"Vợ chồng A Phủ" của Tô Hoài đã thành công xây dựng chi tiết đắt giá cho tác phẩm là hành động Mị cởi trói cho A Phủ, qua đó, làm nổi bật giá trị nhân văn của tác phẩm là tình yêu thương con người sâu sắc. Bài viết dưới đây sẽ hướng dẫn phân tích chi tiết hành động cởi trói của Mị trong Vợ chồng A Phủ, mời các bạn tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích hành động cởi trói của Mị ngắn gọn nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu khái quát về tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” và nhà văn Tô Hoài.
– Nêu sơ lược về hành động cởi trói cứu A Phủ của nhân vật Mị – chi tiết đắt giá của tác phẩm.
1.2. Thân bài:
a. Giới thiệu khái quát về nhân vật Mị
– Trước khi về làm dâu nhà thống lí: Mị là cô gái xinh đẹp, có tài thổi sáo, có niềm yêu đời,…
– Sau khi bị A Sử bắt về làm về: Mị bị trói buộc, áp bức, lầm lũi như con rùa,…
b. Phân tích sự thay đổi trong diễn biến tâm lí dẫn đến hành động cởi trói cứu A Phủ trong đêm đông của Mị
– Tâm trạng của Mị trước đêm cứu A Phủ
– Tâm trạng của Mị khi nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh bò xuống hõm má đã xám đen của A Phủ
– Hành động cắt dây cởi trói:
– xuất phát từ thương mình đến thương người
– Mị đứng lặng trong bóng tối và sau đó, cô vụt chạy theo A Phủ và xin được đi cùng A Phủ.
c. Ý nghĩa của hành động cởi trói cứu A Phủ trong đêm đông của Mị
– Hành động cắt dây cởi trói diễn ra tức thời, nhưng dứt khoát và quyết liệt cho thấy nhân vật đã tự giải thoát bản thân thoát khỏi sự trói buộc của cường quyền.
– Thể hiện rõ sự trỗi dậy mạnh mẽ sức sống tiềm tàng trong tâm hồn nhân vật Mị đã bị hiện thực vùi dập bấy lâu
– Khẳng định tài năng miêu tả, phân tích tâm lí nhân vật và sự tài tình của nhà văn Tô Hoài.
1.3. Kết bài:
– Khẳng định ý nghĩa hành động cởi trói của Mị và giá trị nhân đạo của tác phẩm.
2. Bài văn phân tích hành động cởi trói của Mị trong Vợ chồng A Phủ hay nhất:
Văn chương không chỉ là sở thích trong những lúc rảnh rỗi mà còn là nguồn cảm hứng khi chúng ta cảm thấy yếu đuối. Nó mang lại cho chúng ta niềm tin vào cuộc sống và khả năng thay đổi bản thân. Thành công không đến từ những phép màu của thần tiên mà từ sức mạnh và tiềm năng bên trong con người. “Vợ Chồng A Phủ” của Tô Hoài đã chứng minh điều đó và chi tiết Mị cắt dây cột trói cho A Phủ là một trong những chi tiết đắt giá của tác phẩm.
Tô Hoài được ghi nhận là một trong những nhà văn tiên phong khai phá mảnh đất mới cho văn học cách mạng sau Cách mạng. Ông đã viết về miền núi Tây Bắc – một vùng đất xa xôi, hoang sơ nơi địa đầu Tổ quốc – và tập truyện ngắn “Truyện Tây Bắc” được viết dựa trên chuyến đi thực tế của ông lên Tây Bắc vào năm 1952. “Vợ chồng A Phủ” là một trong ba truyện ngắn đoạt giải Nhất Giải thưởng của Hội Văn Nghệ Việt Nam 1954-1955 và được xem là một trong những truyện ngắn đầy ấn tượng và sâu sắc nhất. Tô Hoài đã tỏ ra rất nhớ và thương những người dân miền Tây, và ông không bao giờ quên những kỷ niệm đó. Ông đã quyết định “trả lại” cho những người dân miền núi ấy một tấm lòng và một cái gì đó, để tôn vinh tinh thần trung thực, chí tình của người H’mông.
Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” khiến ta không thể quên được gương mặt “buồn rười rượi” của Mị, mang nỗi đau của một cuộc đời không bằng ngựa trâu. Tuy nhiên, đó không phải là gương mặt đầu tiên của Mị. Trước đó, cô là một người con gái xinh đẹp với nhiều khát vọng hạnh phúc. Nhưng với những hủ tục phong kiến, và những trói buộc của thân phận “làm dâu gán nợ” Mị đã quên mất đi gương mặt hi vọng của mình, trở nên lầm lũi và thiếu sức sống. May mắn thay, đêm tình mùa xuân và đêm đông đã giúp Mị nhận ra sự sống, khát vọng bên trong mình. Đêm tình mùa xuân với hơi men rượu và hơi ấm đã đánh thức sự sống trong cô, và đêm đông đã biến sự sống ấy thành hành động. Gương mặt buồn rười rượi của Mị đã được thay thế bởi niềm tin và khát vọng sống mới.
Khi lần đầu tiên chứng kiến A Phủ bị trói đứng, Mị vẫn “thản nhiên thổi lửa, hơ tay”. Có lẽ, đây là một trong những chi tiết thể hiện sự nhẫn tâm của con người trước cái khốn khổ của người khác như nhà văn Nam Cao từng viết “Một người đau chân có lúc nào quên được cái đau ch một người đau chân có lúc nào quên được cái Chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu” (Lão Hạc). Như nhà văn Kim Lân viết “Đó là kết quả của chuỗi ngày bị đọa đày, và Mị đã quá quen với những cảnh áp bức, bóc lột trong căn nhà đó. Tuy nhiên, “một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại”, đẩy Mị nhớ lại quá khứ của mình, những đêm Mị cũng bị trói đứng như thế, và không thể rơi nước mắt. Từ đó, sự đồng cảm với A Phủ nảy lên trong Mị, và cô bắt đầu đặt niềm tin vào hành động chứ không chỉ dừng lại ở sự tưởng tượng. Mị tưởng tượng A Phủ thoát ra khỏi dây trói, và thay vào đó, Mị sẽ là người bị trói đứng. Nhưng dù cho có như thế, Mị không sợ hãi, bởi đó vẫn chỉ là hình ảnh trong tưởng tượng của cô.
Mị đã quyết định cởi trói cho A Phủ và thầm thì một tiếng: “Hãy đi ngay”. Mị đứng im trong bóng tối, cảm thấy căng thẳng và hồi hộp trước quyết định quan trọng của mình. Câu văn nằm một mình trên một dòng, tượng trưng cho những giây phút quyết định định đoạt cả cuộc đời và số phận của Mị. Đó giống như một chiếc cánh cửa mở ra hai phần đời của Mị: từ tù nô lệ đến tự do, từ sự sống đến cái chết, từ bóng tối đến ánh sáng. Cuối cùng, sau nhiều năm chỉ biết quỳ gối, cô gái đã dám bước đi. Mị chạy theo A Phủ và nói: “A Phủ, hãy cho tôi đi. Ở đây, tôi sẽ chết”. Mị đã quyết định chạy trốn khỏi địa ngục, thoát khỏi cái chết. Hành động cởi trói cho A Phủ không chỉ là đang giúp A Phủ thoát khỏi cảm giác bị trói buộc, mà còn là Mị đang giải phóng chính mình khỏi những sợi dây tinh thần vô hình của nỗi sợ hãi, đau khổ và bóng tối. Mị giải phóng A Phủ bằng con dao nhỏ và giải phóng chính mình bằng khát vọng sống. Khát vọng sống đã giúp Mị sống sót, mở đường cho Mị thoát khỏi địa ngục tối tăm và không có sự sống.
