Với tình cảm thiêng liêng, thành kính trong lòng, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam xa xôi đã thực hiện chuyến hành trình đến lăng Bác vào tháng 4 năm 1976 và đã sáng tác nên tác phẩm "Viếng lăng Bác". Dưới đây là bài viết về Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất:
1.1. Mở bài:
Tác giả Viễn Phương viếng thăm lăng Bác năm 1976 và viết tác phẩm “Viếng lăng Bác” với tình cảm chân thành tha thiết.
Khổ thơ thứ 2 và thứ 3 của bài thơ thể hiện cảm xúc của tác giả khi hòa mình vào dòng người vào lăng viếng Bác.
1.2. Thân bài:
a. Khổ 2: Cảm xúc của tác giả khi hòa mình vào dòng người thăm viếng Bác:
– Biểu đạt “mặt trời trong lăng” là hình ảnh ẩn dụ cho Bác – mặt trời, thể hiện sự biết ơn trước công lao của Bác đối với dân tộc.
– “Ngày ngày” và “kết tràng hoa” là hình ảnh ẩn dụ cho tình cảm yêu quý, kính trọng Bác của dân tộc Việt Nam.
– Hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân” bộc lộ sự biết ơn, kính trọng đối với Bác.
b. Cảm xúc của tác giả khi vào trong lăng:
– “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên” được biện pháp nói giảm, nói tránh để giảm nhẹ nỗi đau thương, mất mát trước sự ra đi của Bác.
– Hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” khẳng định sự vĩ đại và sự trường tồn, vĩnh cửu của Bác.
– Cấu trúc “vẫn biết … mà sao…” diễn tả nghịch lí, sự đối lập trong tâm trạng, suy nghĩ của tác giả, bộc lộ sự tiếc nuối, đau xót, xúc động.
– Động từ “nhói” biểu thị cảm xúc xót xa tột cùng trước sự ra đi của Bác, thể hiện cảm xúc chân thành, tha thiết của bất cứ ai đến thăm viếng lăng của Người.
1.3. Kết bài:
Hai khổ thơ đã bộc lộ được niềm xúc động cùng tấm lòng thành kính vô bờ của người con miền Nam ra thăm Bác.
2. Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác hay nhất:
Với tình cảm thiêng liêng, thành kính trong lòng, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam xa xôi đã thực hiện chuyến hành trình đến lăng Bác vào tháng 4 năm 1976. Sau chuyến đi đó, ông đã sáng tác tác phẩm “Viếng lăng Bác”, thể hiện tấm lòng thành kính và niềm xúc động mãnh liệt khi được thăm viếng Bác Hồ. Hai khổ thơ 2 và 3 của bài thơ đã diễn tả những cảm xúc chân thành của ông khi được hoà mình vào dòng người tiến vào lăng viếng Bác.
Khi được hoà mình vào trong không khí trang nghiêm và đau buồn, nhà thơ tràn đầy sự tiếc nuối và xúc động mãnh liệt. Đó là một cảm xúc vô hạn, không thể diễn tả bằng lời:
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.”
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho sự nghiệp cứu nước, trở thành ngọn đèn soi sáng cho dân tộc Việt Nam. Vì vậy, khi nhắc đến Bác, nhà thơ Viễn Phương đã tưởng như đang nhìn thấy “mặt trời” thứ hai. Trong khi “mặt trời” của thiên nhiên vận hành theo luật lệ của vũ trụ, tạo ra ngày và đêm thì “mặt trời” thứ hai trong lăng Bác cũng rực rỡ và chiếu sáng khắp đất nước Việt Nam, là biểu tượng của sự tôn kính của dân tộc Việt Nam. Hình ảnh so sánh của Viễn Phương rất độc đáo và sáng tạo. Không chỉ riêng Viễn Phương mà Tố Hữu cũng từng sử dụng hình ảnh “mặt trời” để miêu tả Bác trong bài thơ Sáng tháng năm:
“Người rực rỡ một mặt trời cách mạng
Còn đế quốc là loài dơi hốt hoảng”.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cứu nước, trở thành ngọn đèn soi sáng cho dân tộc Việt Nam. Bác Hồ là người mang đến ánh sáng và sự sống cho dân tộc thoát khỏi đêm trường nô lệ. Người đã trở thành vầng “mặt trời” sáng chói dẫn dắt dân tộc Việt Nam.
