Bố cục, tóm tắt nội dung chính truyện Cái kính ngắn gọn nhất trong Ngữ văn 8 Tập 1 sách Cánh diều hay nhất, chi tiết sẽ giúp học sinh dễ dàng làm bài tập trong sách Ngữ văn 8.
Mục lục bài viết
- 1 1. Bố cục, nội dung chính truyện Cái kính:
- 2 2. Tóm tắt truyện Cái kính dễ hiểu nhất:
- 3 3. Tóm tắt truyện Cái kính ngắn gọn nhất:
- 4 4. Tóm tắt truyện Cái kính vắn tắt nhất:
- 5 5. Tóm tắt truyện Cái kính xúc tích nhất:
- 6 6. Tóm tắt truyện Cái kính ý nghĩa nhất:
- 7 7. Tóm tắt truyện Cái kính hay nhất:
- 8 8. Tóm tắt truyện Cái kính chọn lọc:
1. Bố cục, nội dung chính truyện Cái kính:
* Bố cục của truyện có thể chia thành: 5 phần như sau
– Phần 1 (từ đầu đến “- Viễn thị! 2 đi-ốp!”):
– Phần 2 (tiếp đến “mà là loạn thị!”):
– Phần 3 (tiếp đến “- Tôi nói.”):
– Phần 4 (tiếp đến “chứ chẳng có làm sao hết!”):
– Phần 5 (còn lại):
* Thể loại: truyện cười
* Phương thức biểu đạt: tự sự kết hợp miêu tả, biểu cảm
* Nội dung chính: Truyện “Cái kính” kể lại câu chuyện một người bị “bệnh” tưởng, mắt bình thường nhưng vì ám ảnh mắt mình bị bệnh nên đi khám bác sĩ. Mỗi bắc sĩ phán một kiểu khác nhau, ngược nhau cho đến khi anh bị ngã, kính rơi ra, bị vỡ thì lúc đó anh mới nhìn mọi thứ rõ ràng.
2. Tóm tắt truyện Cái kính dễ hiểu nhất:
Nhân vật “tôi” muốn đeo kính để tạo dáng một người tri thức, vì thế anh ta quyết định đến phòng khám mắt. Ban đầu, bác sĩ nói rằng anh ta có cận thị 1,75 đi-ốp. Nhưng khi anh ta đeo kính cận, anh ta cảm thấy buồn nôn và chói mặt liên tục. Tiếp theo, anh ta tới gặp một bác sĩ tư khác để kiểm tra và kết quả lại là anh ta bị viễn thị. Mỗi khi đeo kính viễn thị, mắt anh ta luôn đỏ hoe và chảy nước. Thấy tình trạng không được cải thiện, anh ta quyết định tới bệnh viện nhà nước để được khám. Bác sĩ nói rằng anh ta bị loạn thị, nhưng khi đeo kính loạn thị, anh ta cảm thấy mọi thứ đều lùi xa và không thể hoạt động bình thường. Lần thứ tư, anh ta quyết định tìm một bác sĩ ở Mỹ để khám. Kết quả, khi anh ta đeo kính, mọi thứ dường như trở thành hai phần. Sau đó, anh ta đi tới Đức và tìm một bác sĩ khác để kiểm tra. Bác sĩ kết luận anh ta bị viễn thị và cận thị cùng lúc, nhưng khi đeo kính ở đó, anh ta không thể phân biệt được sự khác biệt giữa sáng và tối nữa. Sau mọi nỗ lực, anh ta quyết định tới bác sĩ một lần nữa. Lần này, bác sĩ kết luận rằng anh ta bị quáng gà. Anh ta đi qua nhiều nơi để kiểm tra, uống thuốc, thay kính, nhưng vẫn không thể nhìn rõ và hoạt động bình thường. Một ngày, anh ta vô tình ngã và kính rơi ra. Từ lúc anh ta đeo lại kính, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn. Sau khi về nhà, vợ anh ta nói rằng mắt kính của anh ta đã vỡ từ lúc đó.
3. Tóm tắt truyện Cái kính ngắn gọn nhất:
Truyện kể về những kỷ niệm khi nhân vật “tôi” đến kiểm tra và thay đổi mắt kính. Đáng chú ý rằng, mỗi lần mắt anh ta nhìn rõ ràng, cũng chính là lúc mắt kính lại gặp vấn đề. Nội dung truyện tập trung vào việc xây dựng hình tượng một người đại diện cho những cá nhân kiên định, sẵn sàng hy sinh để đạt được ước mơ của mình. Đồng thời, truyện cũng tạo dựng các bác sĩ khám mắt với nhân vật “tôi”, ai cũng có phần sai sót trong quá trình khám, và tất cả đều lên án bác sĩ trước đó nhưng không kém phần duyên dáng và thông minh. Nhấn mạnh rằng, truyện mang đến những chi tiết mang tính hài hước và gây cười theo một trình tự hợp lý, tạo ra những tình huống bất ngờ, sử dụng kỹ thuật trào phúng, từ đó làm cho câu chuyện xoay quanh nhân vật “tôi” trở nên thu hút và đầy hài hước.
