Nói đến nghệ thuật trong văn học, chúng ta không thể bỏ qua tác phẩm nghiên cứu văn học của Hi-pô-lít Ten, "Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten". Trong bài viết dưới đây hãy cùng chúng tôi phân tích Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hay nhất.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý phân tích Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten:
1.2. Mở bài:
– Giới thiệu tác giả, tác phẩm.
– Dẫn dắt tới vấn đề phân tích: nhân vật chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La -Phông – ten.
1.3. Thân bài:
*Phân tích nhân vật cừu:
– Đặc điểm tự nhiên vốn có của loài cừu: nhút nhát, ngốc nghếch…
– Tâm hồn của những chú cừu: thân thương và tốt bụng
*Phân tích nhân vật sói:
– Là một nhân vật xấu xa: chuyên trộm cướp.
– Tuy nhiên sói lại xuất hiện với hình ảnh đáng thương: gầy yếu, chỉ còn da bọc xương.
– Những đặc điểm tự nhiên vốn có của loài sói.
*Phân tích nội dung và nghệ thuật.
1.4. Kết bài:
– Đánh giá khái quát lại nhân vật chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten.
– Liên hệ cảm nhận của bản thân.
2. Phân tích Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hay nhất:
Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là một tác phẩm phân tích văn chương của tác giả H. Ten, trong đó tác giả nêu bật sự khác biệt giữa cái nhìn của nhà khoa học Buy-phông và nhà thơ La Phông-ten về hai đối tượng là chó sói và cừu. Tác phẩm này giúp chúng ta nhận thức rõ ràng hơn về sự khác biệt giữa văn chương và khoa học, qua đó thể hiện những cách tiếp cận và góc nhìn riêng biệt trong việc miêu tả loài vật.
Bố cục của đoạn trích gồm hai phần rõ ràng. Phần một (từ đầu đến “tốt bụng như thế”) có thể đặt tên là “Hình tượng con cừu trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten”. Phần còn lại của tác phẩm có thể đặt tên là “Hình tượng chó sói trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten”. Trong phần đầu tiên, hình tượng con cừu trong thơ La Phông-ten được tác giả H. Ten đối sánh với hình ảnh con cừu trong công trình khoa học của Buy-phông. Trong khi Buy-phông nhìn nhận loài cừu với sự mô tả khá tiêu cực, chúng được miêu tả là ngu ngốc, sợ sệt, tụ tập thành bầy chỉ vì nỗi sợ hãi, không biết trốn tránh nguy hiểm, thụ động, thì La Phông-ten lại nhìn nhận con cừu dưới góc nhìn nhân văn hơn. Buy-phông chỉ chú trọng đến việc miêu tả những đặc tính của loài cừu, không đề cập đến bất kỳ yếu tố tình cảm hay phẩm chất đặc biệt nào, bởi những phẩm chất đó không chỉ riêng loài cừu mới có. Ngược lại, La Phông-ten lại xây dựng hình tượng con cừu dựa trên sự tưởng tượng phong phú, nhân cách hóa con cừu để nó có thể suy nghĩ, nói năng và hành động như con người. Điều này mang lại cho con cừu những đặc điểm tinh tế hơn: hiền lành, nhút nhát, nhưng hoàn toàn vô hại. Con cừu trong thơ ngụ ngôn không chỉ là một loài vật đơn thuần mà trở thành biểu tượng của sự ngây thơ, yếu đuối và luôn bị áp bức.
Trong phần tiếp theo, H. Ten tiếp tục đối chiếu hình tượng chó sói dưới ngòi bút của La Phông-ten với cách miêu tả của Buy-phông. Đối với Buy-phông, chó sói là loài động vật sống cô độc, hung dữ và hoang dã, với tiếng hú rùng rợn và mùi hôi khó chịu. Nó là hiện thân của sự nguy hiểm, làm hại mọi thứ khi còn sống và chẳng có ích gì khi đã chết. Buy-phông không quan tâm đến “nỗi bất hạnh” hay hoàn cảnh của loài sói, bởi nhà khoa học chỉ nhìn nhận loài vật qua khía cạnh sinh học và tập tính tự nhiên. Nhưng với La Phông-ten, chó sói không chỉ là loài vật hung ác mà còn là biểu tượng cho cái ác, cho kẻ mạnh tàn bạo, bắt nạt kẻ yếu. Hình tượng con chó sói trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hiện lên rõ ràng qua những tình huống cụ thể, như cuộc chạm trán với con cừu bên bờ suối. Sói buộc tội cừu làm bẩn nguồn nước, nói xấu sói dù đó chỉ là những lời vu khống. Dù vô tội, cừu vẫn phải chịu cái chết dưới nanh vuốt của chó sói, bởi nó bị điều khiển bởi “cái lý của kẻ mạnh”.
