà nhà thơ khao khát được chiếm lĩnh, được sở hữu. Dù biết rằng mùa xuân là vô hình, không thể cắn được, nhưng thi nhân vẫn muốn cắn, muốn hòa mình, muốn tận hưởng cái vị ngọt ngào, tươi mới của mùa xuân. Hành động “cắn” ở đây không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là biểu tượng cho khát khao hòa nhập, khát khao trải nghiệm, khát khao yêu thương.
Khổ thơ cuối với ngôn từ giàu hình ảnh, cảm xúc mãnh liệt đã thể hiện trọn vẹn cái tôi trữ tình đầy nhiệt huyết của Xuân Diệu. Nó là sự bùng nổ của những cảm xúc, của những khao khát mãnh liệt trước cuộc đời, trước tuổi trẻ, như một lời tuyên ngôn sống động về triết lý sống của thi nhân: sống vội vàng, sống hối hả, sống để không phí hoài một phút giây nào trong cuộc đời này. Qua đó, Xuân Diệu đã khẳng định một cách đầy kiêu hãnh về giá trị của tuổi trẻ, của tình yêu, của cuộc sống, và để lại một dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc về một hồn thơ nồng nàn, say đắm, luôn tràn đầy khát khao sống mãnh liệt.