"Chiếc thuyền ngoài xa" là là sự đối chiếu giữa cuộc sống đời thường và những giá trị nghệ thuật. Dưới đây là bài viết về chủ đề Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa chọn lọc siêu hay, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích đoạn cuối bài “Chiếc thuyền ngoài xa”:
1.1. Giới thiệu:
Tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”.
Phân tích đoạn cuối tác phẩm.
1.2. Thân bài:
Tấm ảnh của chiếc thuyền lưới vó
– Điểm nhấn của đoạn kết là tấm ảnh mà Phùng chụp được.
– Mô tả khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.
– Tấm ảnh được bổ sung vào bộ lịch năm đó và được treo nhiều nơi nhất trong các gia đình sành nghệ thuật.
Tâm trạng của Phùng
– Phùng băn khoăn, trăn trở về người đàn bà hàng chài.
– Anh suy nghĩ về cuộc sống kham khổ của người dân, tưởng rằng khi đất nước độc lập, thống nhất thì cuộc sống của người dân sẽ ấm no, hạnh phúc hơn.
– Tuy nhiên, một cuộc sống kham khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cùng với người chồng vũ phu vẫn đang tiếp diễn mỗi ngày.
– Anh vẫn luôn tưởng rằng khi đất nước độc lập, thống nhất thì cuộc sống của người dân sẽ ấm no, hạnh phúc hơn.
Số phận của người đàn bà hàng chài
– Người đàn bà đó vẫn có vẻ kiên cường mà Phùng không thể nào lí giải được.
– Một người đàn bà kham khổ, chịu khó nhưng vẫn phải chấp nhận những trận đòn roi qua ngày của chồng.
– Họ vẫn chấp nhận tất cả, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, vì họ tin rằng đây… (không đề cập rõ câu cuối).
1.3. Kết luận:
Phân tích đoạn cuối tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” không chỉ đơn thuần là phân tích tấm hình chụp mà còn là tâm trạng của Phùng, cùng với đó là sự đối chiếu giữa cuộc sống đời thường và những giá trị nghệ thuật.
Tác phẩm là sự tôn vinh những giá trị đẹp của con người, cũng như đưa ra những suy nghĩ về cuộc sống.
2. Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa chọn lọc siêu hay:
Nguyễn Minh Châu được coi là một trong những người tiên phong và tài ba nhất trong phong trào văn học Việt Nam thời kỳ hiện đại. Ông đã để lại nhiều tác phẩm nổi bật trong đó “Chiếc thuyền ngoài xa” là một ví dụ tiêu biểu. Tác phẩm không chỉ mang đến cho người đọc nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau mà còn để lại ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là ở đoạn kết.
Cuối câu chuyện, chúng ta gặp bức tranh mà nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng đã ghi lại trong một cuốn lịch của năm đó. Bức ảnh chụp cảnh một con thuyền kéo lưới tiến vào bờ,với những hình ảnh tĩnh lặng và ánh sáng hòa quyện một cách hoàn hảo tạo nên một vẻ đẹp giản dị và toàn diện. Đây là một bức ảnh nghệ thuật, một khoảnh khắc quý giá và hiếm có trong cuộc đời nghệ sĩ. Trước vẻ đẹp ấy, tâm hồn Phùng dường như được gột rửa, trở nên trong trẻo hơn nhờ cái đẹp hài hòa và lãng mạn của cuộc sống. Tuy nhiên, đằng sau vẻ đẹp hoàn hảo đó là một câu chuyện đau thương và góc khuất của xã hội: Một người phụ nữ làng chài xấu xí, bị chồng vũ phu hành hạ và đứa con trai chấp nhận sự chỉ trích để bảo vệ mẹ. Đó là câu chuyện dài về cuộc đời của một người phụ nữ miền biển với đức hy sinh và vẻ đẹp tâm hồn đáng quý. Qua bức ảnh và câu chuyện này, Phùng không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của nghệ thuật mà còn nhận ra những đau khổ và nghịch cảnh ẩn sau đó. Mỗi lần ngắm bức ảnh, Phùng không chỉ thấy cảnh đẹp mà còn cảm nhận được cuộc đời nhọc nhằn và sự nhân hậu của người phụ nữ.
Câu chuyện của người phụ nữ làng chài cùng với những suy nghĩ của bà đã khiến người đọc phải suy ngẫm. Khi đứng trước quan tòa, bà van xin đừng buộc bà phải rời bỏ chồng, cho dù phải chịu hình phạt. Bà cam chịu, nhẫn nhịn vì con, muốn con có một gia đình đầy đủ và lớn lên khỏe mạnh. Sự cam chịu của bà bắt nguồn từ tình yêu vô bờ bến dành cho con cái. Bà không muốn con chứng kiến cảnh bạo hành, nên đã xin chồng đánh đập bà trên bờ và gửi đứa con đi nơi khác. Bà cảm thấy có lỗi với con khi nó phải gánh chịu sự căm ghét vì yêu mẹ. Bà nhận thức được vai trò của người phụ nữ và quy luật tự nhiên: “Ông trời sinh ra người đàn bà là để sinh con và nuôi con lớn khôn”. Người phụ nữ này là hình mẫu nghệ thuật gây ám ảnh cho Phùng và cũng là thông điệp nhân đạo mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền tải qua tác phẩm. Hình ảnh “Bà bước từng bước chậm rãi, chân dẫm xuống mặt đất vững chắc, hòa lẫn trong đám đông…” là biểu hiện của dòng chảy cuộc sống và số phận của nhân vật, trở thành một phần của những mảnh ghép “không ai nhớ mặt đặt tên” trong xã hội.
