Đóng vai cô kĩ sư và kể lại câu chuyện tuyệt đẹp, lãng mạn và cảm động về Sa Pa - một trong những điểm du lịch phổ biến nhất ở Việt Nam. Ở đó có những con người khác nhau và làm những công việc khác nhau nhưng học đều yêu thương, giúp đỡ nhau, mời bạn đọc tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa:
1.1. Mở bài :
– Giới thiệu bản thân là cô kĩ sư.
1.2. Thân bài:
– Trên chuyến xe đến nơi làm việc mới, tôi đã gặp một bác họa sĩ và chúng tôi đã có chuyến đi đến Sa Pa. Trong chuyến đi đó, chúng tôi đã gặp một anh vô cùng thú vị. Anh có vẻ rất gần gũi và thân thiện, và chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều về cuộc sống và công việc của mình.
– Tôi rất ấn tượng với anh này. Anh rất xởi lởi, cởi mở và thân thiện. Những câu chuyện của anh về cuộc sống và công việc đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị và đầy cảm hứng. Bên cạnh đó, tôi cảm nhận được tinh thần trách nhiệm cao và đam mê công việc của anh.
– Sau chuyến đi, anh đã mời chúng tôi vào nhà để thưởng thức trà và nói chuyện thêm. Căn nhà của anh rất gọn gàng và ngăn nắp, và tôi cảm thấy rất ấm lòng vì sự mến khách của anh.
– Trong khi thưởng thức trà, anh còn rất ân cần khi tận tay cầm rót nước mời bác họa sĩ và cầm một chén trà ra bàn cho tôi. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi được chia sẻ khoảnh khắc này cùng anh.
– Trước khi chia tay, tôi muốn tặng cho anh một món quà để bày tỏ lòng biết ơn. Tuy nhiên, anh từ chối và chỉ nói rằng chúng tôi là bạn mới quen và không cần phải tặng quà. Dù vậy, tôi vẫn kẹp lại chiếc khăn mùi soa vào quyển sách của anh, hy vọng rằng điều này sẽ giúp anh nhớ đến chuyến đi này cùng chúng tôi.
– Cuối cùng, khi chúng tôi phải nói lời tạm biệt thì anh cũng không quên nói lời chào với chúng tôi. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì đã gặp được một người bạn tuyệt vời như anh và chuyến đi này sẽ mãi mãi ở trong ký ức của tôi.
1.3. Kết bài:
– Nêu cảm nghĩ, bày tỏ cảm xúc của mình về lần gặp gỡ này.
2. Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa hay nhất:
Sau khi tốt nghiệp, tôi là một cô kĩ sư trẻ đầy nhiệt huyết, đang háo hức đón nhận những thử thách mới trong tương lai. Tuy nhiên, một cuộc gặp gỡ định mệnh đã giúp tôi khám phá ra những ước mơ và hướng đi không ngờ của bản thân. Đó là trong chuyến công tác đầu tiên tôi đến Sa Pa, nơi tôi được gặp và trò chuyện với một chàng trai trẻ trên đỉnh Yên Sơn. Cuộc gặp gỡ ấy đã chạm vào tận đáy lòng tôi và để lại những dấu ấn sâu sắc. Từ đó, tôi bắt đầu suy nghĩ và tìm hiểu thêm về sự đa dạng của cuộc sống, cũng như khao khát khám phá thế giới và trải nghiệm những điều mới mẻ. Những trải nghiệm đó đã giúp tôi trưởng thành hơn và định hướng cho bản thân một cách rõ ràng hơn.
