Đặc điểm nổi bật về kinh tế của lãnh địa phong kiến Tây Âu là nền kinh tế tài chính đóng kín, tự cung tự cấp, hoạt động giao thương mua bán với bên ngoài rất hạn chế. Giai cấp này gắn chặt với ruộng đất và bị chịu ràng buộc vào lãnh chúa. Sau đây là bài viết về Đặc điểm nổi bật về kinh tế của lãnh địa phong kiến Tây Âu, mời các bạn cùng tham khảo!
Mục lục bài viết
1. Đặc điểm nổi bật về kinh tế của lãnh địa phong kiến Tây Âu:
A. Chỉ mua sắt, muối và sa xỉ phẩm từ bên ngoài lãnh địa
B. Nông dân sản xuất ra được mọi thứ cần dùng trong lãnh địa
C. Lãnh địa là một cơ sở kinh tế đóng kín, mang tính chất tự nhiên, tự cấp, tự túc
D. Sản xuất có những tiến bộ đáng kể: dùng phân bón, gieo trồng theo thời vụ
Đáp án: C
2. Kinh tế lãnh địa phong kiến Tây Âu:
Đặc điểm kinh tế tài chính của lãnh địa phong kiến là nền kinh tế tài chính đóng kín, tự cung – tự cấp, hoạt động giải trí giao thương mua bán với bên ngoài rất hạn chế. Lực lượng sản xuất chính trong lãnh địa là nông nô. Giai cấp này gắn chặt với ruộng đất và bị chịu ràng buộc vào lãnh chúa. Họ được lãnh chúa phân đất và đóng tô, thuế sau mỗi mùa vụ. Bên cạnh nghành nghề dịch vụ sản xuất chính là nông nghiệp, lãnh địa cũng thực thi nhiều ngành kinh tế tài chính khác như: rèn vũ khí, dệt vải, … Hoạt động giao thương mua bán với bên ngoài của lãnh địa rất hạn chế và không tiếp tục. Họ chỉ trao đổi với bên ngoài những loại sản phẩm không hề sản xuất được như sắt, muối, đồ trang sức đẹp, tơ lụa, …
Ngoài ra, về chính trị của lãnh địa là biểu lộ đặc trưng cho chính sách phong kiến phân quyền ở Tây Âu, khác với chính sách phong kiến tập quyền phương Đông. Đời sống chính trị của xã hội này đơn cử như sau: Mỗi lãnh địa phong kiến sẽ là một đơn vị chức năng chính trị độc lập. Nơi đó được thiết kế xây dựng như một pháo đài trang nghiêm độc lập, bất khả xâm phạm, có bảo vệ, có hào sâu. Lãnh chúa quản lý lãnh địa của mình giống như vua của một nước. Có Tòa án nhân dân tối cao riêng, quân đội riêng, tiền tệ riêng, chính sách thuế riêng, cân đo lường riêng. Không ai có quyền được can thiệp vào hoạt động giải trí quản lý của lãnh chúa.
Về xã hội của chính sách phong kiến phân quyền Tây Âu được bộc lộ rõ nét qua đời sống của hai giai cấp: lãnh chúa và nông nô. Lãnh chúa có đời sống xa hoa, sung sướng dựa trên việc bóc lột sức lao động và thu tô, thuế từ nông nô. Họ không phải làm gì, suốt ngày chỉ ăn chơi, tiệc tùng, cưỡi ngựa, bắn cung, … và sống trong những tòa thành tháp nguy nga, trang trọng, tỏa nắng rực rỡ ánh đèn. Nông nô bị gắn chặt với ruộng đất và chịu ràng buộc vào lãnh chúa. Họ là lực lượng sản xuất chính trong xã hội nhưng không có tiếng nói. Cuộc sống của họ đói nghèo, phải nộp tô nặng cho lãnh chúa, có khi đến một phần hai lượng hoa màu thu được. Ngoài ra, họ cũng phải chịu nhiều thứ thuế khác như : thuế cưới xin, thuế thân, thuế thừa kế gia tài, … Họ bị lãnh chúa đối xử bất công, tàn khốc.
3. Giai cấp trong lãnh địa phong kiến:
Lãnh địa phong kiến là vùng đất vô cùng rộng lớn của lãnh chúa phong kiến. Vùng đất này gồm có nhiều phần đất như đất trồng trọt, đất nông dân cày cấy, rừng núi, đồng cỏ,… Ngoài ra, trong khu đất của lãnh chúa phong kiến còn có dinh thự, chuồng trại, nhà thờ, nhà kho, lâu đài, tường cao, hào sâu,… tạo thành những pháo đài kiên cố, rất khó để xâm nhập được. Chế độ này giống như một quốc gia thu nhỏ hay một khu vực biệt lập, khép kín, tự cung tự cấp, không giao lưu với thế giới bên ngoài. Phần đất lãnh địa này được chia thành 2 loại chính : đất phần và đất thái ấp. Đất thái ấp là vùng đất tốt do lãnh chúa chiếm hữu, được dùng để xây thành tháp, dinh thự và nhiều cơ sở vật chất ship hàng cho nhu yếu xa hoa của lãnh chúa. Đất phần là những phần đất còn lại, gồm có đất canh tác, đầm lầy, ao hồ, … được lãnh chúa phân loại cho nông nô hoặc cho thuê cày cấy và thu tô thuế .
