Đề văn miêu tả người thân trong gia đình là đề bài quen thuộc đối với các em học sinh nhất là trong bài kiểm tra hay các bài thi học kỳ. Dưới đây về bài viết tham khảo về Mẫu bài văn tả bà: Tả bà nội, tả bà ngoại hay và ý nghĩa nhất, mời bạn đọc theo dõi chi tiết.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý mẫu bài văn tả bà nội, tả bà ngoại hay và ý nghĩa nhất:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu về người bà của em.
1.2. Thân bài:
Miêu tả về bà:
– Bà năm nay bao nhiêu tuổi? Vóc người bà như thế nào?
– Trước đây bà em đã làm công việc gì? Hiện tại bà em đang làm việc gì hay bà em đang nghỉ ngơi như thế nào?
– Hiện bà của em đang sống ở đâu hoặc ở cùng với ai? Gia đình em có thường xuyên chăm sóc và thăm hỏi gặp bà hay không?
– Dáng vóc đi lại của bà em có những đặc điểm gì?
– Làn da của bà em như thế nào?
– Đôi bàn tay của bà đem đến cho em những cảm xúc gì?
– Trang phục của bà ngày thường hay các dịp đặc biệt có những đặc điểm là gì
Miêu tả hoạt động và tính cách của bà:
– Tính cách của bà như thế nào?
– Bà thường có những hoạt động như thế nào cùng em? .
– Bà hay răn dạy em những điều gì?
– Bà có ảnh hưởng như thế nào với em
– Thói quen hay sở thích của bà là gì?
– Em muốn học tập hay noi theo tấm gương là bà hay không?
– Tình cảm của em với bà như thế nào?
1.3. Kết bài:
Khẳng định lại tình cảm của em đối với bà của mình
2. Mẫu bài văn tả bà ngoại hay nhất:
Tuổi thơ của em được vun đắp bởi những lời ru ngọt ngào à ơi, những hình ảnh cánh cò trắng bay lượn trên những cánh đồng xanh bát ngát và những câu chuyện cổ tích truyền từ đời này sang đời khác về những nàng tiên, ông Bụt. Những bài học đầu đời về cách đối nhân xử thế, về đạo làm người, cũng được truyền đạt từ chính người bà ngoại ngoại kính yêu – người mà em luôn dành cho sự yêu mến và kính trọng nhiều nhất trong gia đình.
Bà ngoại của em là một người phụ nữ hiền từ và giản dị. Bà ngoại là một nông dân chất phác với đôi tay mang đầy dấu ấn của thời gian. Những vết nhăn và đồi mồi hằn sâu trên làn da của bà ngoại như những minh chứng sống động cho những năm tháng lao động không ngừng nghỉ dưới nắng mưa và sương gió. Ông em thường kể lại rằng khi bà ngoại còn trẻ, đôi tay ấy không hề mịn màng hay thon thả như những phụ nữ khác, mà trái lại, đôi tay bà ngoại lúc nào cũng chai sần với những vết cắt, vết nứt do công việc nặng nhọc. Nhưng ông yêu đôi tay đó vô cùng. Bởi ông biết rằng đó là đôi tay đã vất vả làm lụng để nuôi dưỡng gia đình, là biểu tượng của sự hy sinh và lòng tận tụy không biết mệt mỏi của bà ngoại vì chồng con.
Dù tuổi đã cao nhưng bà ngoại của em vẫn rất minh mẫn. Có lẽ do bà ngoại có thói quen tập thể dục đều đặn mỗi ngày, cơ thể bà ngoại vẫn duy trì được sự dẻo dai và sức khỏe tốt để có thể tự mình làm những công việc nhẹ nhàng trong nhà. Bố mẹ em đã nhiều lần khuyên bà ngoại nên nghỉ ngơi, để cho con cháu làm thay, nhưng bà ngoại vẫn luôn thích tự tay làm lấy mọi việc. Mái tóc bà ngoại giờ đây đã không còn đen và dày như thời trẻ, mà thay vào đó là những sợi tóc bạc trắng như cước, đã thưa đi nhiều lắm rồi. Mỗi lần chải tóc cho bà ngoại, em không khỏi cảm thấy buồn lòng vì hiểu rằng, mỗi sợi tóc rụng xuống là thời gian bà ngoại ở cạnh em lại ngắn đi một chút.
Bà ngoại là một kho tàng sống của những câu chuyện cổ tích và những câu ca dao xưa. Khi em còn bé, mỗi tối trước khi đi ngủ, em luôn nũng nịu đòi bà ngoại kể cho nghe những câu chuyện cổ tích hoặc hát ru em bằng những giai điệu dân ca ngọt ngào. Những câu chuyện bà ngoại kể không chỉ hấp dẫn mà còn ẩn chứa những bài học quý giá về nhân cách, về cách sống. Giọng nói của bà ngoại êm dịu như những làn điệu dân ca xứ Huế, đưa em vào những giấc mơ yên bình với hình ảnh của cánh cò trắng hay những chú trâu thong dong trên đồng mỗi sớm mai.
