Chiếc lược ngà là một truyện ngắn xuất sắc của nhà văn Nguyễn Quang Sáng về câu chuyện cảm động xoay quanh chiếc lược ngà là kỉ vật duy nhất người cha để lại cho con trước khi hi sinh trên chiến trường. Dưới đây là bài văn mẫu về Đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà:
Giới thiệu hoàn cảnh và xuất nhân:
+ Tôi tên là Thu, từ nhỏ đã không được biết mặt ba do ba phải đi làm nhiệm vụ trên chiến trường.
+ Tôi được má nuôi dưỡng và chỉ biết đến ba khi xem ảnh chụp và với má.
Khi ba được về nghỉ phép ba ngày:
+ Tôi mong ngóng và chờ đợi được ba nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ với vết sẹo dài trên khuôn mặt, không giống như hình ba trong những bức ảnh chụp với mẹ thì tôi đã đẩy ra.
+ Tôi nhất quyết không chịu gọi tiếng ba và hành động lạnh nhạt với ông
+ Ngược lại Ba tôi thì đối xử rất tốt với tôi và rất ân cần, trìu mến với tôi dù tôi không thể nhận ông ấy
+ Tôi hất miếng trứng cá được gắp cho vào mặt ba, và rồi khi bị ba mắng, tôi hờn dỗi chạy về khóc với bà ngoại.
Khoảnh khắc ba phải ra đi tiếp tục ra chiến trường thực hiện nhiệm vụ kháng chiến sau kỳ nghỉ phép ba ngày
+ Tôi được bà ngoại kể cho về lí do có vết sẹo trên khuôn mặt của ba
+ Tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận và thương cho ba mình
+ Trong thời khắc phải chia tay ba tôi lưu luyến, không muốn để cho ba đi
– Nghe tin ba hy sinh
+ Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Nhớ ba rất nhiều
+ Tôi trân trọng nâng niu kỷ vật của ba là chiếc lược ngà.
2. Bài văn mẫu đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà:
Tôi tên là Thu, người con của miền quê sông nước tại vùng đất Đồng bằng Sông Cửu Long. Hiện tôi đang làm công tác và làm việc giao liên tại vùng Đồng Tháp Mười. Ba tôi là một anh hùng cách mạng đã hi sinh anh dũng trên chiến tranh trong giai đoạn các nước đang đồng lòng kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Dưới đây là câu chuyện của tôi về người ba yêu dấu gắn liền với kỉ vật tôi vô cùng trân trọng là chiếc lược Ngà.
Cũng như những gia đình khác trên đất nước Việt Nam này trong thời kỳ chiến tranh ác liệt gia đình tôi đã chia cắt bởi ba tôi phải lên đường nhập ngũ cùng các đồng đội chiến đấu vì tổ quốc và đồng bào. Hai cha con tôi đã không được gặp mặt ngót nghét gần tám năm trời. Tôi biết hình ảnh ba mình qua tấm hình nhỏ bé mà ba chụp với má. Còn ba thì nhìn thấy tôi qua tấm ảnh mà má gửi đến ba trong vài lần má lên chiến khu thăm ba.
Một hôm, khi tôi đang vui chơi bên ngoài nhà thì có một người đàn ông xa lạ mặt chạy đến và tự nhận là ba và còn gọi cả tên tôi. Điều này khiến tôi vô cùng hoang mang và lo sợ khi thấy trên mặt người đàn ông này có vết sẹo dài trông rất đáng sợ. Tôi kinh hãi và chạy thẳng vào nhà gọi má.
Khi được má giới thiệu đây là ba mình nhưng tôi lại không thể tin được. Đối với suy nghĩ non nớt của tôi, ông ấy là một người đàn ông xa lạ và có phần đang sợ. Trong ba ngày ba ở nhà tôi đã hành động thậm tệ với ông, nhất định không cho ông được ngủ cùng với má con tôi. Tôi còn không làm theo lệnh khi ông bắt trông nồi cơm hay gọi trống không khi mời ba vào ăn cơm và không chịu gọi ông một tiếng ba. Thậm chí ngay cả khi ông ân cần gắp thức ăn cho tôi nhưng tôi lại láo xược hất đi làm tan tành mâm cơm và trong cơn nóng giận ông đã đánh tôi. Tôi ấm ức và thấy ông vô cùng đáng ghét nên đã chạy sang nhà bà ngoại ở gần, vừa khóc thảm thương vừa kể lại chuyện và còn trách ông đánh tôi.
Và bà ngoại đã giải thích cho tôi biết về khoảng thời gian chiến tranh lịch sử khốc liệt, và chính cái tàn nhẫn ấy của chiến tranh đã để lại trên khuôn mặt của ba tôi vết sẹo đáng sợ như vậy. Và vào khoảng khắc ấy tôi đã hiểu tất cả vì sao tôi không thể ở cạnh ba nhiều năm nay và vì sao ba lại không giống như trong hình chụp với má. Sự hối hận ngập tràn trong lòng tôi dâng lên, tôi tự trách bản thân vì đã đối xử tệ với người cha mình ngày đêm mong nhớ.
Hôm sau tôi quay trở về nhà với bà ngoại. Đến khi nhận ra rằng người ba mà tôi chưa kịp ấy sắp phải quay trở lại chiến khu, tôi đã òa khóc và cất tiếng gọi ba. Tôi khóc và nũng nịu với ba, tôi không cho ba nữa nhưng chiến trường còn phải tiếp tục nên ba không thể ở lại. Ba cũng rất buồn và hứa sẽ tặng tôi một chiếc lược ngà. Đến lúc này tôi mới quệt nước mắt và đồng ý chào tạm biệt ba.