Lãnh địa Tây Âu được hình thành với 2 giai cấp : lãnh chúa phong kiến – đó là những tầng lớp quan lại, quý tộc, tăng lữ, vừa phong phú lại có quyền lực tối cao và nông nô – được hình thành từ từng lớp nông dân và nô lệ. Mỗi lãnh chúa phong kiến sẽ có vùng đất tự trị, quản lý riêng và được gọi là lãnh địa phong kiến.
Lãnh địa phong kiến được xem là một đơn vị chính trị và kinh tế cơ bản trong thời kỳ (chế độ) phong kiến phân quyền ở Tây Âu. Mỗi lãnh địa là một đơn vị chính trị độc lập riêng biệt. Các lãnh chúa có quyền cai trị lãnh địa của mình như một ông vua, vì thế họ có quân đội, pháp luật riêng, toà án, chế độ thuế khoá, tiền tệ riêng, có chế độ thuế khóa, cân đong đo lường riêng. Chú ý: Những biểu hiện của chế độ phong kiến phân quyền ở Tây Âu, khác với chế độ phong kiến tập quyền ở phương Đông.
Trong lãnh địa phong kiến có 2 giai cấp chính phân quyền với sự đối lập rõ nét ở các biểu hiện xã hội là lãnh chúa và nông nô.
Tầng lớp lãnh chúa
Là những người có toàn quyền sở hữu các lãnh địa phong kiến ở Tây Âu vào thời trung đại. Người ảnh chúa thường có xuất thân cao quý, là các tướng quân sự. Sau khi được thưởng ban đất đó họ dần biến đất đó thành của riêng mình đẻ có toàn quyền trên lãnh địa. Trong lãnh địa phong kiến thì lãnh chúa là người có quyền lực và có cuộc sống xa hoa, sung sướng dựa trên việc bóc lột sức lao động và thu tô, thuế từ nông nô. Họ không phải làm gì, suốt ngày chỉ ăn chơi, tiệc tùng, cưỡi ngựa, bắn cung,… và sống trong những tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ, rực rỡ ánh đèn. Lãnh chúa có đời sống thảnh thơi, xa hoa ; sung sướng, thời bình chỉ rèn luyện cung kiếm, cưỡi ngựa, dạ hội, tiệc tùng.
Tầng lớp nông nô
Là những người phải phụ thuộc vào lãnh chúa với thân phận giống như một người nô lệ trong ả vùng đất đó. Nông nô là người sản xuất chính trong các lãnh địa. Họ bị gắn chặt và chịu ràng buộc vào lãnh chúa, nhận ruộng đất về cày cấy và phải nộp tô nặng, ngoài các họ còn phải nộp nhiều thứ thuế khác. Song họ vẫn được tự do trong sản xuất, có mái ấm gia đình riêng, có nông cụ và gia súc. Nông nô bị gắn chặt với ruộng đất và lệ thuộc vào lãnh chúa. Họ là lực lượng sản xuất chính trong xã hội nhưng không có tiếng nói. Cuộc sống của họ đói nghèo, phải nộp tô nặng cho lãnh chúa, có khi đến một phần hai lượng hoa màu thu được. Ngoài ra, họ cũng phải chịu nhiều thứ thuế khác như: thuế cưới xin, thuế thân, thuế thừa kế tài sản,… Họ bị lãnh chúa đối xử bất công, tàn nhẫn.
Khác với lãnh chúa thì trong lãnh địa phong kiến giai cấp nông nô là người bị áp bức bóc lột nhất trong chế độ phong kiến, họ hoàn toàn bị phụ thuộc vào ruộng đất của phong kiến, địa chủ, bị phong kiến, địa chủ chiếm đoạt sản vật, ngoài ra còn phải làm nhiều công việc tạp dịch phục vụ phong kiến, địa chủ. Nông nô tuy không phải là tài sản của phong kiến địa chủ, nhưng khi phong kiến, địa chủ bán ruộng đất thì bị bán theo, sản vật do nông nô làm ra bị phong kiến địa chủ chiếm hữu. Giai cấp nông nô được xem là giai cấp khổ cực và bần cùng trong xã hội họ là người sản xuất chính trong các lãnh địa. Họ bị gắn chặt và lệ thuộc vào lãnh chúa, nhận ruộng đất về cày cấy và phải nộp tô nặng, ngoài ra họ còn phải nộp nhiều thứ thuế khác.
THAM KHẢO THÊM: