Nhà thơ Nguyễn Duy đã sử dụng bài thơ "Ánh trăng" để nhắc nhở những người đó hãy dừng lại và nhớ về quá khứ, những điều đã từng xảy ra để biết ơn và trân trọng hơn. Dưới đây là bài viết về Cảm nhận về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy hay nhất.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Cảm nhận về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy hay nhất:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu về Nguyễn Duy và bài thơ Ánh Trăng
Nguyễn Duy là một nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ.
Bài thơ Ánh Trăng thể hiện đặc điểm nghệ thuật giàu chiêm nghiệm của ông.
1.2. Thân bài:
Hình ảnh vầng trăng trong bài thơ
Hình ảnh vầng trăng được sử dụng xuyên suốt và giàu ý nghĩa.
Vầng trăng gắn với tuổi thơ tươi đẹp và chiến đấu nghĩa tình, thủy chung.
Biểu tượng của quê hương, nơi in dấu biết bao kỉ niệm hồn nhien, tinh nghịch tuổi thơ.
Vầng trăng cũng là biểu tượng cho lý tưởng và tâm hồn cao đẹp của con người.
Cảm nhận của nhà thơ về vầng trăng nghĩa tình
Vầng trăng là người bạn tri kỉ tâm giao của con người trong những năm tháng chiến đấu.
Trăng soi bước chân người đi, cùng chia sẻ hiểm nguy, gian khổ; cùng chiến đấu và chiến thắng.
Vầng trăng trong sáng tinh khiết kia còn là biểu tượng cho lý tưởng và tâm hồn cao đẹp của con người.
Sự hiện diện của vầng trăng trong cuộc sống
Trong khổ thơ thứ ba, Nguyễn Duy mô tả vầng trăng như một phần của cuộc sống, gắn liền với các hoạt động thường nhật của con người.
“Đón khách nước xa đường Chiếu mây trang tỏa sáng”.
Từ “đón khách” đến “chiếu mây trăng tỏa sáng” là những hình ảnh gần gũi, thường ngày mà ai cũng có thể cảm nhận được. Vầng trăng không chỉ xuất hiện trong những cuộc chiến, trong những kỷ niệm tuổi thơ mà còn gắn liền với cuộc sống thường nhật của con người.
Vầng trăng được miêu tả như một người bạn đồng hành của cuộc đời, đem lại niềm tin, hi vọng và sự an ủi cho con người. Vầng trăng cũng như sự hiện diện của tình yêu, tình bạn, những giá trị đích thực của cuộc sống.
Tổng kết bài thơ
Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy thể hiện sâu sắc đặc điểm nghệ thuật của ông. Sử dụng các hình ảnh tự nhiên để thể hiện tâm trạng, ý nghĩa sâu xa của cuộc sống, Nguyễn Duy đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đầy ý nghĩa.
Vầng trăng trong bài thơ không chỉ là một hình ảnh đẹp mà còn mang ý nghĩa sâu xa về cuộc sống, tình bạn, tình yêu và lý tưởng. Bài thơ đã đưa người đọc đến những trải nghiệm tâm linh sâu sắc, giúp họ suy ngẫm về giá trị cuộc sống và ý nghĩa của tình bạn, tình yêu trong cuộc đời.
1.3. Kết luận:
Trong bài thơ này, Nguyễn Duy đã thể hiện được tình yêu đối với quê hương, đối với dân tộc và những người lính đã hy sinh trong cuộc chiến đấu chống Mỹ. Tác phẩm cũng phản ánh sự kiên trì, nỗ lực không ngừng của tác giả trong việc giữ gìn và phát triển văn học Việt Nam.
2. Mở bài Cảm nhận về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy hay nhất:
Tình cảm là một yếu tố không thể thiếu đối với mỗi con người. Nó tương tự như dòng nước ngọt ngào chảy trong ống nhựa, mang đến sự tươi mát và nuôi dưỡng tâm hồn con người. Nếu thiếu đi sự ấm áp của tình cảm, chúng ta sẽ trở thành những cái ống rỗng, khô cứng, tâm hồn chúng ta sẽ trở thành hoang mạc cằn khô nứt nẻ. Tình cảm trong quá khứ, dù gian khổ khó khăn nhưng lại càng đáng nhớ hơn, bởi nó thể hiện sự gắn bó, tình yêu không điều kiện và lòng đồng cảm để vượt qua những chông gai trong cuộc đời.
Tuy nhiên, trong thời đại hiện đại, vẫn có nhiều người vì mải mê theo đuổi giá trị vật chất mà bỏ quên đi tình cảm và yêu thương của quá khứ. Họ hờ hững với những gì thuộc về quá khứ và cuốn mình vào vòng xoay phù du của cuộc sống. Nhà thơ Nguyễn Duy đã sử dụng bài thơ “Ánh trăng” để nhắc nhở những người đó hãy dừng lại và nhớ về quá khứ, những điều đã từng xảy ra để biết ơn và trân trọng hơn. Chúng ta cần nhớ rằng, những gì chúng ta có được hôm nay là nhờ vào những điều đã xảy ra trong quá khứ. Chúng ta cần sống đẹp hơn, trân trọng quá khứ và “uống nước nhớ nguồn”.