Em luôn cảm thấy háo hức nhất là vào mỗi dịp Tết đến, khi bà ngoại và ông cùng nhau chuẩn bị lá dong để gói bánh chưng. Những chiếc bánh chưng vuông vắn, thơm ngon được bà ngoại cẩn thận làm. Mỗi năm, khi ngồi bên nồi bánh chưng cùng bà ngoại, em lại được nghe bà ngoại kể về truyền thống ngày Tết, về sự tích bánh chưng bánh dày, về cây nêu, pháo đỏ,và chợ Tết. Những câu chuyện ấy không chỉ giúp em hiểu thêm về văn hóa dân tộc mà còn khiến em càng thêm yêu mến và trân trọng những giá trị truyền thống.
Bà ngoại em là người vô cùng yêu thương con cháu. Mỗi khi em ốm, bà ngoại luôn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho em từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Bà ngoại khuyên em uống thuốc, nấu những món cháo ngon để em mau khỏe lại. Sự chu đáo và tỉ mỉ của bà ngoại khiến em cảm thấy như bà ngoại chính là người mẹ thứ hai của mình.
Em yêu bà ngoại em rất nhiều! Bà ngoại chính là nguồn động lực lớn lao để em cố gắng học tập và rèn luyện. Em luôn mong rằng bà ngoại sẽ sống lâu, sống khỏe, để mãi mãi sum vầy bên con cháu, để em có thể dành cho bà ngoại sự chăm sóc và yêu thương như bà ngoại đã từng làm cho em suốt cả tuổi thơ.
3. Mẫu bài văn tả bà nội ý nghĩa nhất:
Em may mắn được lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình thương và sự gắn kết, nơi mọi người luôn yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Trong gia đình, người mà em kính yêu và quý mến nhất chính là Bà nội. Bà nội như cơn mưa mùa hạ, mang lại sự mát mẻ và dịu dàng, nuôi dưỡng và che chở cho tuổi thơ của em.
Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi, độ tuổi mà người xưa thường nói là “xưa nay hiếm”. Dù tuổi tác đã cao, bà nội vẫn giữ được sự nhanh nhẹn và dẻo dai đáng kinh ngạc. Khuôn mặt thanh tú của bà nội đã in hằn những nếp nhăn do thời gian và bao lo toan, vất vả của cuộc đời. Nhìn bà nội, em luôn liên tưởng đến hình ảnh một cây mai nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, dù gầy guộc nhưng vẫn kiên cường và vững chãi trước mọi sóng gió. Mái tóc của bà nội đã chuyển sang màu bạc trắng từ lâu, đôi mắt bà nội dù phải nheo nheo bởi thời gian nhưng vẫn toát lên ánh sáng ấm áp và đầy nhân từ. Đôi tay của bà nội gầy guộc, với các đường gân và mạch máu nổi rõ, nhưng chúng vẫn rất linh hoạt trong việc lo toan mọi công việc trong gia đình.
Mẹ em thường nói, cuộc đời bà nội đã trải qua biết bao khó khăn và gian khổ. Khi còn trẻ, bà nội đã gánh vác hết việc nhà để ông yên tâm ra chiến trường. Nay khi tuổi già, bà nội lại chăm sóc gia đình, lo lắng cho các con, các cháu, đảm bảo mọi người trong nhà được sống trong sự ấm no và hạnh phúc. Dường như bao nhiêu gánh nặng của gia đình, một mình bà nội đều gánh vác hết, không than phiền, không kêu ca. Trong nhà, bà nội là người luôn giữ vai trò hòa giải, giúp mọi chuyện trở nên êm đềm và hòa thuận. Bà nội thường nói rằng: “Trong nhà, chuyện lớn thì coi như nhỏ, chuyện nhỏ thì coi như không có, mọi chuyện sẽ êm xuôi.”
Bà nội sống rất giản dị và khiêm nhường. Những bữa cơm gia đình dưới bàn tay của bà nội luôn ấm cúng và ngon lành. Bà nội rất khéo léo trong việc nấu nướng, dù chỉ là những món ăn dân dã nhưng luôn đảm bảo sạch sẽ và ngon miệng. Trong nhà có máy giặt nhưng bà nội vẫn động viên mọi người giặt tay trước khi cho vào máy, bà nội bảo rằng như vậy sẽ sạch hơn.
Một kỷ niệm sâu sắc mà em không bao giờ quên là lần em bị sốt dịch. Khi đó, em phải nằm viện suốt một tuần vì sốt cao, trong tình trạng li bì. Bà nội luôn ở bên cạnh em, chăm sóc và lo lắng không ngừng. Mỗi lần em tỉnh dậy, em lại nhìn thấy đôi mắt lo âu của bà nội, những cử chỉ ân cần và những lời động viên, an ủi. Khi em dần khỏe lại, em nhận ra rằng chỉ trong vài ngày, đôi má của bà nội đã hõm sâu thêm, mái tóc của bà nội cũng bạc thêm nhiều. Trong lòng em tràn ngập xúc động, em nắm chặt tay bà nội mà nghẹn ngào không nói nên lời.
Em nhận ra rằng mình có rất nhiều “người mẹ” xung quanh, không chỉ là mẹ ruột ở nhà hay các cô giáo ở trường, mà còn có Bà nội luôn ở bên cạnh. Em tự nhủ lòng mình phải cố gắng học tập và rèn luyện để không phụ lòng những người mẹ yêu thương ấy. Bà nội ơi, dù bà nội chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng trong mắt em, Bà nội thật vĩ đại!