"Người trong bao" thể hiện phong cách viết súc tích và mâu thuẫn xã hội của Chekhov. Đây là một ví dụ tiêu biểu cho cách Chekhov tìm hiểu tâm hồn con người và phản ánh những khía cạnh tối tăm của cuộc sống xã hội thông qua ngôn ngữ sáng tạo và sắc sảo.
Mục lục bài viết
1. Khái quát chung về Bê-li-cốp và truyện ngắn Người trong bao:
1.1. Tác giả, tác phẩm:
Tác giả Anton Pavlovich Chekhov (1860 – 1904) là một trong những nhà văn, nhà viết kịch, và bác sĩ nổi tiếng người Nga. Ông được coi là một trong những người tiên phong của trào lưu văn học hiện thực và được tôn vinh với tư cách là một trong những tác giả quan trọng nhất của văn học thế kỷ 19.
Chekhov nổi tiếng với việc sáng tạo ra các nhân vật sống động, phức tạp và mang tính nhân bản. Ông sử dụng phong cách viết ngắn gọn, súc tích để tạo ra các câu chuyện và tác phẩm kịch sâu sắc về cuộc sống hàng ngày, tâm lý con người và mâu thuẫn xã hội.
Tác phẩm “Người trong bao” (tên gốc tiếng Nga: “Человек в футляре”) là một câu chuyện ngắn của Chekhov, xuất bản lần đầu năm 1898. Câu chuyện kể về cuộc sống của một chàng thanh niên tên là Ivan Dychov, người đã bị đám đông chôn vùi trong công việc và cách sống vội vàng. Ivan thường xuyên bận rộn, mất thời gian cho công việc và cuộc sống xã hội, không để tâm hồn được tự do bay bổng. Ông sống trong “bao” của xã hội, không có thời gian hay không gian để tìm hiểu và tận hưởng cuộc sống thực sự.
“Người trong bao” thể hiện phong cách viết súc tích và mâu thuẫn xã hội của Chekhov. Tác phẩm tạo ra sự đồng cảm với nhân vật chính và thể hiện sự lãng mạn cùng với sự bất mãn về cuộc sống hiện thực. Đây là một ví dụ tiêu biểu cho cách Chekhov tìm hiểu tâm hồn con người và phản ánh những khía cạnh tối tăm của cuộc sống xã hội thông qua ngôn ngữ sáng tạo và sắc sảo
1.2. Nhân vật Bê-li-cốp trong tác phẩm:
Nhân vật Bê-li-cốp mà bạn đề cập có thể xuất hiện trong một số tác phẩm khác của văn hào Nga là Nikolai Vasilyevich Gogol, không phải Anton Chekhov.
Bê-li-cốp là một nhân vật mà Gogol sử dụng để châm biếm và lên án tầng lớp quan chức và trí thức Nga thời đó. Nhân vật này thể hiện sự nhút nhát, tầm thường, và ngây thơ đến mức ngây dại trong việc thể hiện quyền lực và ảnh hưởng của mình. Đây là một trong những nhân vật đáng nhớ trong văn học Nga, và Gogol sử dụng nó để truyền tải thông điệp về sự phân hóa và thiếu thực tế trong xã hội Nga đương thời.
2. Nhập vai Bê-li-cốp để kể lại truyện ngắn Người trong bao hay nhất:
2.1. Mẫu số 01:
Tôi là Bê-li-cốp, một người sống trong cái bao của riêng mình. Cuộc sống hàng ngày của tôi luôn đầy lo lắng và sợ hãi. Tôi không thể chịu đựng ánh nắng mặt trời, không thể chấp nhận gió nhẹ lọt vào nhà. Đêm đến, tôi phải đóng kín tất cả cửa sổ, trùm chăn kín đầu, nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy rờn rợn, sợ nhỡ có người xâm nhập vào nhà. Những giấc mơ khủng khiếp đến thường làm cho tôi dậy vào buổi sáng với cảm giác mệt mỏi.
Nhưng cuộc sống của tôi không chỉ dừng lại ở sự cô đơn và lo sợ của bản thân. Tôi sống trong một thị trấn nhỏ, nơi mọi người biết tất cả mọi việc về tôi. Tôi sống cùng nhà với Birkin, người hàng xóm đối diện, và anh ta cũng biết hết mọi thứ về tôi. Tôi đã thử mọi cách để duy trì sự xa cách, nhưng không may, Birkin luôn biết tất cả những gì tôi làm.
Thậm chí, những thói quen tưởng như bình thường của tôi cũng trở thành lạ lùng với người khác. Tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại không thích gần tôi, lại có vẻ sợ hãi khi đối diện với tôi. Ngay cả ông Hiệu trưởng cũng thể hiện sự kì thị đó đối với tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình luôn bị đặt ra ngoài xã hội, trở thành một người lạ mặt và khó chịu cho mọi người.
Sự xuất hiện của Cô-va-len-cô và chị em Va-ren-ca đã làm cho cuộc sống tẻ nhạt ở thị trấn trở nên sôi động hơn. Nhưng thật không may, ngay cả khi tôi có cơ hội để thể hiện bản thân, nó cũng dẫn đến những hiểu lầm và sự chế giễu từ người khác. Tôi luôn phải đối mặt với những tình huống trớ trêu và xấu hổ, như sự việc tôi bị vẽ châm biếm và bị gán ghép với Cô-va-len-cô.
