Mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời, mẹ luôn luôn ân cần chăm sóc những đứa con yêu quý của mình. Dưới đây là bài viết về: Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm chọn lọc siêu hay, mời bạn đọc tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm chọn lọc siêu hay:
Những ngày đầu đông, không khí trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Chiều hôm trước, sau khi đi chơi từ nhà bạn về, vì chủ quan không mặc đủ ấm, em đã bị cảm lạnh và đổ bệnh ngay tối hôm đó.
Nửa đêm, em thức dậy với cơ thể rã rời, đau nhức khắp nơi và cảm giác lạnh buốt. Cổ họng em đau rát, đầu thì nhức nhối như có ai đang đập mạnh vào. Cảm giác khó chịu này khiến em nghĩ ngay đến mẹ, người duy nhất có thể chăm sóc em lúc này. Chỉ cần em gọi hai tiếng, mẹ đã nhanh chóng có mặt bên cửa phòng. Nhìn thấy mặt em đỏ bừng và giọng nói khàn đặc, mẹ lập tức lấy nhiệt kế, lắc mạnh vài lần rồi kẹp vào nách em. Dù thời gian chờ nhiệt kế chỉ khoảng hai phút, nhưng với mẹ, nó dường như dài đến hai giờ. Khi thấy nhiệt kế hiển thị gần 39 độ, mẹ lo lắng vô cùng. Ngay lập tức, mẹ về phòng lấy miếng dán hạ sốt và dán lên trán em, sau đó pha cho em viên sủi hạ sốt để uống. Sau khi xong xuôi, mẹ dịu dàng ngồi bên cạnh, chuẩn bị chậu nước ấm và liên tục lau trán, lưng để em cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn mẹ chăm sóc, em thấy thương mẹ vô cùng, và cũng tự trách mình vì sự bất cẩn đã khiến mẹ phải lo lắng, vất vả. Sau hơn một giờ, cơn sốt của em dần hạ, chỉ còn lại nghẹt mũi và đau họng. Em khuyên mẹ về phòng nghỉ ngơi, sợ rằng mẹ sẽ bị lây bệnh từ em. Nhưng mẹ từ chối, nói rằng mẹ không thể yên tâm ngủ khi em vẫn còn yếu như vậy. Mẹ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh em, ánh mắt đầy yêu thương nhìn em dần chìm vào giấc ngủ. Mặc dù giữa hai mẹ con vẫn có chiếc gối ôm dài, nhưng em vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu thương của mẹ.
Sáng hôm sau, em thức dậy thấy người đã khỏe hơn rất nhiều, chỉ còn hơi đau họng một chút. Thấy em tươi tỉnh trở lại, mẹ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, xua tan mọi lo lắng suốt đêm qua. Từ giờ, em sẽ chú ý hơn đến việc giữ gìn sức khỏe, bởi em hiểu rằng nếu em ốm, mẹ sẽ lo lắng và cực khổ.
2. Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm chọn lọc:
Trong lòng em, mẹ luôn là người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp nhất. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười của mẹ đều để lại dấu ấn sâu đậm, nhưng hình ảnh khiến em nhớ nhất là lần mẹ chăm sóc khi em bị ốm vào tháng trước.
Hôm ấy, trời mưa to kèm theo đợt không khí lạnh ùa về, và vì em quên đóng cửa sổ trước khi đi ngủ, em đã bị cảm lạnh. Thời điểm đó, dịch Covid vẫn đang lan tràn, nên khi em bị sốt, ai cũng lo lắng. Mẹ đã rất hoang mang, đo nhiệt độ cho em rồi nhanh chóng thử miếng test Covid. Rất may mắn, kết quả cho thấy em chỉ bị cảm thường, nên mẹ có thể chăm sóc em tại nhà.
