Lòng dũng cảm là một đức tính tốt và những người có lòng dũng cảm thì rất đáng được ca ngợi trong cuộc sống. Dưới đây là những mẫu bài kể một câu chuyện về lòng dũng cảm hay và ý nghĩa nhất, mời bạn đọc cùng đón xem.
Mục lục bài viết
1. Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm hay nhất:
Buổi tối hôm ấy, như thường lệ, gia đình em quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Sau bữa ăn, cả nhà ngồi bên ấm trà nóng, cùng nghe bà nội kể chuyện ngày xưa. Nhưng hôm nay, câu chuyện không phải là những kỷ niệm xa xưa của bà, mà là về một hành động dũng cảm ngay trong khu phố nhỏ của chúng em, do chính anh hàng xóm nhà bên thực hiện.
Theo lời bố kể, vào buổi trưa hôm nay, khi mặt trời đứng bóng và đường phố vẫn còn vắng vẻ, một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra ngay gần chợ. Một chiếc xe tải đang chạy trên đường bất ngờ va chạm với một chiếc xe máy do một người phụ nữ trung niên điều khiển, chở theo hai đứa con nhỏ. Cú va chạm mạnh đến mức cả ba mẹ con bị hất văng xuống mặt đường. Hai đứa trẻ ngã ra xa, khóc thét lên vì sợ hãi, còn người mẹ thì nằm bất động, máu từ vết thương loang ra trên nền đường nóng hổi.
Những người chứng kiến vụ tai nạn ai nấy đều hoảng sợ. Một số người tốt bụng nhanh chóng chạy đến đỡ hai đứa trẻ và trấn an chúng, nhưng không ai dám chạm vào người mẹ đang nằm trên đường, vì sợ làm tình trạng của cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn. Trong khi đó, tài xế xe tải cũng hoảng loạn, lúng túng không biết phải làm gì.
Đúng lúc ấy, anh hàng xóm nhà em – một thanh niên trẻ khỏe – đi chợ về ngang qua. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, anh không hề do dự mà lập tức bỏ hết đồ đạc xuống, lao đến chỗ người phụ nữ bị nạn. Anh nhẹ nhàng kiểm tra nhịp thở của cô, rồi cẩn thận bế cô lên tay, cố gắng tránh làm tổn thương thêm vết thương nào khác. Không ngần ngại, anh nhanh chóng chặn một chiếc xe ô tô đang đi ngang qua, nhờ giúp đỡ để đưa người mẹ đến trạm y tế xã cấp cứu kịp thời.
Nhờ sự dũng cảm và quyết đoán của anh, người mẹ đã được cứu chữa kịp thời, thoát khỏi nguy hiểm. Khi nghe bố mẹ kể đến đây, em cảm thấy vô cùng khâm phục. Lòng dũng cảm không chỉ thể hiện qua những chiến công lớn lao, mà còn nằm trong những hành động giúp đỡ người khác lúc nguy cấp, không màng đến bản thân mình.
Bà nội em nói rằng, không phải ai cũng đủ can đảm để lao vào một tình huống nguy hiểm như vậy. Đó là lòng nhân ái, là bản lĩnh đáng quý mà không phải ai cũng có được. Anh hàng xóm không chỉ là một con người tốt bụng mà còn là một tấm gương sáng về sự dũng cảm mà em sẽ luôn ghi nhớ. Nhờ có những con người như anh, cuộc sống này trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.
2. Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm ý nghĩa nhất:
Trong một ngôi làng nhỏ nằm ven dòng sông lớn, có một cậu bé tên là Nam. Tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng Nam đã nổi tiếng trong làng vì tính cách dũng cảm, tốt bụng và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Một ngày nọ, khi mùa mưa bão tràn về, dòng sông gần làng dâng nước cao bất thường. Trời mưa tầm tã, gió giật từng cơn mạnh đến mức cây cối ven đường cũng bị quật ngã. Dòng nước đục ngầu chảy xiết như muốn cuốn trôi tất cả mọi thứ trên đường đi. Người dân trong làng ai nấy đều hoảng sợ, vội vã gia cố nhà cửa và tìm nơi trú ẩn an toàn.
Trong lúc đó, Nam nghe thấy tiếng kêu cứu từ bờ sông. Nhìn ra xa, cậu thấy một cậu bé nhỏ tuổi đang chới với giữa dòng nước lũ, hai tay quẫy đạp tuyệt vọng. Đó là Tí, cậu em hàng xóm mà Nam vẫn thường chơi cùng. Do nghịch ngợm, Tí đã bị trượt chân ngã xuống sông và đang dần bị cuốn đi.
Mọi người trên bờ hoảng loạn, ai cũng sợ dòng nước chảy xiết và không ai dám lao xuống. Không chút do dự, Nam lập tức nhảy xuống dòng nước lạnh buốt, mặc cho cơn mưa vẫn trút xuống như thác đổ. Cậu cố gắng bơi thật nhanh về phía Tí. Dù dòng nước mạnh đến mức suýt đẩy cậu đi xa hơn, nhưng Nam vẫn kiên trì dùng hết sức bình sinh, từng chút một tiến lại gần Tí.
Khi đến gần, Nam thấy Tí đã đuối sức, chỉ còn cố gắng bám lấy một nhánh cây trôi nổi trên mặt nước. Với tất cả sự bình tĩnh và quyết tâm, Nam nắm chặt tay Tí, trấn an cậu bé:
— “Đừng sợ, có anh đây rồi!”
Rồi Nam dùng hết sức lực bơi ngược dòng, từng chút một kéo Tí về phía bờ. Sóng nước vỗ vào mặt khiến cậu khó thở, tay chân mỏi nhừ, nhưng Nam không cho phép bản thân buông xuôi. Cuối cùng, nhờ vào ý chí kiên cường, Nam đã đưa được Tí vào gần bờ, nơi có nhiều người đang đợi sẵn để kéo hai cậu lên.
Khi cả hai được đưa lên bờ an toàn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mọi người trong làng vây quanh Nam, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và cảm kích. Mẹ của Tí ôm chầm lấy con trai mình, nước mắt rơi lã chã vì xúc động. Trưởng làng nhìn Nam, rồi khẽ đặt tay lên vai cậu:
— “Con là một người dũng cảm, Nam à. Nhờ có con mà Tí mới được cứu sống.”
Dù kiệt sức, nhưng Nam chỉ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ vì đã làm được điều đúng đắn. Đối với cậu, không có gì quý giá hơn việc có thể giúp đỡ người khác, đặc biệt là trong những lúc nguy hiểm nhất.
Từ đó, cả làng ai cũng kính trọng Nam và xem cậu như một người hùng thực sự. Nhưng với Nam, cậu chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng – cậu chỉ đơn giản là một người biết lắng nghe trái tim mình và hành động vì điều đúng đắn.
Câu chuyện của Nam là minh chứng cho sức mạnh của lòng dũng cảm. Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là dám đối mặt với nỗi sợ để làm điều tốt đẹp. Trong cuộc sống, sẽ có lúc chúng ta gặp nguy hiểm, khó khăn hay thử thách, nhưng chỉ cần có lòng dũng cảm và quyết tâm, chúng ta có thể vượt qua tất cả và làm được những điều phi thường.
3. Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm chọn lọc:
Tôi đã từng đọc rất nhiều câu chuyện viết về lòng dũng cảm. Những tấm gương về các anh hùng chiến đấu quên mình vì Tổ quốc, những con người sẵn sàng hy sinh để bảo vệ người khác luôn khiến tôi ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ câu chuyện gây ấn tượng sâu sắc nhất với tôi không phải là một câu chuyện trong sách vở, mà chính là một sự việc tôi tận mắt chứng kiến, một sự việc mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy bàng hoàng xen lẫn sự biết ơn vô hạn.
Hôm ấy, tôi và Tuấn cùng nhau tan học. Con đường về nhà quen thuộc dẫn chúng tôi đến bến sông, nơi chúng tôi phải qua đò để về xóm trại. Trời đã vào thu, những cơn gió mang theo hơi nước lạnh len lỏi qua từng tà áo. Mây đen giăng kín bầu trời, từng giọt mưa lác đác rơi xuống mặt sông, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Bến đò hôm nay vắng lặng, chỉ có bác lái đò già với một chú bộ đội trẻ đứng đợi sẵn. Cả ba người lớn đều khoác áo mưa, dáng vẻ trầm tư giữa tiết trời ảm đạm.
