Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng mình gửi đến bạn đọc bài viết Phân tích bút pháp kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh siêu hay. Cùng tham khảo bài viết của chúng mình nhé.
Mục lục bài viết
1. Nội dung chính của bút pháp kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh:
– Bút pháp ký sự là một thể loại của ký và thiên về tự sự nhằm ghi lại trong các sự kiện, hoặc kể lại một câu chuyện khi nó vừa mới xảy ra. Trong trích đoạn, nhà văn đã khéo léo thể hiện tài năng và sự quan sát tỉ mỉ, ghi chép cẩn thận, chính xác của mình. Đồng thời cốt chuyện cũng rất lôi cuốn bằng những tình tiết đặc sắc, xen kẽ với các tác phẩm thơ để tăng chất trữ tình của tác phẩm.
– Giọng kể: kể chuyện khách quan, với giọng điệu hài hước, tạo sự phấn khích cho người đọc: nín thở đứng chờ, bị sóc một mẻ, một chỗ tối om không có cửa ngõ gì cả… Lời kể của ông rất tự nhiên, xen kẽ giữa lời kể và lời bình, tác giả rất chú trọng đến việc miêu tả cảnh vật, tường thuật lại sự việc.
– Về nhân vật, ngoài những nhân vật mang họ Trịnh, các nhân vật khác tuy có quyền hạn và nhiệm vụ khác nhau nhưng đều giống nhau ở chỗ đều có chung một chỗ để dựa dẫm, nịnh nọt nhà vua chúa để giữ vững địa vị cá nhân. Các ngự y ngày đêm mong tìm cách chữa bệnh cho Trịnh Cán, nhưng lại sợ trách nhiệm, chỉ nghe theo lời khuyên của thái y kê đơn thuốc. Ngay cả quan Chánh đường cũng không khác gì, ông đặt hết hy vọng vào thái tử yếu đuối và bệnh tật.
2. Dàn ý phân tích bút pháp kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh siêu hay:
2.1. Mở bài:
Giới thiệu về tác giả Lê Hữu Trác và đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh”
Khái quát về bút pháp kí sự trong “Vào phủ Chúa Trịnh”
2.2. Thân bài:
– Tác giả đã vẽ nên bức tranh đầy rẫy tội ác trong cung chúa Trịnh, cuộc sống xa hoa với nhiều tội ác của các thành viên hoàng tộc
=> Tác giả thực sự xuất sắc khi vẽ nên bức tranh chân thực để tố cáo và lên án những thế lực thống trị trong xã hội chỉ biết hưởng thụ mà không quan tâm đến tính mạng và cuộc sống khổ cực của nhân dân.
Đó là sự áp bức, bóc lột tàn bạo đối với nhân dân lao động, nhân dân phải chịu cảnh cùng cực khi lao động vất vả và phải giao toàn bộ sản phẩm mình làm ra, chúa thì lấy tiền đó chi tiêu cho việc giải trí, không xây dựng đất nước giàu đẹp mà chỉ quan tâm đến cuộc sống xa hoa trong cung điện của mình.
=> Lê Hữu Trác thực sự tinh tế khi viết nên những bài bút kí hay như vậy, đây là hiện thực đầy đau xót và căm phẫn của nhân dân, tác giả viết nên sự thật của một xã hội phong kiến thối nát, cuộc sống khốn cùng và phải chịu đựng nhiều đau khổ cùng cực của người dân.
– Cảnh trong cung điện của chúa được Lê Hữu Trác làm sáng tỏ qua một vài câu thơ
=> Đây là hiện thực xã hội đương thời và tố cáo sự xấu xa của cung điện vua chúa trong xã hội cũ, người dân phải chịu cảnh vất vả, lầm than và rất cần sự giúp đỡ nhưng chúa Trịnh. Thế nhưng tất cả những người trong đó chỉ quan tâm đến việc vui chơi và hưởng thụ sự xa hoa. Qua đó, nhà văn đễ lên án sự ăn chơi sa đọa không quan tâm đến dân và nước của vua chúa, chỉ thích ăn và hưởng thụ cuộc sống, mặc cho cuộc sống của dân chúng vô cùng khốn khổ và lầm than.
2.3. Kết bài:
Cảm nhận của em về bút pháp kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh
3. Phân tích bút pháp kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh siêu hay:
Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” là một đoạn trích đặc sắc thể hiện đầy đủ những nét độc độc đáo trong bút pháp kí sự của Lê Hữu Trác.