Tô Hoài đã tạo ra một không gian Tây Bắc vào đêm, bên ngọn lửa, và với ngòi bút tài hoa của ông, nhân vật được miêu tả sâu sắc và tỏa sáng. Dù chỉ là những hành động và câu thoại rời rạc, nhưng nhân vật Mị được miêu tả trong cả quá trình từ thờ ơ đến rung động, đấu tranh cuối cùng đi đến hành động phù hợp và logic. Tô Hoài đã miêu tả sức sống tiềm tàng của nhân vật Mị một cách cảm động. Đó chính là niềm tin mãnh liệt của Tô Hoài vào khả năng tự giải phóng của con người để đến với tự do, đến với cách mạng của những người lao động vùng cao bằng năng lượng tự thân của chính họ. Cách mạng không phải là người khai sáng cho những con người khổ đau kia, chính họ, bằng nghị lực và sức mạnh của mình mới có thể cứu được chính mình. Cách mạng, cùng Đảng, là mở đường cho họ, dẫn lối để họ tìm thấy đích hạnh phúc của mình. Ý nghĩa của câu chuyện đã vượt khỏi giá trị nhất thời của văn học, từ vận động quần chúng, cổ vũ chiến đấu, đến giá trị nhân bản, nhân văn: đề cao giá trị tự thân, khả năng tự giải phóng của con người – đó chính là giá trị cốt lõi và muôn đời của nhân loại.
Hành động cởi trói của Mị trong truyện “Vợ chồng A Phủ” là biểu lộ cao nhất của tình mến thương con người. Mị từ cõi quên trở về cõi nhớ khi nhìn thấy dòng nước mắt của A Phủ, và hành động đó cho thấy tình yêu và đồng cảm của con người với nhau. Truyện “Vợ chồng A Phủ” thể hiện sức mạnh của tình thương yêu con người và giúp cho chúng ta nhận ra tầm quan trọng của việc hiểu và cảm thông với người khác. Tình yêu và sự ủng hộ của vợ chồng A Phủ cũng được nhắc đến trong truyện, họ luôn cố gắng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống bằng sự giúp đỡ và tình yêu thương của nhau. Tình yêu và sự ủng hộ đó giúp họ vượt qua những thử thách và tạo nên một gia đình hạnh phúc. Tô Hoài đã để lại cho đời một sự nghiệp văn học đạt kỉ lục về số lượng tác phẩm, phong phú về nội dung và rực rỡ về nghệ thuật. “Vợ chồng A Phủ” là một truyện ngắn hoàn hảo trong đời văn Tô Hoài nói riêng và văn chương tiên tiến của Việt Nam nói chung.
3. Bài văn phân tích hành động cởi trói của Mị trong Vợ chồng A Phủ ý nghĩa nhất:
Truyện ngắn Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài quyến rũ người đọc ko chỉ ở hiện thực cuộc sống con người miền núi Tây Bắc được tái tạo với những cảnh sắc tự nhiên tươi đẹp, những phong tục tập quán lạ thường, nhưng còn ở sự bất thần của số mệnh đối tượng. Người đọc khó lường trước những bước đột phá trên đường đời các đối tượng chính. Không nào ngờ, Mị – 1 người con gái trẻ trung, xinh xắn, tài giỏi, giàu nghị lực sống lại biến thành 1 người buồn chán, ko còn biết nói cười vì bị dìm xuống đáy sâu của cuộc sống thống khổ. Rồi lại cũng ko ngờ, chính con người bầy tớ đấy đã cắt dây đánh tháo 1 người con trai bị trói đứng vào cột, để rồi cùng anh ta chạy trốn khỏi nơi bị đọa đày.
Mị đã có hành động cắt dây giải thoát cho A Phủ, điều này là lạ thường vì trước đó Mị đã rơi vào trạng thái vô cảm sau những công việc khó nhọc miệt mài cả ngày lẫn đêm, những hành động hung ác của chồng và sự bất công của nhà thống lĩnh đã khiến Mị mất tinh thần. Dù có những đêm lạnh giá, Mị vẫn ngồi hơ lửa mà không thấy gì. Mị hành động như một phản xạ điều kiện của loài vật. Mặc dù chứng kiến A Phủ bị trói và bị bỏ đói khát ngoài trời lạnh giá trong nhiều ngày đêm, Mị vẫn không thấy chạnh lòng, thậm chí nếu A Phủ chết, Mị cũng không thể cảm thương. Nỗi buồn đau đã làm trái tim Mị trở nên chai lì.
Sau khi nhận ra giọt nước mắt rơi trên gò má sạm đen của A Phủ dưới ánh lửa bập bùng, Mị bỗng cảm thấy thương hại. Mị bắt đầu suy nghĩ về sự bất công nếu A Phủ bị giết và cảm thấy lo lắng cho tình huống nguy khốn nếu cắt dây để giúp A Phủ trốn thoát. Tuy nhiên, khi dây trói bị cắt và A Phủ chạy đi, Mị bỗng cảm thấy kinh sợ vì ý thức được sự chết chóc hiện hữu trong tình huống đó. Mị thấy bản năng sống còn của mình rất mạnh mẽ và hiểu rằng cái cọc kia có thể là sự đại diện cho cái chết. Từ câu nói “A Phủ, cho tôi đi […] Ở đây thì chết mất” ta có thể thấy rằng Mị vẫn muốn sống. Cùng A Phủ, Mị đã vượt qua hàng tháng lang thang trên rừng để thoát khỏi nhà thống lí Pá Tra và rời xa Hồng Ngài – nơi đối với họ là biểu tượng của sự định kiến.
Mị đã cắt dây trói để giải thoát cho A Phủ và cùng nhau bỏ trốn khỏi Hồng Ngài. Dù nhìn qua có vẻ bất thường, nhưng nếu xét kỹ thì đó là hành động tự bảo vệ của một người luôn chống đối và đấu tranh. Trước đó, khi cha muốn Mị trở thành dâu để trả nợ, cô đã từ chối một cách quyết liệt. Mị thà cuốc nương ngô để trả nợ còn hơn bị bán cho nhà giàu. Khi bị A Sử lừa bắt và cướp vợ, Mị đã quyết định tự tử để giải thoát. Dù đã nghĩ đến chết nhiều lần, nhưng Mị vẫn giữ được niềm tin vào sự sống của mình. Với Mị, sống trong đau khổ còn tệ hơn chết. Những suy nghĩ về cái chết luôn hiện hữu trong tâm trí Mị, nhưng không khiến cô mất đi niềm khát khao sống.
Như vậy, hành động cởi trói của Mị trong truyện “Vợ chồng A Phủ” cho thấy tình mến thương con người đến đâu cao đến đó. Truyện là một minh chứng cho sức mạnh của tình thương yêu con người, giúp chúng ta nhận ra tầm quan trọng của việc hiểu và cảm thông với người khác. Tình yêu và sự ủng hộ của vợ chồng A Phủ cũng được nhắc đến trong truyện, họ luôn cố gắng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống bằng sự giúp đỡ và tình yêu thương của nhau. Tình yêu và sự ủng hộ đó giúp họ vượt qua những thử thách và tạo nên một gia đình hạnh phúc. Tô Hoài đã để lại cho đời một sự nghiệp văn học đạt kỉ lục về số lượng tác phẩm, phong phú về nội dung và rực rỡ về nghệ thuật. “Vợ chồng A Phủ” là một truyện ngắn hoàn hảo trong đời văn Tô Hoài nói riêng và văn chương tiên tiến của Việt Nam nói chung. Với thông điệp sâu sắc và tình cảm đầy ý nghĩa, truyện “Vợ chồng A Phủ” đã trở thành một trong những tác phẩm văn học kinh điển của Việt Nam.