Điều đáng chú ý trong tác phẩm của H. Ten là ông sử dụng phép nhân hóa để tạo nên hình tượng chó sói và cừu trong thơ La Phông-ten, làm cho những con vật trở thành đại diện cho những con người cụ thể trong xã hội. Chó sói là hiện thân của kẻ xấu xa, gian ác và tàn bạo, luôn tìm cách áp đảo và áp bức kẻ yếu hơn. Ngược lại, cừu là biểu tượng của những người yếu đuối, ngây thơ, luôn chịu sự áp bức, bất công mà không có cách nào chống trả. Qua sự nhân hóa, La Phông-ten đã biến những loài vật thông thường trở thành những hình tượng nghệ thuật mang tính cách biểu tượng, phản ánh những xung đột xã hội, đấu tranh giữa cái thiện và cái ác.
Tác phẩm của H. Ten đã làm nổi bật sự khác biệt rõ ràng giữa văn chương và khoa học. Buy-phông chỉ nhìn nhận loài vật qua góc nhìn của một nhà khoa học, miêu tả chúng dựa trên những đặc tính tự nhiên, không có bất kỳ yếu tố cảm xúc hay tưởng tượng nào. Ngược lại, La Phông-ten với tư cách là một nhà thơ đã sáng tạo nên một thế giới mà loài vật có thể suy nghĩ và hành động như con người, tạo nên những câu chuyện ngụ ngôn đầy ý nghĩa. Những hình tượng chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của ông đã trở thành biểu tượng cho những loại người cụ thể trong xã hội, giúp người đọc nhận ra và suy ngẫm về những vấn đề đạo đức, xã hội sâu sắc hơn.
Như vậy, tác phẩm của H. Ten không chỉ là một bài phân tích đối sánh giữa hai cái nhìn của khoa học và nghệ thuật, mà còn giúp người đọc nhận thức được vai trò quan trọng của tưởng tượng và hư cấu trong sáng tác văn chương. Những hình tượng trong thơ La Phông-ten, qua việc đối chiếu với các công trình khoa học của Buy-phông, đã khẳng định rõ nét sự sáng tạo và dấu ấn cá nhân của nhà thơ. Qua đó, chúng ta không chỉ nhìn nhận thế giới tự nhiên qua lăng kính khoa học mà còn khám phá được những tầng sâu triết lý về con người, xã hội thông qua nghệ thuật.
3. Phân tích Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten chọn lọc:
Bài “Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten” không chỉ là một sáng tác đầy ý nghĩa mà còn phản ánh sâu sắc tư tưởng và tài năng sáng tác của La Phông-ten. Được viết trong bối cảnh xã hội Pháp đầy mâu thuẫn, bất công, La Phông-ten đã sử dụng hình ảnh các loài vật như chó sói và cừu để xây dựng một câu chuyện ngụ ngôn vừa mang tính hài hước, vừa châm biếm xã hội phong kiến đương thời, nơi quyền lực được đặt lên hàng đầu và công lý thường bị bóp méo.
Jean de La Fontaine, người được tôn vinh như một trong những nhà thơ ngụ ngôn vĩ đại nhất của nước Pháp, sinh ra trong một gia đình quản lý rừng ở Sa-tô Chi-e-ri, nước Pháp. Cuộc sống hòa mình với thiên nhiên từ nhỏ đã giúp ông có cái nhìn sâu sắc và cảm nhận tinh tế về thế giới xung quanh. Chính điều này đã được phản ánh rất rõ nét trong tác phẩm của ông, đặc biệt là những bài ngụ ngôn nơi ông miêu tả các loài động vật như biểu tượng của con người trong xã hội.
Bài “Chó sói và cừu” cũng không ngoại lệ. Chó sói – tượng trưng cho sự tàn ác, quyền lực và bất công – đối đầu với cừu non, biểu tượng của sự yếu đuối, thấp cổ bé họng trong xã hội. Trong bài ngụ ngôn này, câu chuyện giữa hai con vật không chỉ đơn thuần là một cuộc đối đầu giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, mà còn mang đến một bài học sâu sắc về xã hội, quyền lực và công lý.
La Phông-ten với phong cách sáng tác ngụ ngôn độc đáo, kết hợp hài hòa giữa yếu tố kể chuyện và thơ ca, đã tạo nên một không gian sống động, nơi các loài động vật như chó sói, cừu, sư tử, cáo,… trở thành những nhân vật mang tính biểu tượng cho con người. Chó sói trong bài ngụ ngôn không chỉ là kẻ ác, mà còn đại diện cho tầng lớp thống trị trong xã hội Pháp, nơi công lý không thuộc về những người yếu thế mà thường bị thao túng bởi những kẻ mạnh mẽ và quyền lực. Ngược lại, cừu non yếu đuối và bất lực trước sức mạnh của chó sói, giống như những người dân thường trong xã hội phong kiến phải cam chịu sự áp bức mà không có cơ hội phản kháng.
Hi-pô-lít Ten, nhà nghiên cứu văn học xuất sắc của thế kỷ XIX, trong tác phẩm của mình đã khẳng định rằng La Phông-ten không chỉ là một nhà thơ ngụ ngôn tài ba mà còn là một nhà tư tưởng sâu sắc. Ông đã sử dụng ngụ ngôn như một công cụ để phản ánh hiện thực xã hội, từ đó truyền tải những thông điệp mạnh mẽ về công lý, sự bất công, và quyền lực. Theo Ten, La Phông-ten đã thành công khi biến những câu chuyện ngụ ngôn của mình trở thành những tấm gương phản ánh chân thực xã hội đương thời.
Một trong những điểm đặc biệt trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là khả năng kết hợp nhiều thể thơ khác nhau một cách linh hoạt. Ông sử dụng thể thơ 12 âm tiết, cùng với các thể thơ ngắn hơn như 7, 8, hoặc 10 âm tiết, tạo nên sự phong phú và linh hoạt trong cách truyền tải câu chuyện. Điều này không chỉ làm cho thơ ông trở nên dí dỏm, hài hước mà còn mang lại sự tinh tế, nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người.
Ngoài ra, các tác phẩm ngụ ngôn của La Phông-ten không chỉ là những câu chuyện giải trí cho trẻ em hay người lớn, mà còn chứa đựng những triết lý nhân văn sâu sắc. Trong bài “Chó sói và cừu”, La Phông-ten không chỉ đơn thuần kể về sự chênh lệch giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, mà còn chỉ ra sự bất công và cách thức mà quyền lực thường bị lạm dụng để đàn áp những kẻ thấp cổ bé họng. Qua đó, ông cũng lên án những kẻ cường quyền trong xã hội, đồng thời bày tỏ sự đồng cảm với những người nghèo khổ, bị áp bức.
La Phông-ten còn được biết đến với phong cách viết giàu chất thơ và sâu sắc. Dưới ngòi bút của ông, các loài vật trở nên sống động, có cảm xúc và tâm trạng giống như con người. Ông không chỉ dừng lại ở việc miêu tả ngoại hình và hành vi của chúng, mà còn khéo léo lồng ghép các yếu tố nhân cách hóa để khiến chúng trở thành những biểu tượng của con người với đủ các cung bậc cảm xúc: yêu, ghét, giận dữ, mưu mẹo, xảo quyệt. Xã hội loài vật trong ngụ ngôn của ông không khác gì xã hội loài người, với đầy đủ những mâu thuẫn, đấu tranh giữa thiện và ác, giữa mạnh và yếu.
Trong “Chó sói và cừu”, việc chó sói tấn công cừu non không chỉ là một sự đối đầu vật lý, mà còn phản ánh sự đấu tranh giữa hai tầng lớp trong xã hội: tầng lớp thống trị và tầng lớp bị trị. Qua đó, La Phông-ten đã phê phán sự tàn ác và tham lam của giới quyền lực, đồng thời bày tỏ lòng thương cảm đối với những người dân thường, yếu đuối, bị áp bức. Câu chuyện cũng đặt ra câu hỏi về công lý và sự công bằng trong xã hội, khi mà những kẻ mạnh thường dễ dàng chiến thắng, còn những kẻ yếu thế không có cơ hội bảo vệ bản thân.
“Chó sói và cừu” là một tác phẩm tiêu biểu cho tài năng kể chuyện và tư tưởng nhân văn của La Phông-ten. Ông không chỉ là một nhà thơ ngụ ngôn tài ba, mà còn là một người có tầm nhìn sâu rộng về xã hội, con người và các giá trị đạo đức. Tác phẩm của ông, mặc dù được viết từ thế kỷ XVII, nhưng vẫn mang tính thời sự và có giá trị giáo dục cao đối với nhiều thế hệ độc giả. La Phông-ten đã sử dụng ngụ ngôn như một phương tiện để phê phán những bất công trong xã hội, đồng thời khẳng định giá trị của sự lương thiện, lòng nhân hậu và sự thông minh trong cuộc sống.