3. Thân bài Cảm nhận về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy hay nhất:
Nguyễn Duy mở đầu bài thơ bằng những dòng thơ nhớ trăng xa:
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỉ
Sự dung dị, tự nhiên của lời thơ gợi cảm giác kể chuyện truyền tải được những tâm tư, tình cảm sâu kín của tác giả, mỗi lần nhắc đến trăng lại bồi hồi một kỉ niệm yêu dấu. Nguyễn Duy hồi tưởng về tuổi thơ êm đềm trên đồng ruộng, về những năm tháng gian khổ của chiến tranh nơi rừng núi, ngẫm nghĩ về những thăng trầm, vui buồn của cuộc đời và sự lớn lên, trưởng thành của một con người, tất cả đều được chia sẻ với mặt trăng, người bạn trung thành của mình.
Trăng đúng là người bạn hiểu lòng người. Nó đồng cảm với những con người có hoàn cảnh khó khăn, khắc nghiệt, và tình cảm thủy chung không thể phá vỡ giữa trăng và người là sự đan xen của những cảm xúc cay đắng, ngọt ngào. Mối quan hệ này là chân thực, sâu sắc và lâu dài, không có ý định vụ lợi hay lừa dối.
Trần trụi với thiên thiên
hồn nhiên như cây cỏ
Trong tứ thơ, hình tượng trăng và con người được sử dụng song song, nhưng trăng lại được miêu tả rõ ràng hơn trong khi con người lại bị che giấu, giấu đi. Nguyễn Duy đã chọn lối đi khác, cho phép cái bị che khuất, cái ẩn lên tiếng trước. Tuy nhiên, tứ thơ không phải chỉ là lời kể mà trở thành độc thoại từ nội tâm của con người, lời hối lỗi muộn màng. Trăng và con người gắn bó với nhau như một thế tri kỉ, nhưng nhà thơ phải thốt lên bởi sự quên lãng: “ngỡ không sao quên được cái vầng trăng nghĩa tình”. Cuộc sống có nhiều điều mà chúng ta không ngờ đến, hạnh phúc bình dị, giản đơn đã từng có nhưng lại để tuột khỏi tay, để mất. Con người trong cuộc sống đua tranh, chen lấn, với sự lấp lánh, hoa mỹ và sự tráng lệ trước mắt, đã khiến họ quên đi những niềm hạnh phúc bình dị của quá khứ, quên đi những kỉ niệm khó khăn, và vô tình bỏ quên một người bạn tri kỉ đáng quý.
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Trong hai khổ thơ đầu tiên, hình ảnh vầng trăng không được so sánh với một con người nhưng chỉ được gợi lên để người đọc hiểu ngầm. Trong khi đó, khổ thơ thứ hai đã nhân cách hóa vầng trăng thành một con người cụ thể. Người ta có thể tưởng tượng rằng đó là một người tri kỉ và nghĩa tình, nhưng thực tế là trăng vẫn giữ nguyên tinh thần đó, chỉ có lòng người đã không còn tri kỉ với trăng nữa. Con người chỉ coi trăng như một người xa lạ, không quen biết, không gặp mặt và không có tình cảm, đây là sự thật phũ phàng mà không ai có thể đoán trước được, bởi lòng người thay đổi khôn lường.
Cuộc sống và dòng đời xoay vòng không ngừng, khiến con người bận rộn, vùi đầu trong cuộc sống vội vã. Tuy nhiên, cuộc đời là một chuỗi những quy luật nhân – quả liên tục, mỗi người trải qua thăng trầm, thành công và thất bại, vui buồn và sự thay đổi là tất yếu để hoàn thiện bản thân. Nguyễn Duy đã khéo léo đưa một sự kiện tầm thường trong cuộc sống hiện đại vào bài thơ, và sử dụng nó làm điểm nhấn để đẩy bài thơ lên cao trào. Nếu không có cảnh tối ngày kia, có lẽ không ai sẽ nhìn lại bản thân và nhận ra sự thay đổi vô thức của mình.
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Toàn bộ bài thơ là một chuỗi các hành động liên tục, kéo dài và dồn dập, đưa con người vào tình trạng hối hả, bận rộn với cuộc sống. Nhưng cuối cùng, bài thơ lại gây ngạc nhiên với câu kết thúc: “Vầng trăng đột ngột tròn.”
Điều này đặt ra một câu hỏi khó trả lời: tại sao lại là trăng tròn mà không phải trăng khuyết? Quy luật này thuộc về tự nhiên và không thể thay đổi. Trong bài thơ, trăng được nhân cách hóa và có những suy nghĩ, tâm tư giống như con người. Trăng vẫn giữ vẻ tròn trịa và sáng rực, không thể nào so sánh được với sự vô tình của con người. Tâm hồn con người trở nên ngượng ngùng và xấu hổ trước sự vẹn tròn của trăng, như một biểu hiện của sự khuyết tật và thiếu sót trong tâm hồn con người. Nếu trăng có thể mất đi sự tròn trịa, có lẽ con người sẽ đỡ cảm thấy xấu hổ hơn với sự không hoàn hảo của mình.
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Một lần nữa, hình ảnh trăng được nhân cách hóa. Đó không chỉ là một mặt trăng bình thường nữa. Đó là khuôn mặt của một người bạn đồng hành từng chia sẻ mối quan tâm với những người đang sống, hiện diện dưới ánh trăng. Với những biến động của cuộc đời, người bạn đó vẫn giữ nguyên trọn vẹn sự trung thành, lòng dung thông, lòng nhân ái như ngày nào.
Nhà thơ Nguyễn Duy đã tìm thấy một khía cạnh tinh tế, cụ thể và thông minh để nhân cách hóa trăng. Tại sao không phải là trăng nghiêng, trăng xa xôi hay trăng che khuất, mà lại là trăng trên đỉnh đầu để phải ngước nhìn lên đón nhìn khuôn mặt?
Có phải đó cũng là ý đồ của tác giả? Trăng là biểu tượng của tính bao dung, độ lượng. Từ góc nhìn của nhà thơ, ánh trăng lan toả ra khắp mênh mông vũ trụ, chiếu sáng và soi rọi. Không gian mênh mông rộng lớn được phủ đầy ánh trăng, ngập tràn ánh sáng ngọc ngà tinh khiết. Trong bài thơ, thời gian và không gian (trăng lên đầu) đã khiến ta nhận ra rằng không phải là quá sớm nhưng cũng chưa muộn để nhận ra mọi thứ. Nhà thơ có đồng nhất thời gian trong hiện thực và thời gian trong tâm trí của con người không? Hình ảnh của trăng trong bài thơ này đã đạt đến đỉnh cao thành công của tác giả. Nó chứa đựng một ý nghĩa rất sâu sắc và to lớn về giá trị nhân văn. Trăng không chỉ là biểu tượng của thiên nhiên, mà nó còn mang ý nghĩa tượng trưng cho một tầng lớp người, một thế hệ. Đó là thế hệ những người đã hy sinh và cống hiến trong những thời khắc gian khó và đầy ác liệt, những năm tháng cam go đầy thử thách khi đất nước lâm nguy để đến khi trở về cuộc sống đời thường – đất nước thanh bình. Họ trở về với cuộc sống đơn giản và bình dị, không có nhiều yêu cầu, không cầu danh vọng. Trong số họ có những người không may mắn được trở về; có những người đã gửi lại nơi chiến trường một phần cơ thể và những hậu quả của chiến tranh cho thế hệ con cháu; có những người được Tổ quốc biết đến nhưng vẫn có những người chỉ sở hữu chiếc ba lô sờn vai vì chiến tranh và cuộc sống của họ diễn ra trong tĩnh lặng, bình dị như những người bình thường khác. Tuy nhiên, họ vẫn sống và giữ trọn nghĩa tình với quê hương, đất nước và với những đồng đội của mình. Họ có tấm lòng cao cả, bao dung, độ lượng và niềm tin tưởng vào cuộc sống.
Còn ánh trăng thì vẫn luôn như thế:
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Nghệ thuật thơ khắc sâu và làm nổi bật những hình ảnh sâu thẳm trong tâm hồn con người, khiến con người phải tự vấn đạo đức và tự soi mình. Hai câu cuối của bài thơ nhẹ nhàng mà sâu sắc, tạo ấn tượng sâu sắc đối với người đọc. Ý định của tác giả là đánh thức và nhắc nhở chúng ta rằng bất chấp sự hỗn loạn và ồn ào của cuộc sống hiện đại, dành một chút thời gian để nhìn lại bản thân có thể mang lại ý nghĩa và giá trị cho sự tồn tại của chúng ta.
4. Kết bài Cảm nhận về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy hay nhất:
Bài thơ không trình bày luận cứ triết học, cũng không bóng bẩy quá mức, nhưng để lại cho người đọc những suy nghĩ về mối quan hệ của con người, cả quá khứ và hiện tại, và khuyến khích sự hoàn thiện bản thân. Nghệ thuật sử dụng hồi tưởng, đấu tranh nội tâm và nội tâm tạo ra tác động lâu dài, đảm bảo cho bài thơ trường tồn với thời gian. Vòng tròn đời luôn xoay vần không ngừng, tuy nhiên, chúng ta không nên quên đi quá khứ và giá trị của nó. Những ký ức trong quá khứ sẽ giúp ta giữ vững tinh thần và cảm giác đồng cảm với những người xung quanh. Hãy nhớ về quá khứ và sống trong hiện tại với lòng biết ơn và tình yêu thương đối với những điều đã xảy ra.