Sự kính mến đối với Bác Hồ còn được thể hiện qua dòng người từ khắp nơi trở về thăm người cha đáng kính của mình. Họ tấp nập xếp thành hàng dài và lặng lẽ bước vào lăng để tưởng nhớ Người. Viễn Phương đã sử dụng cụm từ “ngày ngày” ở đầu câu thơ để diễn tả sự lặp đi, lặp lại như một quy luật của dòng người đến thăm viếng Bác. Dân tộc Việt Nam không bao giờ quên về Người. Dòng người đó bên ngoài lăng Bác trông giống như một “tràng hoa” lớn, kết lại và dâng lên người. Đây có thể coi là hình ảnh đẹp nhất của bài thơ và là một ẩn dụ vô cùng sáng tạo của Viễn Phương:
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…”
Cuộc đời toàn tâm toàn ý của Bác Hồ đã dành cho dân tộc Việt Nam, khiến cuộc sống của nhân dân ta được thêm tươi sáng, tốt đẹp hơn. Dòng người đứng ngoài lăng Bác là những người con của Tổ quốc, mang trong mình tấm lòng thành kính, tin yêu và hướng về Người, họ cùng nhau trở thành một “tràng hoa” tuyệt đẹp để dâng lên Người. Trong bài thơ, hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân” được sử dụng để miêu tả số tuổi của Người. Cuộc đời toàn tâm toàn ý của Người đã dành hết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc Việt Nam, và chúng ta cảm nhận sâu sắc tấm lòng biết ơn và trân trọng trước sự hy sinh của Người.
Mặc dù Bác Hồ đã ra đi từ năm 1969, nhưng đến năm 1976, nhà thơ Viễn Phương mới có cơ hội đến thăm Người và được tận mắt chứng kiến Người nằm yên trong giấc ngủ vĩnh hằng. Trước cảnh tượng đó, Viễn Phương không khỏi xúc động.
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
Bác Hồ đã rời xa chúng ta, nhưng với nhà thơ Viễn Phương, Người chỉ đang nằm trong “giấc ngủ bình yên” sau những năm tháng đầy cực khổ để giải phóng dân tộc Việt Nam. Khi đó, không gian và thời gian như đang dừng lại, tất cả chỉ xoay quanh Người. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn như ánh trăng “sáng dịu hiền” chiếu sáng quanh Người, tạo nên một bầu không khí thanh tịnh và yên bình. Viễn Phương liên tưởng đến hình ảnh này là bởi vì trong cuộc đời của Bác, vầng trăng luôn là biểu tượng đại diện cho Người, từ khi Người bị tù đày ở Trung Quốc cho đến khi trở lại chiến khu
“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”
Khi nhìn Bác trong giấc ngủ, tâm trạng của Viễn Phương tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ:
“Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim”
Tác giả sử dụng hình ảnh “trời xanh” để tôn vinh sự vĩnh cửu và tình yêu thương vô bờ của Bác Hồ dành cho dân tộc Việt Nam. Tuy nhiên, cấu trúc “mặc cho… nhưng” lại thể hiện tâm trạng đối lập và đau buồn của tác giả khi phải chứng kiến sự ra đi của Bác Hồ. Viễn Phương hiểu rằng sự sống và chết là quy luật thiên nhiên, nhưng vẫn không thể khỏi nổi lòng tiếc nuối vô tận trước sự ra đi của Người. Đó là một mất mát to lớn đối với cả dân tộc Việt Nam.
