Khi con người trưởng thành, có những kỷ niệm và hành động của tuổi thơ chúng ta thường quên đi, nhưng cũng có những điều chúng ta để trong tâm hồn, mỉm cười khi nhớ lại. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn chọn lọc siêu hay, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn chọn lọc siêu hay:
I. Mở bài:
– Mỗi người trong đời đều có lúc mắc sai lầm, dù lớn hay nhỏ.
– Với tôi, một trong những sai lầm đáng nhớ nhất là lần trót xem trộm nhật ký của bạn thân. Sự kiện này để lại bài học sâu sắc trong cách cư xử của tôi sau này.
II. Thân bài:
a. Tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật ký:
– Hôm đó, tôi đến nhà bạn để học nhóm như thường lệ.
– Trong lúc chờ bạn chuẩn bị, tôi giúp bạn sắp xếp lại bàn học và cặp sách. Khi mở cặp ra, tôi vô tình nhìn thấy quyển nhật ký nhỏ nhắn, được trang trí rất đẹp.
– Dòng chữ “Nhật ký riêng tư” trên bìa khiến tôi không khỏi tò mò, tự hỏi bên trong sẽ viết những gì.
b. Cuộc đấu tranh nội tâm:
– Ban đầu, tôi định để quyển nhật ký lại chỗ cũ, nhưng sự tò mò dâng lên trong lòng.
– Tôi tự biện minh rằng, đọc một chút thôi cũng chẳng sao, chỉ để hiểu thêm về bạn mình. Những suy nghĩ như: “Mình sẽ không tiết lộ cho ai” hay “Chắc bạn cũng không để ý đâu” liên tục xuất hiện.
– Cuối cùng, tôi không thắng nổi bản thân và quyết định mở quyển nhật ký ra.
c. Nội dung được ghi trong nhật ký:
– Những trang nhật ký tiết lộ những điều mà bạn chưa từng chia sẻ với ai, kể cả tôi – người bạn thân thiết của bạn.
– Tôi đọc được những dòng tâm sự về hoàn cảnh khó khăn của gia đình bạn, những lo lắng khi bố mẹ hay cãi nhau và áp lực học tập mà bạn phải gánh chịu.
– Có những trang viết về tình cảm bạn dành cho bạn bè và thầy cô, trong đó có nhắc đến tôi, với sự quý trọng nhưng đôi lúc xen lẫn chút e dè vì bạn sợ mình không đủ tốt.
– Những dòng chữ ấy khiến tôi vừa xúc động, vừa cảm thấy mình đã phạm một lỗi lầm lớn.
d. Tâm trạng sau khi đọc:
– Tôi như vỡ lẽ ra nhiều điều về bạn mình, nhận ra rằng phía sau nụ cười luôn tươi sáng của bạn là những nỗi niềm giấu kín.
– Lòng tôi tràn ngập cảm giác hối hận. Tôi trách bản thân vì sự tò mò ích kỷ, đã xâm phạm quyền riêng tư của bạn.
– Cảm giác xấu hổ bao trùm, tôi thầm xin lỗi bạn trong lòng và quyết định sẽ không bao giờ làm điều tương tự thêm một lần nào nữa.
III. Kết bài:
– Sau sự việc, tôi càng thêm cảm phục và yêu mến người bạn của mình. Bạn mạnh mẽ hơn những gì tôi nghĩ, và tôi tự nhủ sẽ luôn bên cạnh để ủng hộ bạn.
2. Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn chọn lọc siêu hay:
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc sai lầm, và có những kỉ niệm khắc sâu trong lòng, không bao giờ quên được. Với em, một trong những lỗi lầm lớn nhất là lần em trót đọc nhật ký của bạn thân mình. Sự việc đó đã khiến em day dứt mãi, nhưng đồng thời cũng là bài học đắt giá trong cách đối nhân xử thế.
Em và Huệ là đôi bạn thân từ nhỏ, nhà lại gần nhau nên chúng em chơi với nhau rất nhiều. Tình bạn của chúng em còn bền chặt hơn khi cả hai cùng học chung lớp. Không biết có phải cô giáo hiểu được tình bạn này mà đã sắp xếp chỗ ngồi của chúng em gần nhau hay không. Chúng em luôn cùng nhau học tập, cùng nhau vượt qua những bài khó, và đôi lúc còn giúp đỡ nhau trong những chuyện cá nhân.
Huệ là một cô bạn hiền lành, chăm chỉ và luôn cố gắng trong học tập. Tình cảm bạn bè tưởng như không thể rạn nứt, cho đến ngày em mắc phải một sai lầm mà em không bao giờ tha thứ cho chính mình: đọc trộm nhật ký của bạn Huệ.
Hồi lớp 8, em để ý Huệ thường mang theo một cuốn nhật ký nhỏ, bìa rất xinh xắn. Khi hỏi, Huệ kể rằng nhật ký là nơi bạn ghi lại những kỉ niệm, cảm xúc trong ngày – cả vui lẫn buồn – để lưu giữ lại. Nghe vậy, em bắt đầu tò mò. Trong lòng em không ngừng đặt câu hỏi: “Liệu trong nhật ký của Huệ có nhắc gì đến mình không? Bạn nghĩ gì về mình?” Sự tò mò ấy cứ lớn dần, mặc dù em biết rất rõ rằng đọc trộm nhật ký của người khác là điều sai trái.
Một ngày nọ, cơ hội để em thỏa mãn sự tò mò đã đến. Trong tiết thể dục, vì bị đau bụng nên em xin thầy giáo được ở lại lớp nghỉ ngơi. Khi nằm trên ghế, mắt em vô tình bắt gặp cuốn nhật ký của Huệ để trên bàn. Ban đầu, em cố gắng kìm nén, tự nhủ: “Không được làm thế! Đây là chuyện riêng tư của bạn.” Nhưng sự tò mò quá lớn đã chiến thắng, em cầm cuốn nhật ký lên, mở ra và đọc.
Từng trang giấy như mở ra một thế giới riêng của Huệ. Em biết được những điều mà bạn chưa từng chia sẻ với ai: từ những niềm vui nhỏ bé trong ngày, những áp lực học tập, cho đến chuyện bạn từng nói dối mẹ về một việc nhỏ mà bạn cảm thấy rất hối hận. Đọc những dòng ấy, em vừa thương bạn, vừa cảm thấy mình thật đáng trách. Em nhanh chóng gấp cuốn nhật ký lại và đặt về chỗ cũ. Nhưng từ giây phút ấy, lòng em nặng trĩu cảm giác tội lỗi.
Sau sự việc, mỗi lần nhìn thấy Huệ, em lại nhớ đến những điều bạn viết trong nhật ký. Sự hối hận cứ giày vò em. Dù Huệ không hề hay biết, em vẫn cảm thấy mình đã phản bội lòng tin của bạn. Tình bạn, sự tôn trọng lẽ ra phải được xây dựng trên sự chân thành, nhưng em đã tự phá vỡ nguyên tắc ấy chỉ vì sự tò mò ích kỷ của bản thân.
Từ câu chuyện này, em rút ra bài học lớn: trong cuộc sống, có những điều không nên biết nếu nó không thuộc về mình. Tôn trọng quyền riêng tư của người khác không chỉ là phép lịch sự, mà còn là cách để duy trì sự tin tưởng trong mọi mối quan hệ. Sự tò mò đôi khi dẫn đến những hậu quả đáng tiếc, và lỗi lầm này sẽ mãi là bài học quý giá giúp em trưởng thành hơn trong cách ứng xử.
3. Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn ngắn gọn:
Tôi từng nghĩ mình là một người kém may mắn, thiệt thòi hơn so với người khác. Nhưng một sự kiện xảy ra vào một ngày hè năm lớp 8 đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ mãi mãi.
Hôm ấy, trời nắng gắt, tôi phóng xe đạp thật nhanh qua con đường làng vắng vẻ để đến nhà Phương – đứa bạn thân của tôi. Chúng tôi thường xuyên học nhóm cùng nhau và hôm ấy cũng không phải ngoại lệ.