Cả ngày hôm đó, em sốt liên tục, vừa hạ một chút lại lên ngay. Đầu thì đau nhức, mũi tắc nghẽn khiến em cảm thấy vô cùng khó chịu. Em nằm trên giường, đắp đến hai lớp chăn mà vẫn thấy lạnh run. Suốt cả ngày, mẹ không rời khỏi phòng, luôn ở bên cạnh chăm sóc em. Mẹ liên tục chườm khăn, kiểm tra nhiệt độ, cho em uống thuốc, và thậm chí còn giúp em khi cần đi vệ sinh. Mẹ chăm sóc chu đáo đến mức em cảm giác như mình đã quay trở lại tuổi thơ, nhỏ bé và được mẹ che chở như ngày nào. Nhưng khi nhìn đôi tay chai sạn và những nếp nhăn trên trán mỗi khi mẹ lo lắng, em nhận ra rằng thời gian đã trôi qua, và mẹ đã già đi vì những lo toan.
Nhờ sự tận tụy của mẹ, chỉ hơn một ngày sau em đã khỏe lại. Hình ảnh mẹ dịu dàng, với ánh mắt chứa đầy sự lo âu và tình yêu thương, mãi khắc sâu trong ký ức em. Đó chính là sự thiêng liêng của tình mẫu tử, gắn kết không thể tách rời giữa hai mẹ con.
3. Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm siêu hay:
Mẹ em là một người phụ nữ hiền lành và chịu thương chịu khó. Cả cuộc đời mẹ luôn dành trọn tình yêu và sự hi sinh cho gia đình, đặc biệt là cho chồng và con. Từng ánh mắt, lời nói và cử chỉ của mẹ luôn chứa chan sự quan tâm và tình cảm chân thành.
Có lần, em bị ốm nặng sau khi đi ngoài trời nắng mà quên không đội mũ. Ban đầu, em chỉ cảm thấy hơi mệt nên lặng lẽ lên phòng nằm mà không nói gì với mẹ. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, người em cảm thấy nặng trĩu như bị đè nén. Lúc đó, em biết mình đã thực sự bị ốm. Bên cạnh cảm giác mệt mỏi và khó chịu, em còn sợ mẹ trách vì không nghe lời, dẫn đến việc bị bệnh. Vậy là em cứ nằm im trong phòng mà không dám gọi mẹ.
Khi trời tối, mẹ bắt đầu cảm thấy lo lắng vì không thấy em xuống ăn cơm, liền lên phòng tìm em. Nhìn thấy em đang nằm bẹp trên giường, đắp kín chăn, mẹ lập tức hiểu chuyện. Em vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi mẹ bước đến với đôi mắt lo lắng, hai tay mẹ nhẹ nhàng sờ lên má, trán và cổ em để kiểm tra. Mẹ hỏi dồn dập, giọng đầy xót xa:
– Sao con không gọi mẹ? Con thấy mệt từ khi nào? Đau ở đâu, nói cho mẹ nghe nào?
Những câu hỏi đầy yêu thương của mẹ làm em cảm thấy được an ủi. Như tìm được nơi để dựa vào, em bắt đầu kể cho mẹ nghe những cơn đau nhức đang phải chịu đựng. Nghe xong, mẹ không ngừng vỗ về, nhẹ nhàng vuốt tóc và kéo chăn cho em. Sau đó, mẹ dặn em cố gắng nghỉ ngơi rồi vội vàng ra ngoài mua thuốc. Tối hôm đó, đã lâu rồi em mới lại được mẹ chăm sóc kỹ lưỡng từng chút một như ngày còn nhỏ. Mẹ nhẹ nhàng đút cháo, pha nước và dỗ dành em uống thuốc. Mỗi khi thấy em ăn được, mẹ lại mỉm cười và khen ngợi, khiến em vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc vì nhận được sự quan tâm ân cần của mẹ. Suốt đêm đó, mẹ không quay về phòng mà ngồi cạnh giường em, sẵn sàng chăm sóc nếu em cần gì. Sự tận tâm của mẹ khiến em cảm thấy rất hối hận vì đã không nghe lời từ trước.
