Trong cuộc sống có không ít những kỉ niệm hay câu chuyện bản thân chúng ta làm việc tốt và được bố mẹ, người thân khen ngợi. Dưới đây là một số mẫu kể về một việc bản thân mình đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng hay nhất. Mời bạn đọc đón xem trong bài viết sau đây.
Mục lục bài viết
- 1 1. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng hay nhất:
- 2 2. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng ý nghĩa nhất:
- 3 3. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng ấn tượng nhất:
- 4 4. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng xuất sắc nhất:
- 5 5. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng sâu sắc nhất:
1. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng hay nhất:
Hôm nay cũng như mọi ngày tôi đến trường nhưng có hơi khác một chút vì trên đường đến trường tôi đã làm một việc tốt khiến bố mẹ rất vui.
Trên đường đến trường có khá nhiều xe ô tô, xe máy, vào giờ cao điểm lượng xe ra vào trường lại càng đông hơn. Những đứa trẻ như tôi đi xe đạp phải nép vào lề đường để tránh bị xe khác tông, vậy mà vẫn có bạn bị đâm vào xe máy. Bạn nữ đi xe đạp cách tôi vài mét, bạn đi rất chậm và rụt rè, vì đường chật, bạn va chạm với một chiếc xe máy, tay lái yếu nên cả người và xe đều bị ngã. Tôi đi ngay sau đó liền đạp nhanh đến đỡ bạn nữ dậy và dựng xe của bạn lên. Cú ngã dường như khiến bạn đau đến mức không thể đi tiếp nên tôi liền bảo bạn gửi xe ở một bãi xe gần đó rồi lên xe tôi chở đến trường đúng giờ. Ban đầu bạn còn ngần ngại, nhưng vì đau và sợ muộn học nên bạn đồng ý, thế là chúng tôi cùng đi tới trường. Buổi chiều, bạn gọi điện cho bố mẹ và không quên cảm ơn tôi, bố mẹ còn khen tôi rất tốt bụng, giúp đỡ người khác là điều tốt.
Tôi cũng rất vui khi có thể giúp được ai đó một việc gì đó, tôi hy vọng rằng mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau dù là việc nhỏ.
2. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng ý nghĩa nhất:
Thật ra, làm người tốt không ở đâu quá xa bởi xung quanh ta luôn có những điều tốt đẹp, chỉ là chúng ta có muốn làm điều tốt và trở thành người tốt hay không mà thôi. Hôm nay tôi đã làm một việc tốt và tôi là một người tốt trong mắt bố mẹ tôi.
Buổi sáng đi học, tôi thường đến trường sớm hơn 15 phút để tránh những tình huống bất ngờ và không bị trễ học. Hôm nay tôi thấy một em bé đi trên cầu một mình, vừa đi vừa khóc tìm người thân. Trên đường có nhiều xe nhưng ai cũng bận đi làm, đi học nên chẳng ai quan tâm hay để ý đến bé. Thấy có gì bất thường, tôi liền chạy đến hỏi thì được biết em bị lạc mẹ, tôi không biết mẹ em bé là ai và cũng không tìm được. Thế là tôi nghĩ ra cách tự mình đến đồn cảnh sát giao thông, nhờ họ trông chừng đứa bé và tìm mẹ của em. Các chú liền hỏi tên bố mẹ, địa chỉ nhà bé rồi đưa bé về nhà. Xong xuôi mọi việc tôi mới đi đến trường. Tôi kể với bố mẹ về câu chuyện đó và bố mẹ khen tôi thật nhanh nhẹn và tốt bụng.
Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để làm nhiều việc tốt, giúp đỡ mọi người xung quanh trong mọi hoàn cảnh bằng khả năng của mình.
3. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng ấn tượng nhất:
Ba tôi thường nói với tôi: “Sống ở đời cần phải có tấm lòng, sống là cho đi, dù ít hay nhiều, nếu ta sẵn sàng cho đi thì sẽ nhận lại được điều gì đó.” Nghe lời cha dặn, tôi luôn cố gắng sống lương thiện và giúp đỡ mọi người xung quanh khi có thể. Chỉ một việc làm nhỏ thôi cũng khiến ba mẹ thấy rất vui, vì con cái biết cho đi hơn là nhận lại.
Tôi nhớ có một lần vào bệnh viện thăm ông nội, ông phải mổ ruột thừa nên phải nằm viện một tuần. Hàng ngày đi học về, tôi ăn cơm rồi mang cháo vào bệnh viện cho ông. Hôm đó, tôi vội vàng chạy lên phòng ông vì đi học về muộn, sợ ông đói, tôi đang định leo cầu thang thì gặp một cậu bé gầy gò đang ăn những mẩu bánh mì vụn. Giây phút ấy, trong tôi có gì đó nghẹn ngào. Vội chạy vào phòng ông, tôi múc một phần cháo cho ông ăn, phần còn lại tôi để dành cho cậu bé khi nãy. Vừa bưng cháo xuống cho thằng bé ăn, nhìn nó húp từng thìa ngon lành mà tôi thấy thương vô cùng. Em kể, hôm em đang nhặt ve chai trên đường không may bị xe tông, em được đưa vào bệnh viện để bác sĩ kiểm tra rồi bị người ta để đấy bỏ đi. Cha em tận dụng thời gian rảnh để đến vì ông vẫn phải làm việc để có tiền trả viện phí cho cậu bé và khi đói em phải xin bánh mì từ căng tin để ăn cho đỡ đói bụng. Nghe câu chuyện mà lòng tôi vừa xót, vừa thương em. Tôi nảy ra ý định nếu mang cháo vào cho ông thì tôi cũng sẽ mang thêm cho em ấy nữa. Thế là từ hôm đó , tôi cố gắng về nhà thật nhanh, nấu thêm bát cháo cho cả ông và cậu bé. Như mọi khi, nhận đượccháo trong tay khiến em ấy rất biết ơn và em đã ăn hết một cách ngon lành. Nhìn thấy cậu bé được an ủi khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Khi ông tôi xuất viện, cậu bé đã hoàn toàn bình phục. Tôi và ba đi đón ông, tôi và cậu bé gặp lại nhau ở buổi thanh toán hóa đơn viện phí, cậu ấy nhìn ba tôi và nói với ông ấy về sự giúp đỡ của tôi đối với cậu và cảm ơn tôi. Ba cậu bé cũng đến bắt tay ba tôi và chân thành cảm ơn. Cả tôi và ba tôi đều cảm nhận được tình yêu từ họ.
Khi nhìn vào mắt ba, tôi thấy niềm hạnh phúc và tự hào. Ba xoa đầu tôi cười nói: “Con làm tốt lắm”. Ông nội cũng gật đầu, hài lòng và tự hào về tôi.
4. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng xuất sắc nhất:
“Mỗi ngày làm một việc tốt, mỗi ngày làm một việc hay” là phương châm của gia đình tôi. Mẹ tôi luôn khuyên tôi phải làm nhiều điều tốt trong cuộc sống, làm nhiều điều tốt cho cộng đồng và xã hội, vì vậy tôi luôn cố gắng nghe lời mẹ, làm theo lời mẹ, mang lại niềm vui cho cả gia đình. Chủ nhật tuần trước tôi cũng làm được một việc có ích. Hôm đó tôi cùng Nga – cô bạn thân của mình đến công viên, sau khi tận hưởng không khí trong lành buổi sáng, chúng tôi đi dọc bờ sông Hương để ngắm cảnh. Đi sau một khoảnh đất nhỏ, tôi để ý thấy bên bờ sông, rác thải bị vứt bừa bãi, nào là vỏ chai nước suối, vỏ chai bia, nước tăng lực, bao ni lông, giấy vụn vương vãi khắp nơi. Dòng sông vốn sạch đẹp xủa khung cảnh thành phố ngày ấy trông thật bẩn thỉu. Nhìn cảnh tượng bên bờ sông, tôi thầm trách những người dân vô ý thức, ham chơi mà mất vệ sinh và xót xa cho bờ sông thơ mộng giờ ngổn ngang rác thải. Lúc đó, tôi và Nga rủ nhau ra bờ sông quét dọn, một lúc sau các tình nguyện viên cũng đến dọn dẹp. Sau hai tiếng đồng hồ, dòng sông đã sạch đẹp trở lại, tôi cùng mọi người có mặt thu gom, phân loại rác, chai nhựa rồi nhờ các anh chị trong nhóm mang về cho cô ve chai gần nhà. Khi mọi việc đã hoàn tất, chúng tôi được một nhóm tình nguyện viên vinh danh vì tinh thần cộng đồng của chúng tôi và được tặng một lá cờ “Tiến lên” để khích lệ. Cả tôi và Nga đều rất vui và hạnh phúc vì điều đó.