Tôi bước lên trước, cẩn thận dò từng bước trên miếng gỗ bắc tạm làm cầu xuống đò. Những hạt mưa khiến tấm ván trở nên trơn trượt, nhưng tôi vẫn giữ thăng bằng và đi xuống an toàn. Tuấn đi ngay sau tôi, nhưng khi đến giữa cầu, bất ngờ cậu ấy trượt chân.
— “Á!!!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên, rồi tôi chỉ kịp thấy Tuấn rơi xuống dòng nước. Dòng sông đang vào mùa lũ, nước cuồn cuộn chảy xiết, chỉ trong tích tắc, Tuấn đã bị đẩy ra xa khỏi bến đò.
Tôi hoảng sợ tột cùng, chân tay run lẩy bẩy. Tôi muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng nghẹn đắng, đầu óc trống rỗng. Bác lái đò đứng trên thuyền cũng hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì một tiếng ùm mạnh vang lên.
Chú bộ đội!
Anh đã nhảy xuống sông ngay lập tức, không một chút do dự. Chiếc nón cối rơi lăn lóc trên sàn thuyền, áo mưa bị vứt lại, chiếc ba lô nặng trĩu cũng bị quẳng đi. Tất cả diễn ra chỉ trong vòng một vài giây. Tôi không thể tin được vào mắt mình—anh lao nhanh như một mũi tên về phía Tuấn, bất chấp dòng nước đang chảy xiết.
Tuấn đang chới với giữa dòng nước, hai cánh tay nhỏ bé vẫy vùng trong tuyệt vọng. Khuôn mặt cậu trắng bệch vì sợ hãi, miệng ú ớ nhưng không thể kêu cứu. Nếu không được cứu kịp thời, Tuấn có thể bị dòng nước cuốn trôi xa hơn.
Nhưng may mắn thay, chú bộ đội đã bơi đến rất nhanh. Chỉ sau mấy sải bơi dài mạnh mẽ, anh đã đuổi kịp Tuấn. Bằng một động tác dứt khoát, anh quàng tay qua người cậu, giữ chặt lấy Tuấn rồi bắt đầu bơi ngược trở lại.
Dòng nước chảy xiết khiến việc di chuyển trở nên khó khăn, nhưng anh không hề nao núng. Tôi thấy cánh tay rắn chắc của anh rẽ nước mạnh mẽ, từng sải bơi kiên cường đưa cả hai người về phía con đò. Những giọt nước bắn lên tung tóe, hòa lẫn với những hạt mưa rơi lất phất trên mặt sông. Bác lái đò lúc này đã chèo thuyền về phía hai người, cố gắng tiếp cận gần nhất để giúp đỡ.
Và rồi, sau một cuộc vật lộn với dòng nước, cuối cùng Tuấn đã được kéo lên thuyền. Tôi vội lao tới, nước mắt rưng rưng nhìn bạn mình tái nhợt nhưng vẫn an toàn. Anh bộ đội cũng trèo lên sau, người ướt sũng nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh và hiền hậu.
Tôi nghẹn ngào nói:
— “Em… em cảm ơn anh rất nhiều!”
Tuấn cũng lí nhí:
— “Cảm ơn anh…”
Nhưng anh chỉ mỉm cười hiền lành, xua tay và nhẹ giọng nói:
— “Mùa này, nước lũ đang về, các em phải hết sức cẩn thận khi qua sông nhé.”
Giọng nói trầm ấm của anh vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.
Đến tận bây giờ, khi nghĩ lại khoảnh khắc ấy, tôi vẫn còn xúc động. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã mất đi một người bạn thân thiết, và gia đình Tuấn có thể đã phải gánh chịu một mất mát không gì bù đắp được. Anh bộ đội ấy là một người anh hùng thực sự—một người lính Cụ Hồ dũng cảm, không màng nguy hiểm để cứu người.
Chúng tôi đã không kịp hỏi tên anh, cũng không biết anh đóng quân ở đâu. Nhưng hình ảnh người lính trẻ tuổi ấy—một người lính bình dị nhưng mang trong mình lòng dũng cảm phi thường—mãi mãi in sâu trong trái tim tôi.