Sự việc càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi thử thách Cô-va-len-cô về việc đi xe đạp và cuối cùng bị cô ta tức giận đẩy tôi xuống cầu thang. Tôi ngã lăn xuống đất, cảm giác như tôi đã rơi thẳng xuống vực sâu của khinh miệt và sự xem thường. Đau đớn và sự nhục nhã không thể nào diễn tả bằng lời. Tôi muốn trốn khỏi cuộc sống này, muốn tìm một nơi nào đó để giấu kín bản thân, nhưng không biết làm thế nào.
Cuộc sống của tôi đang dần trở nên khốn khổ hơn bao giờ hết. Tôi không thể thoát khỏi sự cô đơn và lo sợ, và tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cái “bao” đen tối. Tương lai của tôi trở nên mờ mịt và tăm tối, và tôi không biết làm thế nào để vượt qua những cảm xúc này.
2.2. Mẫu số 02:
Là Bê-li-cốp, tôi bước qua từng ngày trong cuộc sống bị bao bọc, xa lánh và đầy sợ hãi. Ngày nào tôi cũng mặc áo bành tô cốt bông, đi giày cao su và cầm chiếc ô như một vật phẩm bảo vệ khỏi những kẻ thù vô hình của tâm hồn. Tôi tạo ra một màn che chắn, để thế giới bên ngoài không thể xâm nhập vào cảm xúc của tôi. Ánh sáng mặt trời trở thành kẻ thù, nó làm tôi khó chịu và phải tìm cách tránh xa nó.
Cuộc sống của tôi trở thành một chuỗi những hành động và thói quen mà tôi không thể thoát ra khỏi chúng. Tôi đóng cửa kín mọi ngõ ngách, che mặt mình khi ngủ và trùm chăn kín đầu, tạo ra một thế giới riêng tư mà chỉ có tôi hiểu. Nhưng đằng sau lớp vỏ bọc đó, tôi cảm thấy sự cô đơn đang bùng cháy. Tôi không dám đối diện với thế giới bên ngoài vì sợ sẽ bị thất vọng, bị xa lánh và bị chế giễu.
Sự xuất hiện của Cô-va-len-cô và chị em Va-ren-ca làm lung lay cảm xúc tĩnh lặng của tôi. Tôi cố gắng thể hiện bản thân và tiếp cận thế giới bên ngoài, nhưng mọi thứ đều rơi vào thất bại. Tôi cảm thấy mình như một tòa thành đã bị bao vây, không thể thoát ra. Cô-va-len-cô cười và chế giễu tôi, đó là cú sốc mạnh mẽ, tạo ra sự thất bại và bất lực trong tôi.
Tôi bị mắc kẹt giữa sự mong muốn thể hiện bản thân và cảm xúc sợ hãi, tôi không biết cách thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Tôi tự hỏi liệu có cách nào để chấm dứt cuộc sống trong “bao” này, để tìm thấy một lối thoát cho tâm hồn đang bị trói buộc. Nhưng dường như tôi đã mất khả năng để làm điều đó, và tương lai trở nên ảm đạm hơn, đầy sự bất an và lo lắng
3. Nhập vai Bê-li-cốp để kể lại truyện ngắn Người trong bao ngắn gọn:
Tôi, Bê-li-cốp, là một hình ảnh sống động của sự cô đơn và sợ hãi, một con người bị giam cầm trong “bao” của riêng mình. Cuộc sống của tôi trở thành một chuỗi những cảm xúc tiêu cực, từ sự lo sợ vô hình đến cảm giác không được chấp nhận trong xã hội.
Mỗi ngày, tôi dành thời gian và tâm trí để kiểm soát môi trường xung quanh. Tôi đóng cửa kín đáo, trùm chăn mặt mình trong giấc ngủ và tạo ra một thế giới khép kín, nơi tôi có thể cảm thụ mọi thứ mà không phải đối mặt với ánh sáng chói chang hay tiếng gió thổi nhẹ. Những thói quen này trở thành cách để tôi cảm nhận an toàn và kiểm soát, nhưng cũng chính chúng khiến tôi bị cách biệt khỏi cuộc sống thực tại.
Không chỉ sợ hãi và cô đơn, tôi còn phải đối mặt với sự xa lánh và chế giễu từ xã hội. Bản thân tôi trở thành một thứ kỳ lạ và không thể hiểu, khiến người khác nhìn nhận tôi với ánh mắt nghi ngại và lo lắng. Mọi người không hiểu tại sao tôi lại có những thói quen lạ lùng, và tôi cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, không thể tham gia vào những gì bình thường.
Sự xuất hiện của Cô-va-len-cô và chị em Va-ren-ca làm rung chuyển thế giới bao bọc của tôi. Tôi muốn thể hiện bản thân và tìm cách tiếp cận cuộc sống thực tại, nhưng sự thất bại trong việc thách thức Cô-va-len-cô chỉ làm cho tôi cảm thấy càng xa lánh hơn. Tôi bị lôi kéo vào một vòng luẩn quẩn của cảm xúc tiêu cực, và sự hiện diện của họ càng làm tôi cảm thấy mình thất bại hơn.
Cảm giác bị giam cầm bởi “bao” của sự sợ hãi và cô đơn ngày càng trở nên đau đớn. Tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi sự cô đơn này, và tương lai trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết. Tôi muốn tìm một cách để đối diện với những cảm xúc này, nhưng tôi không biết từ đâu bắt đầu.