Bằng những câu thơ uyển chuyển, tình cảm sâu sắc, tình cảm chân thành của tác giả người miền Nam được thể hiện rõ qua hai khổ thơ thứ hai và thứ ba trong bài “Viếng lăng Bác”. Những dòng thơ này thể hiện sự kính trọng, tôn trọng và tình yêu thương mãnh liệt mà người con Nam Bộ dành cho Bác Hồ. Đây cũng là tình cảm chân thành, tha thiết mà tất cả những người con Việt Nam dành cho người cha già kính yêu của dân tộc.
3. Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc:
Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương khắc họa cảm xúc mãnh liệt và niềm tự hào của một người con miền Nam lần đầu tiên được đến thăm lăng Bác Hồ. Trong đó, khổ thơ thứ hai và thứ ba gây ấn tượng sâu sắc nhất với nhiều độc giả.
Hình ảnh “mặt trời” quen thuộc đã xuất hiện trong nhiều tác phẩm khác như “Từ ấy” với câu “Mặt trời chân lí chói qua tim,” hay trong “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.”
Hình ảnh “mặt trời” trong câu thơ này mang tính chất biểu tượng. Mặt trời của tự nhiên vận hành theo quy luật vũ trụ, ngày ngày đi qua lăng Bác, nhưng trong lăng lại có một “mặt trời” khác, một “mặt trời rất đỏ” – hình ảnh ẩn dụ tượng trưng cho Bác Hồ. Nếu mặt trời chiếu sáng và nuôi dưỡng sự sống, thì Bác Hồ chính là người dẫn đường, soi sáng cho dân tộc Việt Nam đánh thắng kẻ thù và giành lấy tự do. Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh thơ tinh tế để ca ngợi công lao vĩ đại của Bác, đồng thời thể hiện lòng kính trọng và biết ơn vô bờ đối với vị lãnh tụ vĩ đại.
Hình ảnh dòng người vào lăng viếng Bác cũng thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của người dân. Dòng người nối tiếp nhau “ngày ngày” thể hiện sự tưởng nhớ không ngừng về Bác, tấm lòng thành kính ấy được gắn kết thành “tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân,” tượng trưng cho bảy mươi chín mùa xuân mà Bác đã trọn vẹn cống hiến cho dân tộc và đất nước.
” Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
Đối với tác giả, Bác Hồ như chỉ đang nằm trong một giấc ngủ dài, giấc ngủ ngàn thu bình yên, được vầng trăng dịu nhẹ che chở. Vầng trăng ấy là hình ảnh quen thuộc, là người bạn tâm giao mà Bác đã từng trò chuyện, tâm sự. Hình ảnh thơ đẹp này phản ánh tâm hồn lãng mạn, đầy chất thơ của Bác Hồ.
Khi nhìn Bác nằm yên nghỉ, Viễn Phương cảm thấy lòng mình trào dâng xúc động. Mặc dù hiểu rõ rằng sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên không thể thay đổi, nhưng tác giả vẫn không kìm được nỗi đau trong lòng. Động từ “nhói” diễn tả sự đau đớn, xót xa trong trái tim tác giả khi nghĩ đến sự ra đi của Bác. Bằng cách sử dụng ngôn ngữ biểu cảm và sự đối lập tinh tế, Viễn Phương đã truyền tải được nỗi tiếc thương sâu sắc, sự đau buồn khôn nguôi trong tâm trí ông.
Hình tượng Bác Hồ với “bảy mươi chín mùa xuân” cống hiến trọn đời cho nhân dân và đất nước mãi là tấm gương sáng ngời, cao đẹp và trường tồn trong lòng mỗi người con đất Việt. Trước Bác, tác giả không thể kìm nén được cảm xúc, cảm thấy đau đớn và tiếc nuối khôn nguôi. Bác Hồ mãi mãi là biểu tượng vĩ đại của dân tộc, là ngọn lửa soi sáng và nguồn động lực bất tận cho thế hệ mai sau.