Gia đình là điều quý giá nhất đối với mỗi con người. Đó cũng là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của mỗi người. Bài viết dưới đây sẽ cung cấp cho các em học sinh những bài văn mẫu Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình.
Mục lục bài viết
- 1 1. Dàn ý bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình:
- 2 2. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình hay nhất:
- 3 3. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình ý nghĩa nhất:
- 4 4. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình được điểm cao nhất:
1. Dàn ý bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu kỉ niệm mà em đã có với một người thân trong gia đình (Đó là kỷ niệm gì? Có với người thân nào?).
1.2. Thân bài:
– Miêu tả người thân của em: Ngoại hình, tuổi tác.
– Kỷ niệm ấy cụ thể như thế nào: Ở đâu, khi nào.
– Cảm xúc của em.
1.3. Kết bài:
– Liên hệ bản thân: Kỷ niệm đó để lại trong em cảm xúc gì….
2. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình hay nhất:
Ký ức về mẹ luôn gắn liền với những kỷ niệm khó quên trong tuổi thơ của tôi, đặc biệt là có một sự việc đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng tôi. Hồi ấy, dù là con gái, nhưng tôi lại vô cùng nghịch ngợm, tôi thường tham gia cùng các bạn nam trong lớp vào những cuộc phá phách đầy mọi người. Vào năm học lớp năm, trong một lần đùa nghịch quá trớn, nhóm chúng tôi đã bị cô giáo bắt gặp. Cô không chỉ kiểm điểm chúng tôi trước cả lớp, mà còn nói rằng sẽ trao đổi với phụ huynh của chúng tôi. Tuy nhiên trong lòng tôi lúc đó lại không hề thấy mình có lỗi, chỉ lo lắng về những hậu quả sẽ đến khi bố mẹ biết chuyện.
Khi cô giáo đến nhà để trao đổi với mẹ, tôi ngồi trong phòng, cố giấu nỗi lo sợ trong lòng. Mẹ gọi tôi ra sau khi cô giáo rời đi và nhẹ nhàng nhắc nhở về những hành động của mình. Nhưng lúc ấy thay vì nhận lỗi và hứa sẽ không như vậy nữa thì tôi lại tỏ thái độ hỗn láo, không lễ phép với mẹ. Mẹ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt buồn.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một lá thư từ bố, gửi từ nơi xa. Bố nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi, nhưng điều khiến tôi thật sự xúc động là khi bố kể lại những kỷ niệm về thời thơ ấu, lúc tôi còn bé, thường hay ốm vặt. Trong thư, bố nhắc lại những đêm mẹ đã phải thức trắng, ngồi bên giường bệnh để chăm sóc tôi tại bệnh viện, lo lắng đến mức nước mắt mẹ không ngừng rơi. Bức thư đó khiến tôi như bừng tỉnh, mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bỗng trào dâng. Tôi nhận ra mình đã sai, đã làm tổn thương người mẹ luôn yêu thương và hy sinh cho mình.
Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng bước tới, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc nức nở. Những lời xin lỗi cứ nghẹn ngào thoát ra giữa tiếng nức nở. Mẹ cũng không kìm được nước mắt, ôm tôi thật chặt và an ủi: “Không sao đâu con, mẹ hiểu mà.” Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng, tình yêu của mẹ bao la đến nhường nào. Dù tôi có sai lầm ra sao, mẹ vẫn luôn tha thứ và bao dung.
Từ sau sự việc ấy, tôi dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi bắt đầu chủ động giúp mẹ trong những công việc vặt của gia đình, trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập hơn. Tôi hiểu rằng tình yêu của mẹ là vô điều kiện, luôn hiện hữu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi. Kỷ niệm ấy không chỉ dạy tôi về lòng hiếu thảo mà còn giúp tôi hiểu rằng, đôi khi những lời trách móc nhẹ nhàng của mẹ lại chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến, mà phải đến khi trưởng thành, ta mới có thể cảm nhận hết được.
3. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình ý nghĩa nhất:
Hôm nay, khi dọn dẹp lại căn phòng của mình, em vô tình tìm thấy một vật kỷ niệm đã lâu không còn nhớ đến – con thú nhồi bông cũ kỹ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Đúng rồi, đây chính là con thú bông mà bà nội đã mua tặng em khi em chỉ mới năm tuổi. Cầm nó trong tay, cảm giác như thời gian bỗng dưng ngừng lại, những ký ức ngọt ngào về bà chợt ùa về, mang theo bao nhiêu hình ảnh thân thương của những ngày thơ ấu.
Bà nội luôn là người dành cho em tình yêu thương vô bờ bến, từ khi em còn nhỏ đến tận bây giờ, những kỷ niệm về bà vẫn luôn sống động trong tâm trí em. Bà không chỉ là người chăm sóc, mà còn là người bạn đồng hành thân thiết trong suốt quãng thời gian tuổi thơ. Khi em còn là một cô bé học mẫu giáo, bà đã chăm lo cho em từng điều nhỏ nhặt nhất, như sắm cho em những chiếc quần chíp đáng yêu, vì mẹ em bận rộn với công việc nên không có nhiều thời gian quan tâm đến những điều ấy. Bà cũng là người cắt tóc cho em, từng đường kéo của bà như đong đầy tình yêu thương, sự tỉ mỉ và chu đáo.
