Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ. Cùng tham khảo nhé.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu khái quát về tác giả Hàn Mặc Tử, tác phẩm “Đây thôn Vĩ Dạ”
– Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ
1.2. Thân bài:
– Từ những ký ức về Huế, nhà thơ đã khắc họa nên bức tranh tuyệt đẹp về cảnh quan và con người Huế. Đồng thời, ông mượn câu chuyện tình đơn phương của mình để kín đáo truyền tải tình yêu quê hương.
*Một bức tranh đẹp về cảnh quan và con người Huế.
– Bức tranh thiên nhiên thôn Vĩ được hiện lên qua lời mời trong đó hàm chứa sự trách móc mà thân thiết
– Cảnh vật hiện lên qua một vài nét vẽ nhẹ nhàng, duyên dáng và ấn tượng của màu xanh ngọc bích của ánh nắng ban mai tinh khôi.
– Cuối cùng là nét tương phản độc đáo giữa sự vuông vắn của khuôn mặt chữ điền với hình ảnh chiếc lá trúc che ngang, làm nổi bật nét tinh nghịch nhưng dịu dàng và dễ thương vốn có của vùng quê.
*Một khung cảnh buồn qua góc nhìn nội tâm.
– Cảnh đẹp nên thơ nhưng buồn nằm ở cảm giác chia ly trong một hình thức thơ độc đáo
– Trăng được sử dụng khá nhiều trong thơ Hàn Mặc Tử và ánh trăng thì lạ lẫm, khác thường.
* Cảnh vật và con người đều chìm đắm trong ảo ảnh.
– Lòng nhà thơ như chìm đắm trong ảo ảnh (mơ thấy người lữ khách phương xa). Bệnh tật cũng khiến nhà thơ rơi vào trạng thái ảo ảnh đau đớn (không nhìn thấy, hình ảnh mờ nhòe). Vì thế, con người và cảnh vật đều mờ nhòe trong cô đơn và xót xa.
Trong cô đơn, buồn bã, trong ảo ảnh đau đớn nhưng lòng nhà thơ vẫn âm thầm muốn gửi một thông điệp đến con người và cuộc sống, nó giống như một lời thú tội của nhà thơ
– Ta không thể quyết định câu thơ đó thể hiện được bao nhiêu phần tình yêu nước của Hàn Mặc Tử, nhưng có thể chắc chắn rằng Hàn Mặc Tử yêu cuộc sống, yêu quê hương đất nước rất nhiều.
1.3. Kết bài:
Nêu cảm nghĩ của bản thân về bức tranh thiên nhiên và con người trong bài “Đây thôn Vĩ Dạ”
2. Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ hay nhất:
Bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” là bức tranh đẹp về cảnh sắc, thiên nhiên Huế mộng mơ. Bức tranh ấy neo đậu trong lòng nhà thơ và neo đậu trong lòng người đọc với nhiều dư âm. Mở đầu bài thơ là tiếng gọi nhẹ nhàng trách móc, tình tứ người “khách xa” đã lâu không về Huế:
Sao anh không về chơi thôn Vỹ
Bài thơ đẹp, tinh tế, chứa đựng nội dung sâu sắc. Nỗi nhớ Huế được truyền tải qua tình yêu dịu dàng, nồng nàn này. Hàn Mặc Tử dẫn dắt người đọc khám phá bức tranh Huế với nhiều nét đẹp. Sau lời trách móc ấy, một bức tranh thiên nhiên tươi trẻ, tràn đầy sức sống hiện ra:
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọ
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Bức tranh thiên nhiên Huế vào buổi sáng sớm trong trẻo, tươi tắn. Ánh nắng đầu tiên trong ngày luôn là ánh nắng tinh khôi và tràn đầy sức sống nhất. Dường như ánh nắng đang nhô cao trên những hàng cau dài. Từ “nắng” được nhắc lại hai lần để nhấn mạnh bầu không khí trong lành nhất trong Huế nên thơ và mơ mộng.
Câu thơ cuối dường như cho thấy hình ảnh của một con người mới. Khuôn mặt chữ điền là tượng trưng cho sự phúc hậu và dịu dàng của con người. Có lẽ có những “khách đường xa” đã từng ghé thăm Huế, nhưng chỉ ghé thăm một cách thầm lặng như vậy. Tuy nhiên khi đến khổ thơ thứ hai, bức tranh thiên nhiên nơi đây đã bắt đầu chuyển màu:
Gió theo lối gió mây đường mây
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Trong câu thơ gợi lên sự chia ly, tan vỡ. Mây và gió từng cùng chung một con đường, nhưng trong thơ Hàn Mặc Tử, chúng lại tách biệt. Hình ảnh hoa bắp bên bờ Sông Hương đung đưa nhẹ nhàng rồi rơi xuống mặt nước khiến người đọc liên tưởng đến sự trôi dạt, bấp bênh của một kiếp người. Thiên nhiên nơi đây vẫn tươi đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy mang một nỗi buồn sâu thẳm.
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay
Và đến cuối bài thơ, hẳn thiên nhiên đã chuyển sang một màu khác, mơ hồ và bí ẩn hơn.
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ai biết tình ai có đậm đà
Đêm trăng mờ ảo, sông nước mênh mông làm cho tác giả cảm thấy mọi thứ như chìm vào hư không. Màu trắng phủ kín đoạn kết bài thơ. Cảnh sông mơ màng khiến tác giả có cảm giác như mình bị mắc kẹt, không có điểm tựa. Câu hỏi cuối bài thơ là câu hỏi day dứt và quyết định, nó như một sự thổn thức mãi mãi trong lòng nhà thơ. “Đây thôn Vỹ Dạ” là một bức tranh Huế, vừa đẹp, vừa thơ mộng, vừa bí ẩn, khiến người đọc như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
3. Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ ý nghĩa nhất:
“Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử có vẻ đẹp rất cổ điển. Tuy nhiên, đi vào chiều sâu của bài thơ, những thước đo của vẻ đẹp đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Cái gọi là tình quê hay tình yêu chung thủy mà chúng ta thường thấy trong những lời bình cũ nay đều chỉ là sự ngộ nhận của nhà thơ, biến Hàn Mặc Tử trở thành khuôn sáo của thơ ca một thời. Cảnh và con người trong bài thơ chỉ mang một phần hoài niệm về một thời đã qua, còn lại chỉ là ảo ảnh, trôi nổi đâu đó trong sương khói của tâm linh.
Cảnh đầu của bài thơ khá rõ nét, đẹp theo nét đẹp cổ điển. Trời đất giao hòa, khu vườn thôn Vĩ như cô gái tuổi dậy thì, mơn mởn, xanh như ngọc, đón lấy từng chút ánh sáng lấp lánh. Giữa những tán lá và khuôn mặt chữ điền là sự kết hợp mang tính biểu tượng: vừa cao quý vừa xa hoa, vừa mộc mạc vừa giản dị, tạo nên nét văn hóa của người Huế. Sự trong sáng của đất trời và sự trong sáng của lòng người trong cảnh thơ ấy có lẽ là tiếng vọng của ký ức về một thời cô gái thôn quê có mối tình đầu ngây thơ, trong sáng.
Cảnh thơ thứ hai nhòe dần, dần chìm vào ảo ảnh, chất liệu thơ thoát khỏi cấu trúc của thơ ca cổ. Những câu thơ mở đầu đầy nghịch lý phi tự nhiên. Mối quan hệ giữa gió và mây, giữa thuyền và bến, giữa sông và trăng không còn là mối quan hệ gặp gỡ và gắn bó, mà chỉ tìm thấy sự đối lập và chia ly. Không phải gió thổi mây, mà gió theo gió và hoa, mây theo đường đi của chúng, cắt không gian thành hai mảnh.
Sự hạnh phúc của mối tình đầu đang biến thành khoảng cách xa xăm. Ký ức về một thời chỉ còn là trầm tích của tương tư, đang bị hiện thực tàn khốc, nhục nhã của số phận đập tan thành từng mảnh. Cảnh thơ thứ ba toàn là màu trắng, màu trắng của một giấc mơ sau một loạt những xung động bất thường. Tác giả mơ hồ thấy ai đó vừa là khách vừa là em hiện trên con đường bao phủ bởi khói sương mờ. Điệp ngữ “khách đường xa” được lặp lại khiến con đường như dài hơn và mở ra một không gian vô tận. Người ấy chỉ là một cái bóng. Sương trắng, áo trắng, hai màu trắng hòa quyện vào nhau. Hình bóng con người của ký ức đang tan chảy cùng sương mù. Màu trắng của ảo ảnh rất hư vô này đã đã đưa thơ Hàn Mặc Tử đến bờ bến của chủ nghĩa siêu thực. Với Hàn Mặc Tử, đó có lẽ là sự thuần khiết tối cao của một tình yêu sắp đi đến một nơi xa vời.
“Đây thôn Vĩ Dạ” kết tụ nhiều biến thể của cuộc sống trần thế để rồi tan biến trong không gian vĩnh hằng, vô thường.