Lối viết kí sự trong Vào phủ Chúa Trịnh của Lê Hữu Trác có thể thấy rõ ở cách ghi chép tỉ mỉ và kịp thời. Câu văn của Lê Hữu Trác cô đọng, giàu thông tin, viết nhẹ nhàng, tự nhiên, không cầu kỳ. Lối viết giản dị, chắc chắn nhưng vẫn bay bổng, vừa “truyền cảm” vừa truyền tải nhận thức. Người đọc thấy rõ một cảnh tượng đặc biệt đang diễn ra. Theo mạch truyện, người đọc cảm thấy hồi hộp, lo lắng, rồi bất ngờ nhận ra một con người gần gũi, quen thuộc như cảm giác của nhân vật “tôi” trong tác phẩm này.
Nhân vật “tôi” xuất hiện như một con người trong cuộc, trực tiếp tham gia vào các sự kiện được miêu tả trong mạch truyện. Vì vậy, ngay từ đầu truyện, người đọc đã cảm thấy đây không phải là một câu chuyện hư cấu, mà là một bức tranh chân thực về cuộc sống đang hiện hữu.
Mỗi câu văn tương ứng với một cảm xúc, một sự kiện, một hành động. Người đọc đồng cảm với những gian khổ, hành động miễn cưỡng của nhân vật tôi và cũng đồng cảm với Lê Hữu Trác trong thái độ mỉa mai châm biếm sự lãng phí, xa hoa của chúa Trịnh Sâm thời điểm bấy giờ. Cảnh vật và nếp sống trong cung điện của thái tử được ghi chép khá tỉ mỉ qua sự quan sát của một y sĩ lần đầu tiên bước vào thế giới mới lạ. Ta thấy được sự mở rộng của không gian và thời gian theo từng bước đi của nhân vật “tôi”.
Bức tranh toàn cảnh về các vua chúa nhà Trịnh không chỉ theo chiều rộng mà còn có chiều sâu và sức gợi mạnh mẽ cho người đọc. Theo nhân vật “tôi” cảnh vật trong cung điện của thái tử vô cùng xa hoa, tráng lệ – không nơi nào có thể so sánh được: Khi vào cung điện, phải đi qua nhiều cửa với những hành lang quanh co nối liền nhau, ở mỗi cửa đều có lính gác. Khuôn viên cung điện rộng lớn, có trạm dừng chân với kiến trúc thực sự thời thượng, với cảnh sắc thiên nhiên kỳ lạ. Trong vườn, chim hót líu lo, trăm hoa đua nở, gió mang theo hương thơm thoang thoảng. Đồ đạc trong cung điện dát vàng, đồ dùng ăn uống cũng là khay vàng, chén bạc, các món ăn ngon và lạ… Để vào được nội cung của thái tử, người ta phải trải qua 6 lần tham quan. Dinh thự của thái tử rất xa hoa, có sập dát vàng, ghế rồng bày nệm ấm, xung quanh lấp lánh, hoa thơm ngào ngạt…
Người viết dừng lại để đánh giá giá trị của đồ đạc xa hoa từ Đại đường đến Gác tía. Bất kỳ đánh giá nào về Lê Hữu Trác cũng là một đánh giá chính xác, tinh tế và vừa phải. Người ta nói rằng tác phẩm giàu chất trữ tình là vì thế. Trích đoạn bao gồm nhiều bức tranh với những mảng màu sáng tối khác nhau, được kết nối với nhau. Qua vài cánh cửa đầu tiên, trước mắt tác giả như một chốn thần tiên kỳ diệu, với cây cối xanh tươi và hoa lá nên thơ. Tiếp tục đi sâu vào trong, quang cảnh giàu có của cung điện hoàng gia được trình bày một cách chân thực và đầy đủ hơn. Càng đi sâu, Lê Hữu Trác càng có cơ hội quan sát không gian nội thất cao rộng của tầng trên với những bức tượng đồng dát vàng, đặc biệt là biết được sự giàu có của nơi đây.
Người đọc có cảm giác không chỉ Lê Hữu Trác dẫn chúng ta vào cung điện để có thể tự do ngắm nhìn khung cảnh nơii đây mà ngay cả những người hầu thân cận cũng đang giúp người đọc khám phá sự thật ở “Đông cung”. Các màn độc thoại của nhân vật cho thấy một cái nhìn sắc sảo và một cảm giác tinh tế. Các đoạn văn miêu tả cho thấy nhân vật tôi bao quát được không gian rộng lớn xung quanh, đồng thời cũng hiểu rõ bản chất của sự vật nơi đây. Là một thầy thuốc, nhân vật tôi luôn thể hiện mình là một người hiền lành, tôn trọng, ham học hỏi các kỹ năng y khoa của đồng nghiệp.
Qua đoạn trích, chúng ta thấy tác giả Lê Hữu Trác với phong cách viết chân thực của bút pháp kí sự trong “Vào phủ Chúa Trịnh”, giúp chúng ta nhận ra rằng ông là một thầy thuốc lão luyện. Bên cạnh tài năng, ông còn là một thầy thuốc có lương tâm và đức hạnh.