Trong chuyến công tác đầu tiên tôi đến Sa Pa, đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh với một chàng trai trẻ trên đỉnh Yên Sơn. Đó là một ngày nắng rực rỡ, trên chuyến xe tôi đi có cùng nói chuyện với bác lái xe và bác họa sĩ lão thành. Lúc đó xe vừa lên đến đỉnh Yên Sơn, bác lái xe cho mọi người dừng nghỉ chân trong chốc lát. Đó là lúc tôi gặp anh, một nhà khoa học kiêm nhân viên khí tượng trên đỉnh Yên Sơn, nơi cao đến 2600m và ít có người qua lại.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là vóc dáng nhỏ nhắn cùng nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt. Anh nói chuyện với chúng tôi rất hồ hởi và quý trọng, kể cho chúng tôi về công việc và cuộc sống của mình tại nơi đây. Công việc của anh khá đơn điệu và lặp đi lặp lại hằng ngày, nhưng anh vẫn làm việc đều đặn và quả quyết chống lại cái rét căm căm nơi đây bằng tất cả tình yêu công việc và tinh thần tự giác, kỉ luật, trách nhiệm với nghề.
Anh thèm người lắm, thèm nghe tiếng người nói, thèm được nói vì anh sống một mình ở đây và trên đỉnh Yên Sơn ít có người qua lại. Vậy là anh đã rất nhiệt tình mời chúng tôi lên nhà của anh, nơi có không gian tràn ngập sắc hoa rực rỡ và anh đang ôm một bó hoa to. Chúng tôi đã được anh chào đón và có một buổi gặp gỡ đầy ý nghĩa.
Đã quên đi sự ngập ngừng ban đầu, tôi chạy lại bên anh và lấy bó hoa tự nhiên. Anh nói to và rõ ràng những ý nghĩ chân thành ít ai nghĩ và càng ít người nói ra: bó hoa đó để kỉ niệm cho lần gặp gỡ tình cờ này. Tôi cảm thấy gần gũi với anh. Anh kể về công việc đơn điệu, lặp đi lặp lại hằng ngày và những đêm lạnh đến buốt da buốt thịt của núi rừng. Anh vẫn làm việc đều đặn và quả quyết chống lại sự rét căm bằng tình yêu công việc và tinh thần tự giác, kỉ luật và trách nhiệm với nghề.
Tôi nhìn quanh ngôi nhà của anh – sạch sẽ, gọn gàng, thể hiện nếp sống ngăn nắp và khoa học của chủ nhân. Mặc dù anh không có nhiều vật dụng, nhưng giá sách gây tò mò đặc biệt. Chắc chắn anh là người có tâm hồn đẹp và đầy mơ ước. Tâm sự chân thành của anh về công việc, cô đơn, lẽ sống và lý tưởng anh đã chọn, cùng câu chuyện về ông kỹ sư vườn rau hay đồng chí nghiên cứu bản đồ sét, cho thấy anh là người khiêm tốn và dễ gần. Tôi muốn tặng một món quà kỉ niệm, nên tôi kẹp chiếc khăn mùi soa vào quyển sách của anh. Anh chẳng hiểu tấm chân tình của tôi, nhưng vẫn cảm ơn rồi trả lại khăn và nói lời chào tạm biệt. Dù cuộc gặp gỡ chỉ kéo dài ngắn ngủi, dấu ấn về anh sẽ mãi còn trong tâm trí tôi.
3. Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa chọn lọc ấn tượng:
Là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp ở Hà Nội và chuẩn bị để nhận công việc mới tại Lai Châu, tôi đã háo hức chờ đón một công việc mới để góp phần xây dựng đất nước. Trên chuyến xe đến nơi làm việc, tôi đã gặp được một bác lái xe và một bác họa sĩ lão thành.
Trên đường đi qua Sa Pa, chúng tôi đã gặp một chàng trai mà sau này tôi vẫn nhớ mãi. Tôi không nhớ vì thích anh ta, nhưng vì tôi ngưỡng mộ và kính trọng anh ta. Anh ta rất lịch sự và tâm hồn nhạy cảm khiến tôi ấn tượng.