Những ngày tháng đó, dường như cả tuổi thơ của em đều gắn liền với bà nội. Trong khi mẹ bận rộn lo toan cho gia đình, bố em lại phải đi làm xa nhà, đôi khi vài năm mới trở về một lần, tất cả mọi công việc chăm sóc và nuôi dưỡng em và anh chị em đều dồn lên đôi vai gầy của bà. Bà đã gánh vác thay mẹ mọi việc, lo liệu mọi việc trong cuộc sống hàng ngày của chúng em.
Em nhớ mãi hình ảnh bà khi ấy, còn khỏe mạnh, vẫn thường xuyên ra chợ bán hàng. Mặc dù gia đình em không đến mức nghèo khó, nhưng cũng không phải là sung túc. Bà luôn ăn dè, tiết kiệm, để dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con cháu. Những buổi sáng sớm, em thường vòi vĩnh bà mua cho những chiếc bánh rán chỉ năm trăm đồng ba chiếc, thứ quà nhỏ bé nhưng lại quý giá vô cùng trong ký ức tuổi thơ. Đồng tiền khi ấy thật sự có giá trị lớn, nhưng tình yêu và sự chăm sóc của bà mới chính là thứ vô giá nhất đối với em.
Giờ đây, dù bà đã đi xa, nhưng kỷ niệm về bà vẫn luôn in sâu trong tâm hồn em, trở thành những kỉ niệm đẹp đẽ và ấm áp nhất. Mỗi khi nhớ về bà, lòng em lại dâng lên niềm xúc động và cảm giác bình yên. Những hình ảnh ấy, những ký ức ấy, dù đã qua bao nhiêu năm, vẫn khiến em mỉm cười, như thể bà vẫn còn ở bên, dõi theo và che chở cho em từng bước đi trong cuộc sống. Bà đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn em, mãi mãi sống động trong ký ức của em, và sẽ luôn là nguồn động viên lớn lao giúp em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời.
4. Bài văn kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình được điểm cao nhất:
Tôi yêu bố vô cùng, và tình yêu đó được hình thành và được bồi đắp thêm từ những kỷ niệm êm đềm và hạnh phúc suốt thời thơ ấu. Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều hè, tôi thường cùng bố ra vườn chơi. Khu vườn ấy không lớn, nhưng dưới đôi bàn tay khéo léo chăm chỉ của bố, nó trở thành một thế giới đầy màu sắc với đủ loại cây cỏ khác nhau. Những khi rảnh rỗi, bố và tôi đã cùng nhau chơi đủ mọi trò từ đá bóng, đá cầu, đến thi bơi dưới sông, hay thi trèo cây hái quả. Những trò chơi đơn giản, mộc mạc của tuổi thơ ấy sao mà vui đến lạ, và tôi chẳng bao giờ cảm thấy chán.
Khi đã mệt nhoài sau những cuộc chơi, hai bố con lại nằm nghỉ trên chiếc chõng tre dưới gốc mít, trong làn gió mát rượi của buổi chiều. Bố thường kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị từ thời thơ ấu của ông. Đó không phải là những câu chuyện cổ tích kỳ diệu như bà thường kể, mà là những mẩu chuyện về những trò nghịch ngợm của bố, những lần bố bị bà mắng, bị thầy giáo phạt. Mỗi câu chuyện, dù đơn giản nhưng chứa đựng sự hài hước và những bài học quý giá, khiến tôi luôn háo hức lắng nghe, say mê như thể đang khám phá ra một thế giới mới.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác êm ái khi nằm dưới tán cây rợp bóng, hưởng thụ làn gió mát lành thổi qua. Bố thường nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi, khiến tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ trưa ngọt ngào. Trong giấc ngủ ấy, tôi thường mơ về những trái bòng, trái mít, trái na chín thơm, nhảy múa dưới ánh nắng vàng như một bữa tiệc trái cây của mùa hè. Những ký ức ấy vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi, như những bức tranh tuyệt đẹp vẽ nên một thời thơ ấu đầy niềm vui và hạnh phúc.
Mỗi lần nhớ về những kỷ niệm ấy, tôi lại cảm thấy lòng mình ngập tràn tình yêu thương và biết ơn dành cho bố. Bố không chỉ là người dạy tôi những bài học quý giá, mà còn là người bạn đồng hành, người đã mang đến cho tôi những giây phút vui vẻ và hạnh phúc nhất. Tình yêu đó, những kỷ niệm đó, tôi sẽ mãi khắc ghi trong tâm hồn, như một kho báu vô giá mà không gì có thể thay thế được. Và dù thời gian có trôi qua, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, tôi biết rằng tình yêu dành cho bố sẽ luôn đong đầy và không bao giờ phai nhạt.
THAM KHẢO THÊM: