Nhắc đến kỷ niệm về mái trường cấp 2 là một chủ đề đầy xúc cảm và ý nghĩa với các em học sinh. Dưới đây là bài viết về: Kỉ niệm về mái trường cấp 2 và thầy cô chọn lọc hay nhất, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý viết bài văn về kỉ niệm về mái trường cấp 2 và thầy cô chọn lọc hay nhất:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về ngôi trường em, về bạn bè hoặc thầy cô và kỷ niệm đáng nhớ dưới mái trường cấp 2. Nêu khái quát ấn tượng của em với mái trường, hoặc với thầy cô giáo, bạn bè… bạn có thể nêu một hoàn cảnh cụ thể, một tình huống, sáng tạo để trình bày cảm nghĩ.
1.2. Thân bài:
– Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ dưới mái trường cấp hai thân yêu của em.
– Kể về kỷ niệm với thầy cô giáo hoặc, bạn bè thông qua việc miêu tả, kết hợp kể chuyện, kể lại một hoàn cảnh, tình huống sinh động để bộc lộ tình cảm của em với mái trường…
– Trực tiếp bày tỏ cảm xúc, ấn tượng suy nghĩ của em về mái trường.
1.3. Kết bài:
Khẳng định lại ý nghĩa của sự kiện hoặc vai trò của thầy cô với em.
2. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 và thầy cô chọn lọc hay nhất:
Tuổi học sinh được coi là giai đoạn tươi đẹp và trong sáng nhất của cuộc đời. Đây là khoảng thời gian chúng ta không chỉ được học hỏi và vui chơi, mà còn lưu giữ biết bao kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Trong số những kỷ niệm ấy, điều khiến tôi không thể nào quên chính là tình cảm và sự tận tụy mà cô giáo Trang đã dành cho tôi. Tấm lòng của cô luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ giữa học kỳ I năm lớp tám, thầy chủ nhiệm của chúng tôi rời trường để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Việc thầy không còn dạy nữa là nỗi buồn lớn đối với cả lớp. Thầy không chỉ giỏi dạy học mà còn luôn gần gũi và quan tâm tới học sinh. Khi chia tay thầy, ai cũng tiếc nuối, thậm chí có nhiều bạn nữ không kìm được nước mắt.
Sau ngày thầy rời đi, điều chúng tôi lo lắng nhất là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Mọi người đều đồn đoán, có bạn cho rằng thầy Cường sẽ thay thế, nhiều người lại nghĩ đến cô Loan hiền lành. Nhưng tất cả dự đoán đều sai, giáo viên mới của chúng tôi là một cô giáo vừa vào trường, tên là Trang. Không ai trong lớp từng biết đến cô.
Sáng thứ hai, sau buổi chào cờ, cô Trang bước vào lớp và giới thiệu với chúng tôi. Cô cao ráo, khuôn mặt thanh tú, mái tóc nâu sóng nhẹ khiến cô trông rất duyên dáng. Giọng cô ấm áp nhưng đầy uy nghiêm. Cô nói rằng sẽ chủ nhiệm lớp chúng tôi trong hai năm học còn lại và môn học cô dạy là môn Toán.
Trong tiết học đầu tiên, chúng tôi cố tình gây rối bằng cách nói chuyện và làm đủ trò để thể hiện thái độ chống đối. Chúng tôi vẫn chưa thể chấp nhận việc cô thay thế thầy giáo cũ và trong suy nghĩ non nớt, chúng tôi xem cô như người đã khiến thầy rời đi. Đó là một suy nghĩ thật ích kỷ. Mặc dù cô luôn nỗ lực tỏ ra mình ổn, nhưng đôi mắt cô lộ rõ sự buồn bã và thất vọng.
Dù gặp phải nhiều khó khăn với lớp học nghịch ngợm, cô vẫn kiên trì và nghiêm khắc. Những bạn mất trật tự, không chú ý bị cô gọi lên bảng trả lời, còn những bạn chăm chỉ luôn được cô khuyến khích bằng phần thưởng. Tuy nhiên, chỉ đến khi một sự việc bất ngờ xảy ra, chúng tôi mới thực sự thay đổi cách nhìn về cô.
Vào một buổi sáng sau giờ thể dục, khi cô đang dạy tiết cuối, tôi – người mạnh mẽ nhất lớp – bất ngờ cảm thấy chóng mặt và ngất xỉu. Khuôn mặt tôi lúc ấy theo lời các bạn kể lại, trở nên tái nhợt và mồ hôi chảy ròng ròng. Trong khi mọi người hoảng loạn, cô nhanh chóng chạy đến và sơ cứu cho tôi. Sau khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là cô với ánh mắt lo lắng, nước mắt rưng rưng. Không dừng lại ở đó, cô còn bế tôi xuống phòng y tế. Điều khiến tôi ngạc nhiên là một người nhỏ bé như cô lại có thể bế tôi một cách dễ dàng như vậy.
Nguyên nhân khiến tôi ngất là do không ăn sáng và tập thể dục quá sức. Cô đã ở bên tôi cho đến khi cha mẹ tôi đến đón, khiến tôi vô cùng cảm động. Sáng hôm sau, trên bàn tôi có hộp sữa và chiếc bánh kèm lời nhắn: “Nhớ ăn sáng và học tập chăm chỉ nhé!” Nét chữ ấy không ai khác ngoài cô Trang.
Từ ngày đó, chúng tôi đã thay đổi suy nghĩ về cô, chăm chỉ học tập hơn và cư xử đúng mực. Cô không chỉ là người thầy mà còn là người chúng tôi kính trọng và biết ơn sâu sắc. Năm nay, tôi đã học lớp 9, thời gian còn được cô giảng dạy không còn nhiều. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ sự kỳ vọng của cô. Cô Trang sẽ mãi là một tấm gương sáng về sự kiên nhẫn và tâm huyết để tôi noi theo.
3. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 và thầy cô điểm cao nhất:
Ba năm học cấp ba có thể không phải là khoảng thời gian quá dài đối với một số người, nhưng đối với tôi, đó là khoảng thời gian quý báu và đầy ý nghĩa. Nhiều người chỉ mong nhanh chóng kết thúc để bước chân vào đại học, tìm kiếm sự tự do, nhưng với tôi, những năm tháng đó lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất khi được học tại ngôi trường THPT này.
Thời gian không bao giờ dừng lại, chỉ chớp mắt, ba năm học đã trôi qua. Đôi khi tôi không tin rằng mình giờ đã là học sinh cuối cấp. Nhớ lại những ngày đầu tiên khi tôi chứng kiến các anh chị thi đỗ vào trường, lòng tôi đầy ngưỡng mộ và khát khao.
Ngày ấy, mỗi lần được bố mẹ cho lên thành phố chơi, tôi thường đi qua cổng trường. Hai hàng cây xanh mát bên con dốc thoai thoải vào những buổi chiều hè oi ả đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Từ xa, biển hiệu cũ kỹ sơn màu xanh với dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên…” hiện ra sau cánh cổng sắt đã trở thành biểu tượng của những ước mơ và hoài bão của tôi. Tôi thầm ước một ngày sẽ được trở thành học sinh của ngôi trường này.
Cuối cùng, giấc mơ của tôi đã thành hiện thực, mặc dù điểm số của tôi không cao như nhiều bạn khác. Khi biết kết quả, cảm xúc trong tôi vỡ òa với niềm vui sướng, tự hào, và háo hức cho một cuộc sống mới. Tôi đã không thể kiềm chế được mà muốn hét lên: “TÔI ĐỖ RỒI!”. Giấc mơ mà tôi hằng ao ước đã trở thành hiện thực.
Ngày đầu tiên bước vào trường là một buổi sáng mùa hạ, khoảng tháng 7. Dù thời tiết không lạnh, nhưng chân tay tôi run lên vì hồi hộp. Những tia nắng xuyên qua tán lá như muốn chào đón những học sinh mới như tôi. Và con dốc 45 độ đã khiến tôi đổ không ít mồ hôi. Mặc áo đồng phục trắng, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành và tự hào khi được đeo trên ngực phù hiệu của trường. Đó là cảm giác tôi chưa bao giờ quên.
Những ngày đầu tiên vào lớp mới, tôi phải đối mặt với sự thay đổi lớn khi phải làm quen với những điều mới mẻ và xa lạ. Đối với tôi, điều này không hề dễ dàng vì tôi vốn là người hướng nội và khó hòa nhập với bạn bè mới. Tuy nhiên, dần dần, tôi cũng đã kết bạn và làm quen với tất cả mọi người trong lớp. Chúng tôi với 36 cá nhân, mỗi người một tính cách khác nhau, nhưng đều chung một mục tiêu, luôn đoàn kết và gắn bó như một tập thể.
Bạn bè là những người đồng hành đáng tin cậy trong hành trình học tập, nhưng chính thầy cô mới là những người đóng vai trò quan trọng nhất. Thầy cô ở đây không chỉ dạy dỗ kiến thức mà còn là những người cha, người mẹ thứ hai dìu dắt chúng tôi nên người. Họ chính là những “người lái đò” tâm huyết, tận tụy với nghề.
Đối với tôi, khoảng thời gian ở ngôi trường này còn giá trị hơn cả kim cương. Mỗi ngày đến lớp là mỗi ngày tôi được học hỏi thêm nhiều điều mới. Qua những bài giảng, tôi không chỉ cảm nhận được tình yêu quê hương đất nước qua những áng văn, bài thơ, mà còn hiểu thêm về lịch sử hào hùng và những chiến công của cha ông. Tôi cũng được khám phá những vùng đất mới qua môn địa lý và những định lý thú vị của toán học, vật lý, hóa học. Tất cả những kiến thức ấy đều nhờ sự nỗ lực và tận tâm của thầy cô – những người đã không ngừng chăm sóc, hướng dẫn chúng tôi.
Thầy cô không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà còn truyền đạt những giá trị đạo đức và cách làm người. Họ luôn quan tâm đến từng bước tiến của chúng tôi, và mỗi khuyết điểm đều được thầy cô nhắc nhở, uốn nắn với tấm lòng bao dung vô bờ bến.
Những kỷ niệm về mái trường này cũng gắn liền với những cảm xúc đáng nhớ, từ buổi khai giảng đầu tiên đến các dịp lễ 20/11, hay đơn giản là những giờ ra chơi vui tươi với bạn bè. Tôi yêu những hàng cây lộc vừng nở hoa vào mùa xuân, những buổi tập thể dục hăng say dưới sân trường, và cả những buổi lễ lớn mà các bạn nữ thướt tha trong tà áo dài. Tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên bức tranh tuyệt đẹp về tuổi học trò.
Mỗi góc sân, mỗi chiếc ghế đá đều in đậm dấu ấn của những kỷ niệm tuổi học trò. Những niềm vui, nỗi buồn, những khó khăn trong học tập, và cả những rung động đầu đời đều là những ký ức không thể nào quên. Tôi tin rằng, ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua một thời học sinh đầy ắp những kỷ niệm như vậy.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba năm nhanh chóng qua đi, và rồi chúng tôi sẽ phải tạm biệt ngôi trường thân yêu này để bước vào một hành trình mới. Dù cuộc sống sau này có ra sao, ngôi trường THPT chuyên này vẫn sẽ luôn là nơi chiếm giữ vị trí đặc biệt trong trái tim tôi!