Việc quan tâm. chia sẻ đến những người yếu thế trong xã hội là bài học vô cùng quan trọng đối với tất cả các em học sinh cũng như mọi người. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật hay nhất, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật hay nhất:
Em có một người anh họ tên Hải, kém may mắn khi bị liệt hai chân từ nhỏ. Dù cơ thể không trọn vẹn như bao người khác, anh Hải vẫn luôn nỗ lực và sống lạc quan, điều khiến em vô cùng khâm phục. Mỗi lần ghé thăm nhà bác, em thường giúp anh làm một số công việc và cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ ẩn sau vóc dáng nhỏ bé của anh.
Năm nay anh Hải đã mười lăm tuổi. Phần thân trên của anh phát triển bình thường, nhưng từ bắp đùi trở xuống, đôi chân anh bị teo lại và gần như không thể cử động. Hai chân anh nhỏ bé, yếu ớt, nên việc di chuyển đối với anh là cả một thử thách. Thay vì đi lại như bình thường, anh sử dụng hai chiếc bàn ngồi thấp sát đất. Anh khéo léo dùng tay để di chuyển từng chiếc bàn, tạo thành những bước “đi” chậm rãi về phía trước hoặc lùi lại. Mặc dù vậy, anh vẫn cố gắng làm những việc phù hợp với khả năng của mình như xếp quần áo, lau chén bát và sắp xếp ngăn nắp vào tủ.
Mỗi khi đến nhà bác, em thường phụ anh Hải nấu cám cho lợn ăn. Anh ngồi trên chiếc bàn ngồi quen thuộc, cẩn thận băm rau lang thành những đoạn nhỏ. Khi anh băm xong, em dùng rổ xúc rau, đổ vào nồi lớn được đặt trên bếp đã được chuẩn bị củi sẵn. Tiếp theo em nhanh chóng xách ba xô nước nhỏ đổ vào nồi cho ngập rau. Tiếp theo, em xúc bắp xay đổ thêm vào. Sau khi đậy nắp nồi, anh Hải bắt đầu nhóm bếp.
Bác em, mẹ của anh Hải, trước khi đi làm đã chuẩn bị sẵn củi và mồi lửa. Anh Hải khéo léo bật quẹt, mồi lửa vào một tờ giấy rồi đưa vào bếp. Khi lửa bắt đầu bén củi, em nhẹ nhàng dùng quạt để thổi cho lửa cháy đều. Không lâu sau, ngọn lửa bùng lên, lan tỏa hơi ấm quanh đáy thùng. Hai anh em ngồi bên nhau canh lửa và chờ cho nồi cám rau sôi ùng ục. Khi cám đã chín, em giúp anh dập lửa, vùi củi vào tro để tắt hẳn rồi cùng anh dọn dẹp và làm các công việc khác.
Sau khi xong việc, em thường mang đến cho anh Hải một vài cuốn truyện tranh thiếu nhi mà anh rất thích. Anh đặc biệt yêu mến bộ truyện Tây Du Ký và lúc nào cũng muốn tự mình đọc, dù em có đề nghị đọc hộ. Niềm đam mê với sách của anh khiến em cảm thấy ngưỡng mộ, bởi anh không chỉ chăm chỉ mà còn luôn trân trọng những giá trị tinh thần trong cuộc sống.
Dù phải đối mặt với khiếm khuyết, anh Hải vẫn là một người đầy nghị lực, tự lập và không ngừng cố gắng giúp đỡ mẹ trong mọi công việc phù hợp. Anh là tấm gương sáng về sự siêng năng và tinh thần lạc quan mà em luôn noi theo.
2. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật ngắn gọn nhất:
Hưng, người bạn thân nhất của tôi, là người hàng xóm sống gần nhà tôi và đang phải đối mặt với một hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn. Cha Hưng đã qua đời khi cậu chỉ mới lên hai. Mẹ của Hưng thì phải làm lụng vất vả để nuôi cậu lớn, với một mình cô phải đảm nhận cả vai trò của cha và mẹ.
Khi Hưng lên 7 tuổi, một cơn sốt nặng đã tấn công cậu, làm cho cả hai chân của Hưng bị liệt. Dù mẹ Hưng đã cố gắng mọi cách, từ làm việc kiếm tiền, vay mượn cho đến việc bán một nửa ngôi nhà để có đủ tiền điều trị tại các bệnh viện uy tín nhưng tình hình sức khỏe của Hưng vẫn không cải thiện. Gia đình Hưng ngày càng rơi vào cảnh khốn khó, và mỗi bữa ăn là một cuộc đua với thời gian của mẹ Hưng, không kể đến những điều cơ bản khác.
Quan tâm và lo lắng vô cùng về tình cảnh khó khăn của Hưng, tôi đã chia sẻ với bố tôi về ước mơ học hành của Hưng. Tôi nói: “Con thật lòng thương Hưng lắm bố ạ! Hưng muốn học hành nhưng lại không có điều kiện. Bố có cách nào giúp Hưng thực hiện được ước mơ không ạ?”
Nghe tôi nói vậy, bố tôi đáp: “Bố sẽ viết đơn xin cho Hưng được học tại trường như các bạn khác, và bố sẽ kêu gọi khu phố chúng ta cùng góp tiền mua một chiếc xe lăn cho Hưng. Con hãy chịu khó động viên và đưa Hưng đến trường nhé!”
Một tháng sau, cả khu xóm đã đoàn kết góp đủ tiền để mua tặng Hưng một chiếc xe lăn. Đồng thời, nhà trường cũng chấp thuận để Hưng tham gia học như bất kỳ học sinh nào khác. Khi năm học mới bắt đầu, tôi thường dậy sớm hơn để chuẩn bị sách vở và đưa Hưng đến trường. Trên con đường tới trường, chúng tôi luôn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong những cuộc trò chuyện của mình.
Nhờ sự nỗ lực học tập miệt mài trong suốt một năm, Hưng đã đạt danh hiệu học sinh khá giỏi và trở thành người bạn được các bạn trong lớp yêu mến và nể phục. Cũng trong thời gian đó, gia đình tôi chuyển công tác lên thành phố, khiến cho tôi phải chia tay với trường lớp và Hưng. Mặc dù có sự tiếc nuối, tôi và Hưng vẫn duy trì liên lạc, thường xuyên viết thư và động viên nhau trong hành trình rèn luyện và học tập.
Điều tuyệt vời nhất là sau một năm sử dụng chiếc xe lăn, Hưng đã tự mình điều khiển xe đến trường. Thông báo từ Hưng là anh ấy đã đạt danh hiệu học sinh giỏi xuất sắc là niềm vui lớn với tôi. Tôi hạnh phúc vì đã chứng kiến sự vươn lên mạnh mẽ và sự cố gắng không ngừng của Hưng trong hành trình học tập của mình. Đó là một bài học về ý chí và sự vượt khó, từ người bạn thân nhất của tôi – Hưng.
3. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật ý nghĩa nhất:
Nam, cậu bé cùng tuổi với em, mang đến một câu chuyện đầy cảm xúc và lòng nhân ái. Thực tế, Nam không may mắn khi phát triển kém cả về trí tuệ và thể hình. Bố mẹ của Nam đã dành nhiều nỗ lực, đưa cậu bé đến khám nhiều bác sĩ và bệnh viện, tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề của con trai, nhưng cuối cùng họ cũng phải chấp nhận sự thực rằng thời gian có thể là điều duy nhất giúp Nam phát triển hơn.
Nhà của em nằm gần nhà Nam, và em thường xuyên đến chơi với cậu bé, cũng như hỗ trợ Nam trong hành trình học tập của mình. Nam, mặc dù đã mười tuổi, nhưng trông nhỏ bé như một học sinh lớp một. Tay chân của cậu bé bình thường, không có vấn đề gì, nhưng mảnh khảnh và yếu đuối. Nam gặp khó khăn trong việc cầm nắm, đôi khi không thể tự sắp xếp mọi thứ như những người bình thường. Cậu bé vụng về và yếu đuối, đặc biệt là khi cầm nắm một vật gì đó. Việc làm rơi vỡ đồ đạc là điều thường xuyên xảy ra, và Nam luôn cần có người ở bên cạnh để giúp đỡ.
Nam chưa hiểu rõ về các chữ cái, âm và vần. Cậu bé không biết đọc và chỉ giới hạn việc tô màu trên giấy. Em đã cố gắng giúp Nam nhớ các phụ âm và vần, chỉ dẫn cậu cách viết các chữ. Dần dà, Nam bắt đầu đọc được một chút và hoàn thành tập một sách Tiếng Việt lớp một. Mỗi ngày, em dành một giờ đồng hồ giúp Nam học, sau đó chúng em thưởng thức thời gian vui vẻ với trò chơi cờ cá ngựa.
Cuộc sống không luôn dễ dàng cho Nam, có những khoảnh khắc cậu ốm và gầy đi, thậm chí kéo dài cả tuần. Tuy nhiên, những khoảnh khắc học tập và chơi đùa cùng em đem lại niềm vui và nụ cười dễ thương từ Nam. Em cảm nhận sâu sắc rằng sự bình thường là một món quà lớn, và điều này khuyến khích em trân trọng bản thân và chia sẻ tình thương với Nam.
Em yêu quý Nam, và qua trải nghiệm này, em thấu hiểu rằng sự bình thường và không tàn tật là một điều quý giá. Em hy vọng rằng Nam sẽ phát triển tốt hơn và sẽ không ngừng ủng hộ và chia sẻ niềm vui với cậu bé.