Kể lại tác phẩm thơ bằng văn xuôi là một đề tài thú vị, đòi hỏi sự sáng tạo của các em học sinh, yêu cầu các em phải nắm được nội dung bài thơ và phát triển lời văn. Dưới đây là bài viết về Kể lại đoạn trích Cảnh ngày xuân bằng văn xuôi hay chọn lọc.
Mục lục bài viết
1. Kể lại đoạn trích Cảnh ngày xuân bằng văn xuôi hay chọn lọc:
Ngày xuân lặng lẽ trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hai tháng trôi qua, giờ đây đã bước vào tháng thứ ba – tháng cuối cùng của mùa xuân đầu năm mới.
Ánh nắng nhẹ nhàng, trong trẻo, lan tỏa khắp mọi nơi. Trên bầu trời cao xanh thẳm, những đàn chim én mùa xuân bay lượn thật tự do. Dưới mặt đất là một thảm cỏ xanh non trải dài vô tận. Trên nền cỏ tươi tốt ấy là những bông hoa lê điểm xuyết vài nét trắng tinh khôi, mang đến cảm giác tươi mới. Sự kết hợp tuyệt vời giữa hai màu sắc này càng làm cho bức tranh phong cảnh mùa xuân thêm phần sinh động, rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Hôm nay là lễ tảo mộ, một nét đẹp văn hóa lâu đời, một biểu tượng cho truyền thống uống nước nhớ nguồn của dân tộc người Việt, được thể hiện qua việc chăm sóc phần mộ của những người thân đã khuất. Như mọi năm, chị em Thúy Kiều cùng Vương Quan xin phép cha mẹ đi tảo mộ và ra ngoài du xuân. Trước khung cảnh nhộn nhịp ấy, cả ba hòa mình vào dòng người đi lễ.
Cảnh tượng thật là náo nhiệt, sôi động. Đủ các tầng lớp xã hội đều có mặt, từ những tài tử, giai nhân đến những người dân bình thường. Người thì có ngựa xe, võng lọng theo hầu, người thì diện những bộ quần áo rực rỡ, tất cả tạo nên một ngày hội tưng bừng, đầy màu sắc. Mọi người, kẻ thì nhổ cỏ, người thì đắp lại mộ, sửa sang bia, không khí nhộn nhịp. Sau khi tảo mộ xong, họ cùng nhau đốt tiền vàng, thoi vàng, tro tiền bay khắp nơi theo cơn gió. Con cháu đều thành kính thắp hương tại phần mộ tổ tiên của mình.
Khi chiều buông xuống, mặt trời đã dần lặn về phía tây, mọi người lần lượt kéo nhau ra về. Ba chị em nhà Kiều cũng tay trong tay thong thả bước trên con đường rợp ánh chiều tà. Khung cảnh thật yên bình, êm dịu, chỉ nghe tiếng chim hót và tiếng suối róc rách đâu đó. Ba chị em lặng lẽ tận hưởng cảm giác thanh bình của buổi chiều muộn, lòng còn vương vấn, tiếc nuối ngày hội náo nhiệt của mùa xuân. Từ xa, một cây cầu nhỏ bắc ngang qua ghềnh hiện ra. Thế là một ngày bình yên nữa lại trôi qua!
2. Kể lại đoạn trích Cảnh ngày xuân bằng văn xuôi hay:
Nhà viên ngoại họ Vương có hai cô con gái xinh đẹp, yêu kiều, đang độ tuổi trưởng thành. Cô em là Thúy Vân, mang trong mình vẻ đẹp hiền hậu, đoan trang. Còn người chị là Thúy Kiều lại nổi bật với sự sắc sảo, mặn mà, tài năng và nhan sắc đều vượt trội. Mỗi người đều có một nét đẹp riêng, hoàn thiện cả về ngoại hình lẫn đức hạnh, tựa như hai bức chân dung lý tưởng của người con gái lúc bấy giờ.
Vào dịp Tết Thanh Minh, hai chị em Thúy Kiều xin phép cha mẹ đi tảo mộ và du xuân. Ngày xuân trôi nhanh tựa như thoi đưa, thoáng cái đã bước sang tháng ba. Tiết trời xuân vẫn còn ấm áp, không còn cái oi bức của mùa hè, cái se lạnh của mùa thu hay giá buốt của mùa đông.
Trong tháng này, những cánh én vẫn tung tăng bay lượn trên bầu trời rộng lớn, mang theo hơi thở ấm áp của mùa xuân. Trong không gian thoáng đãng tinh khiết ấy, những tia nắng đẹp đẽ, huyền ảo của mùa xuân như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ khắp nơi. Mặc dù mùa xuân đã trôi qua hơn sáu mươi ngày, ánh sáng ấy vẫn còn mạnh mẽ, kiên cường, lan tỏa sự bình yên, ấm áp lạ thường. Trên nền không gian đó, hiện ra một bức tranh tuyệt đẹp về những thảm cỏ xanh non mướt, tràn đầy sức sống do mẹ thiên nhiên ban tặng. Sắc xanh mượt mà, tươi tốt như đang vươn mình, hăng hái lan tỏa sức sống tới bầu trời xanh thẳm, rộng lớn vô cùng. Những thảm cỏ nối tiếp nhau, trải dài như một cây cầu khổng lồ, nối liền mặt đất với trời xanh. Tất cả đều cùng nhau hòa quyện để cảm nhận niềm vui của mùa xuân. Sắc xanh của bầu trời và sắc xanh của cỏ cây tạo nên bức tranh xuân rực rỡ, ngọt ngào.
Cũng trong không gian bao la ấy, màu trắng tinh khôi của những bông hoa lê khẽ rung rinh trước làn gió xuân. Sắc trắng ấy – một biểu tượng của mùa xuân như gợi lên sự sống đang dần thức tỉnh sau giấc ngủ đông dài. Màu trắng tượng trưng cho sự trong trẻo, thuần khiết; thiếu đi sắc trắng, mùa xuân sẽ mất đi vẻ thanh mát, dịu dàng vốn có. Sự kết hợp đầy ấn tượng giữa xanh và trắng như khiến chiều cao của bầu trời, chiều rộng của thảm cỏ xanh được mở rộng ra. Trước vẻ đẹp thơ mộng ấy, lòng người không khỏi bồi hồi. Tất cả cùng nhau đắm chìm lòng mình theo giai điệu du dương của mùa xuân, sức sống của thiên nhiên như đánh thức sức sống trong lòng người.
Hòa theo nhịp điệu của mùa xuân, hai chị em Thúy Kiều cũng thả mình vào dòng người đi lễ hội. Trong tiết thanh minh, mọi người đi tảo mộ, viếng thăm và chăm sóc phần mộ của người thân. Không khí đông vui, náo nhiệt như càng thêm phần tưng bừng khi dòng người đi hội đều là những “tài tử giai nhân”, những nam thanh nữ tú. Trên con đường nhỏ, ngựa xe qua lại nhộn nhịp, ai nấy đều muốn trong tiết xuân ấm áp có thể dành thời gian để tưởng nhớ tổ tiên, tri ân công lao của những người đã khuất. Những nén hương được thắp lên, những thoi vàng, tiền giấy được rải ra như những cây cầu nối liền giữa âm và dương, nhắc nhở con cháu không bao giờ quên nguồn cội. Đó là một truyền thống đẹp đẽ của cha ông ta từ ngàn đời nay.
Thời gian dần trôi, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, hoàng hôn phủ khắp không gian. Chị em Thúy Kiều cùng nhau trở về nhà. Ánh nắng hồng ban mai đã nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt, chỉ còn lại vài vệt nắng mờ hắt lên cành cây. Hai chị em bước đi nhẹ nhàng, thướt tha và vẫn còn lưu luyến về một ngày du xuân. Trong buổi hoàng hôn, thay cho sự nhộn nhịp của ban ngày là không khí bình yên, êm đềm đến lạ. Hai chị em bước đi trên con đường nhỏ men theo một dòng suối. Cuối ghềnh là một cây cầu vắt ngang như một nét thơ được ai đó tạc vào đất trời. Tất cả đều dịu dàng và nhẹ nhàng tô điểm cho cảnh sắc thiên nhiên.
Khung cảnh chiều xuân mang một nỗi buồn nhẹ nhàng, thoáng chút phai nhạt. Thúy Kiều cảm thấy lòng mình xao xuyến, lặng lẽ với những suy nghĩ sâu lắng, thương cảm trước một nấm mồ vô chủ. Với nàng, cuộc du xuân không chỉ đơn thuần là ngắm cảnh đất trời, mà còn là mở lòng đón nhận những âm thanh trong trẻo của tình yêu, xúc động trước cảnh tình thân khi gặp nhau mà cách biệt âm dương.
3. Kể lại đoạn trích Cảnh ngày xuân bằng văn xuôi chọn lọc:
Thời gian trôi thật nhanh! Hôm nay đã đến tiết Thanh minh rồi. Ngày tháng như thoi đưa, mới đó mà đã hai tháng trôi qua và giờ đã là tháng ba – tháng cuối cùng của mùa xuân. Ôi chao! Cảnh sắc mùa xuân tháng ba thật là tươi đẹp biết bao! Xung quanh, chỉ toàn là màu xanh non mơn mởn của cỏ phủ kín mặt đất. Màu xanh ấy như kéo dài đến vô tận. Thậm khi đưa mắt về phía chân trời người ta cũng chỉ thấy một màu xanh ngập tràn ấy mà thôi. Trên nền xanh tươi mát ấy, màu trắng tinh khiết của hoa lê nổi bật. Sự kết hợp hài hòa giữa hai sắc màu tuyệt đẹp ấy càng làm cho bức tranh cảnh xuân thêm phần sống động, rực rỡ và tràn đầy sức sống. Hôm nay là ngày lễ tảo mộ, người dân từ khắp nơi đổ về để chăm sóc phần mộ tổ tiên. Thúy Kiều, Thúy Vân và Vương Quan cũng hoà vào dòng người đi lễ. Thật là một khung cảnh sôi động, náo nhiệt. Tất cả các tầng lớp xã hội đều hiện diện, từ những tài tử giai nhân đến người dân bình thường. Mọi người đều khoác lên mình trang phục sặc sỡ tạo nên một ngày hội rộn ràng đầy sắc màu. Mỗi người một việc, kẻ nhổ cỏ, người đắp lại mộ, tô lại bia. Tất cả đều nhộn nhịp, hối hả. Sau khi tảo mộ, mọi người cùng nhau đốt tiền vàng, thoi vàng. Bụi tro tiền gặp gió bay tản mát khắp nơi. Tất cả cùng nhau thắp hương cho phần mộ tổ tiên. Chiều dần buông khi mặt trời đã ngả về phía tây, từng đoàn người bắt đầu kéo nhau ra về. Ba chị em nhà Kiều cũng nắm tay nhau, thong thả bước trên con đường tràn ngập ánh hoàng hôn. Khung cảnh sao mà êm đềm, yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng suối chảy róc rách đâu đây. Ba chị em yên lặng tận hưởng cảm giác thanh bình của buổi chiều tà, lòng không khỏi bồi hồi, nuối tiếc không khí rộn ràng của ngày hội xuân. Xa xa là một cây cầu nhỏ vắt ngang qua ghềnh. Một ngày yên ả đã dần trôi qua.