Khi tôi và bác họa sĩ lão thành đang trên chuyến xe đến chỗ nhận việc mới ở Lai Châu, bác lái xe hứa sẽ giới thiệu cho chúng tôi một người bạn trẻ. Ban đầu tôi hơi e ngại, nhưng khi nhìn thấy anh chàng đó, tôi bất giác đỏ mặt. Anh mời chúng tôi lên nhà của mình chơi và vội vàng chạy lên trước, tôi và bác họa sĩ theo sau. Lên từng bậc càng cao, trước mắt là những luống hoa đủ màu sắc hiện ra. Anh chàng đó đang cắt hoa và tự nhiên trao cho tôi một bó hoa, trong sự ngạc nhiên tôi quên mất ngại ngùng chạy đến bên nhận. Anh nói đó là để kỉ niệm lần đầu quen nhau.
Chúng tôi được mời vào ngôi nhà nhỏ xinh của anh để trò chuyện. Khi chúng tôi bước vào, tôi không thể không ngạc nhiên trước sự sạch sẽ và ngăn nắp của không gian sống nhỏ bé này. Tôi đưa mắt ngắm những đồ vật trong nhà và bắt đầu cảm thấy thích thú với những điều mới lạ, tạo ra một không khí thoải mái và dễ chịu. Tôi cảm thấy rất gần gũi với không gian này, chẳng khác gì như đang ở nhà riêng của mình.
Bất ngờ, anh cầm rót nước mời bác họa sĩ uống và tận tay cầm một chén trà mang qua cho tôi, tạo ra một không gian gần gũi hơn. Anh rất lịch sự và chu đáo, biết tôi đang đọc nên chỉ lặng lẽ để trên bàn. Anh nói về công việc của mình và chia sẻ những trải nghiệm thú vị của mình khi sống ở Sa Pa, tạo ra những câu chuyện thú vị và đầy cảm hứng cho tôi. Tôi thực sự rất thích nghe anh kể chuyện và cảm thấy như được đưa vào thế giới của anh trong một khoảnh khắc.
Tay tôi cầm sách đọc nhưng lại bị chính câu chuyện của anh lôi cuốn. Tôi không nhìn nhưng tôi nghe không bỏ sót chữ nào, tạo ra một ký ức đáng nhớ và đầy tích cực trong khu vực nhỏ bé này. Tôi cảm thấy rất may mắn được đến thăm ngôi nhà xinh đẹp này và trò chuyện với anh.
Tôi nhận ra rằng đôi khi không cần phải có một không gian lớn lao và xa hoa để tạo ra một không gian đẹp và đầy cảm xúc. Ngôi nhà nhỏ bé này đã chứng minh cho tôi điều đó. Tôi cảm thấy rất hài lòng với trải nghiệm này và hy vọng sẽ có cơ hội trở lại đây một lần nữa.
Khi anh nói xong, bác họa sĩ muốn anh kể tiếp về công việc của mình. Anh chia sẻ về những khó khăn khi sống ở đây, sự cô đơn trong vùng núi cao này, và cả sự thèm người. Bác họa sĩ hình như có ý vẽ anh, tôi thấy anh khiêm tốn giới thiệu những người đáng vẽ hơn anh. Trong lúc ấy bác họa sĩ vẫn cứ vẽ, anh vẫn cứ giới thiệu.
Sau lần gặp gỡ đó, tôi không có cơ hội để gặp lại anh lần nữa. Nhưng chắc chắn lần gặp gỡ này tôi sẽ không bao giờ quên được. Anh chàng trẻ đó đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai và một kỉ niệm đẹp. Tôi thường suy nghĩ về anh, về cuộc đời anh như thế nào. Anh có vẻ như sống với phong cách đơn giản, mộc mạc và hiền hòa. Tôi không biết anh đang làm gì bây giờ, nhưng tôi hy vọng rằng anh đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Có lẽ sẽ không bao giờ có một cuộc gặp gỡ đẹp như thế nữa, nhưng tôi sẽ luôn nhớ và trân trọng những kỉ niệm đó.