Trong bữa ăn ở nhà, tôi kể với bố mẹ về buổi sáng tôi đi dạo ở công viên, mọi người đều vui vẻ hớn hở. Bố mang đồ ăn cho tôi với nụ cười mãn nguyện. Tôi thầm hứa sẽ làm nhiều điều tốt hơn nữa cho mọi người.
5. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng sâu sắc nhất:
Tình yêu là thứ cần thiết nhất trong cuộc sống, tình yêu là sợi dây gắn kết bền chặt nhất giữa con người với con người. Tôi đã từng nghĩ rằng mình chỉ nên sống cho riêng mình, nhưng rồi ngày qua ngày tôi nhận ra rằng, điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời không chỉ dành cho mình mà còn dành cho những người khác.
Chủ nhật tuần trước, tôi cùng bố mẹ đến quán cà phê Freetime uống cà phê. Đó là một buổi sáng êm đềm và đẹp trời, những tia nắng vàng nhạt khiến cảnh vật và không khí ngày cuối tuần thật dễ chịu và ấm áp. Đang ngồi nói chuyện trong quán cà phê, tôi để ý thấy một cậu bé tầm 7-8 tuổi đi từ bàn này sang bàn khác mời mọi người mua vé số. Mặc chiếc quần bạc màu và chiếc áo phông cũ, cậu bé nhanh chóng đi qua từng quán để bán tờ vé số đang cầm trên tay. Có người thương thì mua cho em ba tấm, có người lắc đầu từ chối với vẻ giận dữ, nhưng dù đồng ý mua hay từ chối, em vẫn luôn cười tươi và cảm ơn. Nhìn em bé còn nhỏ tuổi mà hiểu chuyện lại lẽ phép, cả bố mẹ và tôi đều thương. Bố tôi bảo đó là con cô Hoa ở phường, gần nhà bà ngoại tôi. Cô Hoa mất chồng khi đang mang thai em, cô lại mắc bệnh hiểm nghèo nên sức khỏe yếu nên cậu bé phải bươn chải từ nhỏ.
Bố tôi nói: “Lẽ ra ở tuổi đó, thằng bé đã được đến trường, nhưng hoàn cảnh khó khăn lại phải chăm mẹ ốm nên không có cơ hội đến trường.” Nghe đến đây lòng tôi như nghẹt thở, nhìn đôi chân gầy guộc của em, nhìn gương mặt khắc khổ tội nghiệp của em, tôi càng thương em hơn. Rồi cậu bé tiến lại gần, nhận ra bố mẹ tôi, mỉm cười hạnh phúc, bố mẹ tôi hỏi thăm sức khỏe cô Hoa rồi vội vàng mua cho cậu một tờ vé số để em bán nhanh còn về nấu cơm cho mẹ.
Về đến nhà tôi cứ nghĩ đến cậu bé ấy. Hôm sau đến trường, tôi kể cho các bạn nghe về hoàn cảnh đáng thương của cậu bé, bạn nào cũng xúc động. Chúng tôi đã gom vở, bút và một ít tiền ăn sáng giúp em. Khi buổi học kết thúc, mẹ tôi đến đón tôi, tôi xin mẹ được sang thăm nhà cậu bé và mang chút quà của mọi người gửi cậu. Cậu bé cảm ơn rối rít, trong ánh mắt của cậu ấy tôi cảm nhận được lòng cậu tràn đầy niềm vui, ngập tràn hạnh phúc. Vì em không biết đọc nên tôi tình nguyện giúp cậu bé viết và đọc trong thời gian rảnh.
Từ đó, cứ cuối tuần hoặc buổi chiều ngoài giờ học, tôi lại đòi mẹ sang nhà bà ngoại dạy cho cậu bé tập đọc. Hơn một tháng sau lần gặp đầu tiên, cậu bé có thể đọc bảng chữ cái, ghép tên của mình. Đây là thành tích đầu tiên trong sự nghiệp “dạy học” của tôi, tôi rất vui và mừng vì đã giúp được em một phần nào đó.
Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng với công việc của tôi. Mẹ tôi nói: “Con gái mẹ biết chia sẻ như thế này là tốt lắm rồi, mẹ mong con hãy làm việc, sống tốt và giúp được nhiều người có hoàn cảnh bất hạnh con nhé!”. Tôi vâng lời mẹ và hứa sẽ làm tốt hơn nữa để không phụ lòng cha mẹ.