Như thường lệ, khi tôi dựng xe trước cửa, chỉ cần gạt chân chống, Phương sẽ chạy ra mở cửa. Đó là một cô bạn nhỏ nhắn với nước da ngăm đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt đen láy của nó vừa thông minh vừa cuốn hút. Giọng nói của Phương rất trong trẻo, thường xuyên vang lên trên hệ thống phát thanh của trường.
– Tới rồi hả? – Phương cất giọng hỏi.
– Ừ, không cho tao vào nhà à? – Tôi cười.
– Vào đi! – Nó cũng bật cười theo.
Phương luôn đối xử với tôi rất tự nhiên và thân thiết. Bố mẹ nó cũng coi tôi như một thành viên trong gia đình. Tôi nhanh chóng chạy vào phòng nó, đặt mình xuống giường, trong khi Phương rót nước cho tôi và nói:
– Mày làm bài tập hôm nay chưa?
– Chưa, thế nên tao mới đến đây! – Tôi đáp tỉnh bơ.
– Tao biết ngay mà. Tao làm xong rồi, mày uống nước rồi làm đi. Tao ra phụ bố mẹ chút nhé.
Phương ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng quen thuộc. Tôi lấy sách vở ra làm bài, nhưng chỉ làm được vài câu là bí và cảm thấy chán. Trong lúc tìm vở bài tập của Phương để chép, tôi bắt gặp một cuốn sổ nhỏ màu trắng xám, được đánh dấu bằng một sợi dây đỏ. Tôi từng thấy nó trước đây.
Và thế là tính tò mò trỗi dậy. Tôi nhìn ra ngoài, thấy Phương vẫn đang giúp bố mẹ. Không kìm được, tôi mở cuốn sổ ra.
Những dòng chữ xinh xắn hiện lên, nhưng nội dung bên trong khiến tôi ngỡ ngàng. Đó là một phần khác của Phương mà tôi chưa bao giờ biết.
“Ngày 12/12/2017
Hôm nay lạnh quá, nhưng mình không có áo để mặc. Áo hôm qua giặt chưa kịp khô vì trời mưa. Thôi, cố chịu vậy, không nên đòi hỏi thêm…”
Tôi bàng hoàng. Ngày hôm đó, trời lạnh buốt, và tôi còn kéo Phương ra ngoài chơi để khoe chiếc áo khoác mới. Tôi không hề biết Phương không có áo ấm để mặc.
“Ngày 05/01/2018
Hôm nay mình nhận danh hiệu học sinh xuất sắc, nhưng không dám kể với bố mẹ. Bố mẹ lại cãi nhau vì tiền học cho các em. Giá mà mình có thể đổi danh hiệu này lấy tiền để giúp bố mẹ. Hay mình nên nghỉ học để phụ giúp gia đình?”
Tim tôi thắt lại. Trong khi tôi luôn sống trong sự đủ đầy mà không biết trân trọng, Phương – đứa bạn giỏi giang, ngoan ngoãn – lại phải gánh nặng suy nghĩ đến việc nghỉ học.
“Ngày 24/06/2018
Hôm nay mấy bạn trong lớp nói xấu Lan, bảo nó học dốt, nghịch ngợm, không nên chơi với nó. Mình tức quá cãi lại. Dù không phải kiểu người thích gây lộn, mình không hối hận. Lan là bạn thân của mình mà.”
Nước mắt tôi tuôn trào. Phương luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi, nhưng tôi lại từng vô tâm, thậm chí có lúc lơ là nó. Tôi không xứng đáng với tình bạn ấy.
Khi tôi còn ngồi đó, nước mắt giàn giụa, Phương bước vào. Nó nhìn tôi, thoáng giận, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Phương nhẹ nhàng lấy cuốn sổ, ôm tôi vào lòng, an ủi như thể người làm sai không phải tôi.
Phương vẫn là Phương – đứa bạn kiên cường, ấm áp và đáng thương của tôi. Nhưng từ ngày hôm ấy, tôi quyết tâm thay đổi. Tôi muốn trở thành một người bạn tốt hơn, biết yêu thương và trân trọng những người xung quanh mình, đặc biệt là Phương.