Thông qua tác phẩm Chiếc lược ngà, tác giả Nguyễn Quang Sáng muốn đề cập đến tội ác của chiến tranh và hậu quả với mỗi gia đình. Dưới đây là bài viết về Cảm nhận về nhân vật bé Thu trong Chiếc lược ngà hay nhất.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý cảm nhận về nhân vật bé Thu trong Chiếc lược ngà hay nhất:
1.1 Mở bài:
Giới thiệu về tác giả Nguyễn Quang Sáng và truyện Chiếc lược ngà, nêu hoàn cảnh sáng tác trong thời kỳ chống Mĩ khốc liệt.
1.2. Thân bài:
– Đặc điểm nhân vật bé Thu: Tình cảm mạnh mẽ, sâu sắc. Cá tính cứng cỏi đến mức ương ngạnh nhưng vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ.
– Tình huống truyện: Bé Thu chưa bao giờ được cha chăm sóc yêu thương, tình yêu Thu dành cho cha chỉ gửi trong tấm ảnh chụp cùng má.
– Phân tích diễn biến tâm lý nhân vật bé Thu:
Tâm trạng lúc đầu: ngạc nhiên, sợ hãi và bỏ chạy; không nhận ông Sáu là cha vì ông không giống trong bức ảnh; luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa lánh ông Sáu; phản ứng quyết liệt, rồi trốn sang nhà bà ngoại kể nồi tức tối của mình.
Tâm trạng lúc sau: buồn rầu nghĩ ngợi thể hiện sự ân hận; hối hận và nhận cha đúng lúc phải chia tay cha; bộc lộ tình cảm mãnh liệt và xót xa.
– Nghệ thuật xây dựng nhân vật bé Thu:
Tình huống truyện giúp thể hiện tính cách và tâm lý của nhân vật.
1.3. Kết bài:
Nêu cảm nhận cá nhân.
2. Cảm nhận về nhân vật bé Thu trong Chiếc lược ngà hay nhất:
Nguyễn Quang Sáng là một nhà văn nổi tiếng, quê gốc tại tỉnh An Giang. Ông đã tích cực tham gia vào cả hai cuộc kháng chiến chống lại thực dân và đế quốc của dân tộc Việt Nam. Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước, ông bắt đầu sáng tác văn học với nhiều tác phẩm thuộc các thể loại như tiểu thuyết, truyện ngắn và kịch. Vào năm 1966, khi hoạt động tại chiến trường Nam Bộ, ông đã viết tập truyện “Chiếc lược ngà”. Trong đó truyện ngắn cùng tên là một tác phẩm nổi bật với những cảm xúc mãnh liệt về tình cha con giữa bé Thu và ông Sáu, đồng thời phản ánh những nỗi đau mà chiến tranh đã gây ra cho con người.
Nhân vật Thu, một cô bé có tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh, là trung tâm của câu chuyện. Ban đầu, cô nhất quyết không gọi ông Sáu là ba, nhưng khi nhận ra sự thật, cô bé trở thành một người con tràn đầy tình cảm, yêu thương cha và không muốn cha rời xa. Sau tám năm xa cách, ông Sáu trở về với lòng khát khao được nghe tiếng gọi “ba” từ con gái. Tuy nhiên, khi ông về đến nhà, bé Thu lại hoảng sợ và nghi ngờ người đàn ông trước mặt mình. Với khuôn mặt có vết sẹo dài trên má phải, ông Sáu không giống với hình ảnh mà cô bé đã biết qua bức ảnh mẹ cho xem. Sự hoảng sợ của Thu khiến cô bé không khỏi ngạc nhiên rồi mặt tái đi và chạy thét lên: “Má, má”. Cô bé cảm thấy người đàn ông này không phải là cha mình.
Trong ba ngày ông Sáu ở nhà, Thu giữ khoảng cách và lạnh lùng với ông, kiên quyết không gọi ông là ba. Mối quan hệ giữa hai cha con dần trở nên xa cách, từ việc cô bé nói trống không khi gọi ông vào ăn cơm: “Vô ăn cơm, cơm chín rồi” đến việc cô coi ông như người ngoài: “Con gọi rồi mà người ta không nghe”. Những hành động này khiến trái tim ông Sáu đau nhói, nhưng ông không thể làm gì, chỉ lặng im chịu đựng. Cao trào của câu chuyện là khi Thu từ chối sự chăm sóc của ông Sáu, ông gắp cho cô bé cái trứng cá nhưng cô bé “liền lấy đũa xoi vào chén để rồi bất thần hất cái trứng cá ra, cơm văng tung tóe mâm”. Ông Sáu không thể kiềm chế được nữa, đã đánh cô bé một cái. Thu không khóc, lặng lẽ gắp cái trứng lại vào bát rồi đi sang nhà ngoại.
Sau khi về từ nhà ngoại, Thu đã suy nghĩ rất nhiều. Sáng hôm ông Sáu phải lên đường trở lại đơn vị, tình cảm cha con trong Thu bỗng trỗi dậy mãnh liệt. Trong khung cảnh tiễn ông Sáu, mọi người chỉ lặng im, không nói gì, nhưng trong lòng ai cũng có những suy nghĩ riêng. Bất ngờ, tiếng thét “Ba…a…a… ba” của Thu phá tan sự im lặng. Cái tiếng “ba” thiêng liêng mà cô bé đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được thốt lên, rồi cô bé chạy tới nhảy lên ôm cổ ông Sáu. Thu hôn lên đầu, lên cổ và hôn cả vết sẹo dài đáng sợ trên má phải của ông Sáu. Đoạn này khiến người đọc xúc động, vui mừng cho ông Sáu khi con gái đã hiểu và gọi ông là ba.
Qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, chúng ta thấy được sự tàn khốc của chiến tranh. Chiến tranh không chỉ gây ra sự hủy hoại về mặt vật chất mà còn tàn phá cả tinh thần, làm rạn nứt tình cảm gia đình, khiến con không nhận ra cha, mẹ mất con, vợ mất chồng.
3. Cảm nhận về nhân vật bé Thu trong Chiếc lược ngà ngắn gọn:
Có những trang viết có thể khiến người đọc không thể kìm nén nước mắt trước những đau khổ, xung đột và dằn vặt sâu sắc. Có những nhân vật dù chỉ được khắc họa qua vài nét bút của tác giả nhưng lại để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc. Nhân vật bé Thu trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng là một hình tượng tiêu biểu, luôn gây xúc động mạnh mẽ khi người đọc khám phá từng trang viết ấy.
Tác phẩm “Chiếc lược ngà” được sáng tác năm 1966, trong giai đoạn cuộc kháng chiến chống Mỹ diễn ra đầy căng thẳng và thử thách. Ông Sáu ra chiến trường khi bé Thu chưa đầy một tuổi. Nhưng khi ông trở về sau nhiều năm xa cách, cô bé đã lớn khôn và kiên quyết không nhận ông là ba. Những mâu thuẫn nội tâm, những dằn vặt và cảm xúc dồn nén trong bé Thu đã đẩy cốt truyện lên đến đỉnh điểm. Dù được ở bên cha trong 3 ngày, bé Thu vẫn không chịu gọi ông là ba. Chỉ khi nghe bà ngoại kể về vết sẹo trên mặt ông, bé Thu mới chạy đến ôm chặt lấy cha, không muốn ông rời đi. Tình cảm cha con vỡ òa, mang lại cho người đọc cảm giác ấm áp, xoa dịu.
Dù chỉ mới tám tuổi, bé Thu được khắc họa với tính cách mạnh mẽ, bướng bỉnh và cương quyết. Trong tâm trí của cô bé, hình ảnh người cha chỉ gói gọn trong bức ảnh chụp chung với mẹ trong ngày cưới. Đó là tất cả những gì bé giữ gìn và hy vọng, chờ đợi ngày cha trở về. Khi ông Sáu khẳng định “Thu! Ba đây con”, bé Thu vẫn từ chối thẳng thừng, không chấp nhận ông là cha. Tình yêu thương sâu đậm mà ông Sáu dành cho con gái chỉ nhận lại sự lạnh lùng, xa cách từ bé Thu. Tất cả chỉ vì vết sẹo trên khuôn mặt ông – dấu tích của chiến tranh tàn khốc. Tính cách kiên cường của cô bé được Nguyễn Quang Sáng thể hiện một cách táo bạo, giúp người đọc cảm nhận rõ ràng sự vững chắc, kiên định trong tâm hồn của những con người Nam Bộ.
Sự bướng bỉnh, lạnh lùng của bé Thu đối với ông Sáu còn thể hiện qua lời nói và hành động. Khi mẹ bảo mời ba vào ăn cơm, cô bé chỉ nói ngắn gọn “Vô ăn cơm”. Cao trào được đẩy lên trong bữa cơm khi ông Sáu gắp cho bé Thu miếng trứng cá, thì cô bé đã hất cả chén cơm ra ngoài. Khi ông Sáu đánh cô bé, tất cả mọi người nghĩ rằng Thu sẽ giãy nảy và bỏ đi, nhưng không, cô bé ngồi im, cúi đầu xuống sau đó lặng lẽ gắp lại cái trứng cá vào bát và bước ra khỏi mâm cơm.
Những suy nghĩ và cảm xúc dồn nén đã thôi thúc bé Thu thực hiện những hành động quyết liệt, từ chối mọi tình cảm và sự yêu thương mà cha dành cho mình. Bởi trong suy nghĩ của cô bé, người đàn ông trước mặt không phải là ba. Có lẽ chính sự bướng bỉnh, cương quyết này đã hình thành nên cô giao liên kiên cường trong cuộc kháng chiến sau này.
Nguyễn Quang Sáng không chỉ dừng lại ở việc miêu tả tâm lý của một đứa trẻ tám tuổi mà còn tạo dựng nhân vật với tính cách để thể hiện tình yêu thương mãnh liệt đối với cha. Suốt ba ngày bên cha nhưng bé Thu vẫn không chịu nhận, chỉ đến khi nghe bà ngoại kể về vết sẹo trên mặt cha do chiến tranh để lại, cô bé mới bật khóc ôm chặt ông. Gương mặt cô bé trở nên buồn bã và khi ông Sáu chuẩn bị lên đường trở lại chiến trường, không ai dám đến gần cô bé vì sợ cô lại phản ứng như trước. Ông Sáu chỉ biết nặng nề nói: “Ba đi nghe con” với sự đau đớn và day dứt của một người cha không thể thuyết phục con gái nhận mình.
Một cảnh tượng xúc động đã diễn ra khi bé Thu khóc thét lên “ba”, tiếng “ba” ấy như vỡ òa, trào dâng từ trái tim cô bé sau bao năm kìm nén. Tiếng kêu của bé Thu làm người đọc như nghẹn ngào, thể hiện tình yêu thương bền bỉ và sâu sắc. Tiếng “ba” ấy như xé tan bầu không khí tĩnh lặng, xé ruột gan mọi người, mang lại cảm giác đau xót. Suốt bao năm, bé Thu luôn khát khao gặp lại cha và được gọi tiếng “ba”. Tình cảm của cô bé hoàn toàn trái ngược với những ngày ông Sáu còn ở nhà. Đó chính là niềm khao khát và tình yêu cha vô cùng mãnh liệt.
Việc xây dựng nhân vật bé Thu với những tính cách và cảm xúc sâu sắc đã làm tăng thêm sức mạnh của tình cha con, tình cảm thiêng liêng nhất của con người. Qua đó, tác giả còn muốn lên án, tố cáo sự tàn khốc của chiến tranh, thứ đã đẩy nhiều gia đình vào cảnh chia ly, mất mát.