Bức ảnh là một tác phẩm nghệ thuật đáng nhớ của Phùng, còn câu chuyện đằng sau bức ảnh là bài học sâu sắc cho cả Phùng và độc giả khiến mọi người phải suy ngẫm và cảm thông. Đoạn kết của câu chuyện và toàn bộ tác phẩm không chỉ mang đến những nhận thức sâu sắc mà còn làm phong phú thêm nền văn học Việt Nam với nhiều sắc thái đa dạng.
3. Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa chọn lọc hay nhất:
Chiếc thuyền ngoài xa là một truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Minh Châu, viết về chủ đề đời sống thường nhật và được sáng tác sau năm 1975. Qua một chuyến đi của một nhiếp ảnh gia tìm kiếm vẻ đẹp chân thực trong nghệ thuật, tác phẩm đã làm nổi bật mối liên hệ giữa văn học và hiện thực cuộc sống. Đặc biệt, phần kết của câu chuyện để lại trong lòng người đọc những bài học sâu sắc về cuộc sống.
Nhiếp ảnh Phùng bắt gặp hình ảnh con thuyền tiến vào bờ, giữa không gian rộng lớn của biển cả và ánh sáng ban mai. “Mũi thuyền hiện lên mơ hồ, nhòe nhoẹt trong lớp sương mù trắng như sữa pha chút hồng hồng của ánh mặt trời.” Cảnh vật huyền bí, tinh khôi kết hợp với hoạt động và hình ảnh của con người với “vài bóng người lớn và trẻ con ngồi yên lặng như tượng trên chiếc mui thuyền khum khum.”
Sau khi kết thúc chuyến đi, cùng với câu chuyện của người phụ nữ làng chài, tác giả đã đưa hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa vào bộ lịch năm đó. Bức ảnh này được trưởng phòng rất yêu thích và “treo ở nhiều nơi, đặc biệt là trong các gia đình yêu thích nghệ thuật.” Họ tôn vinh vẻ đẹp mờ ảo trong khung hình mà không hề hay biết về những điều thực sự xảy ra đằng sau bức ảnh. Đối với những người yêu nghệ thuật như Phùng, cả đời họ khao khát được chiêm ngưỡng những khoảnh khắc nghệ thuật tuyệt vời như vậy.
Tuy nhiên, dù bức ảnh hoàn toàn không có gì đáng phê phán, Phùng vẫn cảm thấy băn khoăn. “Lạ lùng thay, dù là ảnh đen trắng, mỗi lần nhìn kỹ, tôi vẫn thấy ánh sáng hồng hồng của sương mai từ bãi xe tăng hỏng, và nếu nhìn lâu hơn, tôi thấy người phụ nữ ấy bước ra khỏi bức ảnh – một người phụ nữ biển cả với nét thô kệch, áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt sũng, mặt rỗ nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Bà bước từng bước chậm rãi, chân dậm chắc trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông.”
Mặc dù là người chụp bức ảnh đó, Phùng vẫn dành nhiều thời gian suy ngẫm về người phụ nữ hàng chài với “lưng áo bạc phếch, nửa thân dưới ướt sũng và khuôn mặt rỗ nhợt trắng”. Anh luôn nghĩ rằng sau khi đất nước giành được độc lập, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, ở đây, cuộc sống vẫn khổ cực, đói nghèo và những trận đòn roi của người chồng vũ phu vẫn tiếp diễn trên bờ biển.
Còn nhiều người phụ nữ khác cũng phải chịu đựng số phận như vậy. Bên cạnh cuộc đời của người đàn ông thô kệch và người phụ nữ mệt mỏi, tác giả còn nhìn thấy vòng đời luẩn quẩn của đứa con trai Phác và con gái của cặp vợ chồng miền biển.
Dù phải đối mặt với đau khổ và nghèo khó, họ vẫn chấp nhận và mỉm cười với hạnh phúc nhỏ nhoi vì họ tin rằng đây là nơi họ có thể tìm thấy chỗ dựa khi mệt mỏi.
Qua đoạn kết, tác giả muốn vén lớp hào nhoáng của những sự thật cuộc sống. Không phải là ánh sáng hồng hồng của bình minh mà là những mảnh đời “đen trắng”. Chúng không hoàn toàn xám xịt hay đen tối nhưng vẫn để lại ám ảnh, khiến người ta không thể tránh khỏi sự băn khoăn. Bức ảnh vẫn treo trên tường, nhưng Phùng luôn thấy người phụ nữ ấy bước ra khỏi ảnh với “bước chân chậm rãi, chân dậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông.” Dù cuộc sống cá nhân của họ thế nào, người phụ nữ ấy vẫn vững vàng, tự tin hòa nhập và tiếp tục cuộc sống của mình. Cuộc đời thầm lặng và vô danh của người phụ nữ hàng chài đã khiến tác giả và độc giả phải suy ngẫm cho đến tận ngày nay.