Tuy nhiên cuộc chiến tranh đầy bất chắc ấy đã khiến đó là lần cuối tôi gặp ba của mình bởi ba đã hi sinh trong một lần chiến đấu. Bác Ba người đồng đội của ba đã trao lại cho tôi chiếc lược ngà kỉ vật duy nhất ba để lại cho tôi được khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Và bây giờ mỗi khi nhìn thấy chiếc lược ngà ấy tôi vô cùng đau lòng và nhớ ba rất nhiều.
3. Bài văn mẫu đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà:
Mỗi khi cầm trên tay chiếc lược ngà để chải tóc, một làn sóng ký ức dâng lên trong lòng tôi, đưa tôi trở lại những ngày tháng xưa cũ, những kỷ niệm khắc sâu về ba. Đó cũng là kỷ niệm duy nhất mà tôi có về ông trong cả cuộc đời mình. Chiếc lược này không chỉ là món quà đầu tiên mà ba dành cho tôi, mà cũng là món quà cuối cùng của ông.
Tôi là Thu, lớn lên tại một vùng quê yên bình, gần nơi con sông Cửu Long uốn khúc, nơi mà những câu chuyện về chiến tranh vẫn còn đọng lại trong ký ức của nhiều người. Ba tôi đã đi tham gia kháng chiến khi tôi chưa đầy một tuổi. Từ đó, tôi chỉ nghe má kể về ba. Dù tình thương của má không thiếu, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng hình bóng của ba. Má không bao giờ đưa tôi theo khi đi thăm ba vì sợ rằng chiến trường sẽ nguy hiểm. Mỗi lần má đi, tôi lại nôn nao đợi mong, tưởng như mỗi lần đó là cơ hội duy nhất để tôi được nhìn thấy ba.
Khi tôi lên 8 tuổi, một ngày nọ, trong khi đang chơi trước sân nhà, tôi thấy chiếc xuồng chở hai người đàn ông đến gần. Một người trong đó nhảy xuống từ xuồng, vội vã chạy về phía tôi, vừa chạy vừa dang rộng đôi tay gọi tên tôi. Người đó nói: “Con à, ba đây!”. Nhưng tôi lại nhìn ông với ánh mắt bối rối, không thể nhận ra người đó là ai, tôi không thể tin được đó là ba mình. Gương mặt của ông đã khác nhiều với một vết sẹo to trên má mà tôi chưa từng thấy trước đây. Sự ngỡ ngàng và sợ hãi khiến tôi hét lên gọi má. Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ. Đến khi ông ấy vào nhà nhưng tôi không chấp nhận ông là ba. Tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn .
Bữa cơm hôm đó, ba gắp cho tôi một miếng trứng cá lớn, nhưng tôi không muốn nhận, ngay lập tức tôi dùng đũa hất nó ra ngoài. Ba đã đánh tôi, nhưng tôi không khóc. Sau bữa cơm, tôi bỏ sang bà ngoại, trái tim tôi đầy bối rối và lo sợ. Tôi kể cho bà rằng người đó không thể là ba tôi vì ba tôi không có vết sẹo trên mặt. Nhưng bà đã giải thích rằng ba tôi bị thương trong chiến đấu và vết sẹo đó chính là dấu vết của những gian truân trong cuộc kháng chiến. Tôi cảm thấy vô cùng ân hận vì đã làm ba buồn, đã không nhận ra ba ngay từ đầu. Sáng hôm sau, tôi vội vàng quay lại nhà, nhưng đã quá muộn, ba đã rời đi.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, khi tôi nhìn thấy ba chuẩn bị rời đi, một nỗi nhớ nhung và đau xót trào dâng trong tôi. Đến khi ba quay sang nhìn tôi, tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Tôi chạy đến ôm chầm lấy ba, hai tay tôi ôm chặt lấy ba, đôi chân cũng bám sát không muốn cho ba đi. Trong nước mắt, tôi nấc lên, thổn thức nói: “Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba!” Đó là lời cuối cùng tôi nói với ba, trước khi ba rời đi mãi mãi.
Vào những ngày cuối năm 1958, tôi và má nhận tin ba hy sinh tại chiến trường. Lòng tôi đau xót, nhưng tôi cố gắng nén nỗi buồn để tiếp tục bước đi. Tôi quyết định trở thành cô giao liên, tham gia vào công cuộc chiến đấu vì đất nước. Một ngày nọ, tôi gặp lại người bạn của ba, người đã từng về cùng nhà với ba ngày xưa. Người bạn ấy đưa cho tôi chiếc lược ngà mà ba đã làm cho tôi. Chiếc lược ấy được ba đã tận tay khắc những dòng chữ “Yêu nhớ tặng Thu con của ba.” Khi nhìn thấy chiếc lược, tôi không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi cảm nhận được tình yêu của ba vẫn còn mãi trong đó.
Chiếc lược này không chỉ là món quà vật chất, mà là một biểu tượng của tình cha con, của tình yêu thương vô điều kiện mà ba dành cho tôi. Tôi luôn giữ chiếc lược bên mình như một cách để cảm thấy ba vẫn luôn ở bên cạnh, bảo vệ và che chở cho tôi, dù ba đã ra đi từ lâu.