Chỉ hai ngày sau, nhờ sự chăm sóc chu đáo của mẹ, em đã hoàn toàn khỏi bệnh. Qua lần đó, em đã tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng trở thành đứa con ngoan, không để mẹ phải lo lắng hay phiền lòng thêm nữa.
4. Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm điểm cao nhất:
Tình mẹ dành cho con cái tựa như biển cả bao la, không gì có thể đo đếm được. Tình cảm thiêng liêng ấy luôn hiện diện qua từng hành động, cử chỉ và lời nói, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Em luôn cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến từ mẹ, nhưng sâu sắc nhất là lần mẹ chăm sóc em khi em bị ốm.
Vào cuối tuần trước, do quên mang áo mưa khi tan học, em đã bị ướt nhẹp khi về đến nhà. Dù đã nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo, nhưng tối hôm đó em vẫn bị sốt cao. Ban đầu chỉ là cảm giác ớn lạnh, nhưng sau đó, cơ thể em bắt đầu run lên vì rét và đau nhức khắp nơi. Khi ấy, mẹ vừa đi làm về, không thấy em ra mở cửa như thường lệ nên mẹ nghi ngờ có chuyện gì. Mẹ vội vã chạy vào phòng và thấy em đang nằm trên giường với vẻ mệt mỏi. Không kịp bỏ túi xách xuống, mẹ vội lao đến bên em, lo lắng kiểm tra trán, má, và hỏi liên tục. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể em cao bất thường, mẹ sững lại, nước mắt chực trào, nhưng mẹ cố giữ bình tĩnh và dịu dàng hỏi:
– Con bị làm sao thế này? Con mệt lắm không? Đau ở đâu để mẹ đi mua thuốc?
Sau khi nghe em kể lại chuyện đi mưa, mẹ biết ngay là em đã bị cảm lạnh. Không chần chừ, mẹ xuống bếp pha ngay một ly nước gừng nóng và lấy thuốc hạ sốt cho em uống. Sau khi uống thuốc, mẹ dịu dàng chườm khăn mát và dỗ em ngủ. Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve như khi em còn bé, khiến em cảm thấy yên bình trong vòng tay mẹ. Dưới sự chăm sóc của mẹ, em dần chìm vào giấc ngủ. Một lát sau, mẹ nhẹ nhàng đánh thức em dậy để ăn bát cháo nóng nấu với lá tía tô, rồi lại dỗ em tiếp tục ngủ. Khi tay em còn yếu ớt run rẩy, mẹ ân cần đút từng thìa cháo, ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương và lo lắng. Đêm đó, mẹ không về phòng mà nằm bên cạnh để chăm sóc cho em.
Sáng hôm sau, khi em đã hạ sốt, mẹ vui mừng khôn xiết. Nụ cười rạng rỡ của mẹ ánh lên hạnh phúc, dù đôi mắt đã in hằn vài nếp nhăn do cả đêm thức trắng vì lo lắng cho em. Sau lần này, em càng thấu hiểu và trân trọng tình yêu thương của mẹ hơn bao giờ hết. Em tự hứa sẽ luôn ngoan ngoãn, biết vâng lời để không làm mẹ phải lo âu và buồn bã thêm một lần nào nữa.
5. Đoạn văn tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm ngắn gọn nhất:
Mỗi khi em ốm, mẹ luôn ở bên chăm sóc tận tình. Mẹ nấu cháo, pha thuốc, rồi nhẹ nhàng đút từng muỗng cho em. Đêm xuống, mẹ không ngại thức khuya, ngồi bên giường, canh chừng giấc ngủ của em. Ánh mắt mẹ lúc nào cũng đầy lo lắng, nhưng dịu dàng và ấm áp. Nhờ có mẹ, em cảm thấy yên tâm và mau chóng hồi phục. Em cảm thấy biết ơn tình yêu của mẹ hơn bao giờ hết.