Chính những hình ảnh đáng thương của ông đồ thời vắng bóng, chúng ta càng xót thương cho cho lớp người tâm huyết, đã trở hành nạn nhân của sự lãng quên theo thời gian. Vậy mời quý bạn đọc cùng theo dõi bài viết Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên dưới đây.
Mục lục bài viết
- 1 1. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ngắn gọn:
- 2 2. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên hay nhất:
- 3 3. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ý nghĩa nhất:
- 4 4. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ấn tượng nhất:
- 5 5. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên đặc sắc nhất:
1. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ngắn gọn:
Không hiểu sao khi đọc đến tác phẩm ‘Ông đồ’ của nhà thơ Vũ Đình Liên, tôi lại bị ám ảnh và day dứt vô cùng bởi câu hát Quan Họ xa xôi. Nhưng câu chuyện ở lại đây và mất đi số lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, câu chuyện về sự còn và sự mất của một tầng lớp một đi không bao giờ trở lại với hình ảnh nhân vật trung tâm: ông đồ, như chính tác giả đã nói, là một di tích đáng thương, tiều tụy từ một thời đã qua.Tuy ông đồ không còn nữa nhưng linh hồn ông vẫn còn phảng phất ở đâu đó. Cái hồn, một cách gọi tên chính xác đến lạ lùng không thể lạc vào quá khứ, là bất tử. Cái hồn ấy có lẽ cũng có thể được hiểu là vẻ đẹp tâm hồn của Việt Nam, văn hóa Việt Nam chỉ có thăng trầm nhưng không bao giờ mất đi. Bài thơ chạm đến những cảm xúc sâu sắc nhất về tâm linh của dân tộc, để mãi nồng nàn và còn với thời gian.
2. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên hay nhất:
Có thể nói, bài thơ ‘ông đồ’ là một bài thơ đầy ý nghĩa, người viết tiếc nuối nền văn chương một thời rất vĩ đại. Ở hai khổ thơ đầu của bài thơ, tác giả tạo ra không khí Tết xưa, khi các ông đò vẫn được tôn kính và trọng dụng. Khi mùa xuân đến, hoa đào nở rộ, đường phố đông đúc, sôi động và các ông đồ xuất hiện viết và bán các câu đối để người dân có thể trưng bày trong nhà vào ngày đầu năm mới như một văn hóa cần thiết. Nét chữ thanh nhã tựa như phượng múa rồng bay, truyền tải tâm hồn và tấm lòng của người viết. Nhưng theo thời gian, nét đẹp treo câu đối trong dịp Tết không còn phổ biến nữa. Chữ “nhưng” như một nốt trầm trong bài hát mùa xuân, biểu thị bước đi chậm rãi của thời thế đổi thay. Niềm vui nho nhỏ của ông đồ là có thể đem lại niềm vui nào đó cho mọi người trong dịp Tết bằng nét chữ viết tay của mình và giờ đây mùa xuân đã qua đi. Nỗi buồn của lòng người cũng làm cho những đồ vật vô tri như giấy đỏ, bút nghiên cũng cảm thấy buồn bã. Hình tượng ông đồ xưa gắn liền với nét đẹp truyền thống của văn hóa Nho giáo giờ đây dần bị lãng quên: “Lá vàng bay trên giấy/ ngoài trời mưa bụi bay’. Ông đồ vẫn ngồi đó nhưng hầu như không ai để ý, những chiếc lá vàng rơi trên mặt giấy nhợt nhạt giữa một ngày xuân, nhạt nhòa như sắp tàn. Những hạt bụi và những giọt mưa bay trong không khí lạnh lẽo như đang khóc, tạm biệt một thời đại đang dần trôi về quá khứ. Qua bốn đoạn thơ người đọc có thể cảm nhận được tâm trạng của nhà thơ, tình cảm thương xót tinh tế, nỗi hoài niệm về một thời đã qua của nhà thơ. Và câu hỏi cuối bài thơ như một lời tự vấn cũng hỏi thăm con người, hỏi về quá khứ với bao nỗi buồn: ‘những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ’. Sự vắng mặt của ông đồ không chỉ chấm dứt một thời đại đã qua mà còn đánh dấu sự biến mất của những truyền thống văn hóa tốt đẹp của dân tộc. Bài thơ chạm đến lòng người, để lại những suy nghĩ sâu sắc trong mỗi người.
3. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ý nghĩa nhất:
Có thể nói, tác phẩm ‘Ông đồ’ là một trong những tâm hồn thơ của Vũ Đình Liên. Hình ảnh ông đồ đã ăn sâu vào tâm thức Vũ Đình Liên, hiện lên như một hình ảnh thơ giản dị nhưng sống động. Ở khổ thơ đầu tiên, cặp từ “mỗi…lại” xuất hiện ngắt quãng, cạnh nhau, cho chúng ta thấy sự lặp lại đã trở thành thói quen, một quy luật quen thuộc. Hoa đào từ lâu đã là điềm báo của mùa xuân. Vì vậy, nói “hoa đào” còn gợi nhớ đến thời khắc thiêng liêng chuyển giao giữa năm cũ và năm mới đang đến gần. Mỗi khi hoa đào nở, một ông lão với mực in và giấy đỏ lại xuất hiện trên con phố mua sắm Tết tấp nập. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương. Dù chỉ chiếm một góc nhỏ của “phố” nhưng hình ảnh ông đồ lại là trung tâm của bức tranh thơ mộng này. Bình tĩnh và điềm tĩnh, ông đồ hòa mình vào sự xô bồ của cuộc sống với những đồ vật quý giá nhất của mình. Tranh Tết lấy ông đồ làm trung tâm. Bài thơ thể hiện đầy đủ không gian, thời gian, nhân vật, tạo tiền đề cho câu chuyện tiếp tục ở các khổ thơ sau: ‘bao nhiêu người thuê viết/tấm tắc ngợi khen tài, hoa tay thảo những nét, như phượng múa rồng bay. Nhìn từ phố đông người, không gian thu hẹp lại xung quanh nơi ông đồ ngồi viết. Bài thơ tràn đầy sức sống vì chữ lượng không xác định là “bao nhiêu” và tính từ ‘tấm tắc’ thể hiện sự ngưỡng mộ, khen ngợi và kính trọng. Thời gian được tính bằng hoa đào nở theo tín hiệu, nỗi lòng người được thể hiện qua hình ảnh: ‘bao nhiêu người thuê viết, tấm tắc ngợi khen tài’. Trên bối cảnh vui tươi tươi sáng, bức chân dung nổi bật trong sự ngưỡng mộ của mọi người chính là ông đồ, người nghệ sĩ của thời đại. Hoa đào về đây nhường chỗ cho hoa nơi bàn tay tài hoa của người nghệ nhân mang đến. Chữ viết của bàn tay kỳ diệu của ông đồ được so sánh với phượng hoàng nhảy múa và rồng bay. Đó là một hình ảnh so sánh đẹp, có giá trị hình ảnh phong phú, thăng hoa trong ngôn ngữ. Vũ Đình Liên đã gợi lên nét chữ nhẹ nhàng mà thánh thiện, phóng khoáng mà tao nhã, có hồn như phượng múa hay rồng bay. Dòng chữ này dường như cũng bồng bềnh trong bầu trời mùa xuân và màu đào tươi tắn. Đây là một bức vẽ đẹp để tôn vinh ông đồ và tài năng nghệ thuật của ông đồ.
4. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ấn tượng nhất:
Bài thơ’Ông đồ’ của Vũ Đình Liên thật sâu sắc! Ông đồ là những học giả Nho giáo, không đỗ đạt làm quan và chỉ dạy “lời của các vị thánh và hiền nhân”. Ông đồ đã có những ngày tươi đẹp, những kỷ niệm đẹp. Hoa đào nở đẹp lắm. Giấy đỏ đẹp, mực Tàu đen. Tài năng viết chữ bay. Nhưng thời thế đã thay đổi. Hán học đã chết trong xã hội thuộc địa nửa phong kiến. Trước “phố đông người”, bây giờ “năm nào cũng vắng”. Trước đây là “Mướn bao nhiêu người viết”, bây giờ là “Người thuê viết ở đâu?”. Một câu hỏi gây nhiều băn khoăn và cảm thông. Nỗi buồn từ trong lòng ông đồ như mực khô còn đọng lại trên nghiên mực, như tờ giấy đỏ nhạt đi và “không còn buồn nữa”. Nỗi buồn trong lòng người thấm sâu và lan rộng khắp cảnh vật. Bài thơ kết thúc bằng một câu hỏi diễn tả nỗi buồn, sự trống trải và u ám. Hoa đào lại nở rộ. Ông đồ già đi đâu? Có thể thấy, ông đồ là một tầng lớp người mãi mãi bị đẩy lùi vào dĩ vãng. Thương ông đồ cũng là thương xót một nền văn hóa đã bị lụi tàn dưới sự cai trị của ngoại bang. Kỹ thuật tương phản kết hợp nhân cách hóa, ẩn dụ đã tạo nên nhiều hình ảnh gợi cảm xúc thể hiện phong cách nghệ thuật thông minh, táo bạo.
5. Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên đặc sắc nhất:
Với giọng trần thuật và cách miêu tả đầy chất thơ, hình ảnh ông đồ hiện ra, vẫn ngồi nhưng khung cảnh xung quanh đã khác trước. Ông lão bỗng trở nên cô đơn, lạc lối khốn khổ trong sự hỗn loạn của nền văn minh đô thị lạnh lẽo, dù ông vẫn muốn có mặt trong cuộc sống. Ông già vẫn ngồi đó, vẫn kiên cường bám vào cuộc sống, nhưng lại càng trở nên cô đơn, lạc lõng hơn. Giấy đỏ, mực và nghiên mực gắn liền với hình ảnh ông đồ trong hành trình tạo nên cái đẹp nhưng giờ đây đã im lặng, buồn bã trong nỗi buồn thiếu vắng khách hàng. Giấy đã xuống cấp, buồn bã, đỏ rực nhưng úa tàn. Mực chìm vào trong nghiên mực, ngòi bút và mực cũng đọng lại như một giọt nước mắt. Vũ Đình Liên miêu tả qua một phương thức nhân cách hóa gợi lên nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời, từ trái tim con người đến cả những đồ vật vô tri, làm cho nỗi buồn của mực tàu và giấy đỏ trở nên nặng nề. Người buồn, cảnh cũng buồn. Nỗi buồn của ông đồ không chỉ thể hiện trên nghiên mực và giấy đỏ mà lan tỏa khắp không gian trong tác phẩm, tạo cho bức tranh mùa xuân một màu xám lạnh lẽo, u ám. Lá vàng rơi lặng lẽ, mưa bụi bay không làm ướt áo ai nhưng nghe như cái chết mùa thu, cái từng thu chết quét sạch lớp người trong quá khứ. Quá khứ vàng son của ông đồ không còn nữa. Ông đồ dường như bối rối, lạc lõng trong không gian, gió và những đợt sóng xô đổ của cơn bão đô thị hóa. Ông chỉ còn là một cái bóng vô hồn, đáng thương của một thời đã qua.