4. Tóm tắt truyện Cái kính vắn tắt nhất:
Truyện kể về nhân vật “tôi”, một người có sở thích tỏ ra mình là một tri thức chính hiệu. Anh quyết định đi khám mắt với mong muốn đeo kính. Lần đầu, bác sĩ khám cho anh và phát hiện anh bị cận thị, đồng thời tư vấn cho anh đeo kính cận. Tuy nhiên, kết quả lại là anh luôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi đeo kính. Sau đó, lần thứ hai đi khám, anh nhận ra mắt mình bị viễn thị. Khi đeo kính mới, mắt anh luôn đỏ hoe, gây không ít phiền phức. Lần thứ ba, bác sĩ kết luận anh bị loạn thị. Khi đeo kính loạn thị, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều lùi xa, tạo khó khăn trong giao tiếp và cả việc ăn uống. Lần thứ tư đi khám, anh thử đeo kính mới và nhận thấy mọi thứ trở nên kép đôi. Lần thứ năm, bác sĩ chỉ ra rằng anh bị viễn thị một mắt và cận thị một mắt. Dù anh thay đổi kính, nhưng khả năng phân biệt sáng tối cũng đã mất đi. Tiếp theo, anh đi đến nhiều nơi khác để tìm giải pháp, uống thuốc và thậm chí tiêm… nhưng tình trạng không cải thiện. Một lần, anh vô tình ngã, khiến kính rơi ra. May mắn thay, có người khác giúp anh nhặt lại. Từ lúc đó, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Đến khi vợ anh nhắc nhở, anh mới nhận ra kính của mình đã vỡ.
5. Tóm tắt truyện Cái kính xúc tích nhất:
Văn bản này là một câu chuyện cười hiện đại mang tên “Cái kính”. Nó thuật lại câu chuyện về một người, người đó nghĩ rằng mắt của mình bình thường, nhưng do bị ám ảnh bởi sự tưởng tượng về căn bệnh, anh ta quyết định đến gặp bác sĩ. Mỗi bác sĩ đưa ra một phân tích và phán đoán khác nhau, thậm chí đôi khi ngược nhau. Trình tự này kéo dài cho đến khi anh ta vô tình ngã, khiến kính rơi ra và vỡ tan tành. Lúc ấy, anh mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình rõ ràng hơn.
6. Tóm tắt truyện Cái kính ý nghĩa nhất:
Trong tác phẩm “Cái kính”, được viết dưới hình thức một câu chuyện đùa, kể về một người dường như bị ám ảnh bởi một loại bệnh tưởng tượng. Mắt của anh ta bình thường, nhưng do tâm trí bị chi phối bởi sự lo lắng về tình trạng mắt, anh ta quyết định tìm đến bác sĩ để được khám và tư vấn. Mỗi bác sĩ đưa ra một đánh giá và chuẩn đoán khác biệt, thậm chí đôi khi hoàn toàn trái ngược nhau. Cuối cùng, trong một tình huống tình cờ, anh ta vấp ngã, làm cho chiếc kính rơi xuống và vỡ tan tành. Lúc đó, anh mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình rõ ràng hơn. Truyện “Cái kính” không chỉ mang tính chất giải trí mà còn chứa đựng một thông điệp nhẹ nhàng, phê phán những người thường bị “bệnh” tưởng, những người hay tự mình ám ảnh bản thân, và cũng như những người dễ tin vào lời đàm thoại xã hội hơn là chính mình. Tác phẩm cũng nhấn mạnh một số trường hợp bác sĩ hoặc thầy thuốc chuyên môn kém, thường đưa ra chuẩn đoán một cách khá bừa bãi. Tất cả những điều này hòa quyện với tên gọi tổng thể của bộ tác phẩm, “Những người thích đùa”.
7. Tóm tắt truyện Cái kính hay nhất:
Nhân vật “tôi” trong truyện “Cái kính” mang trong mình căn bệnh tưởng, tình trạng mắt anh vốn bình thường, không có vấn đề gì đáng kể, nhưng anh vẫn muốn đeo kính để tạo dáng một hình ảnh tri thức hơn. Dù đã trải qua nhiều lần cắt kính và sự tác động trực tiếp lên cuộc sống hằng ngày, anh vẫn khăng khăng nghĩ rằng mắt mình còn vấn đề và không bao giờ từ bỏ việc đeo kính. Tác phẩm này mang đến những chi tiết mang tính hài hước theo một trình tự hợp lý, tạo ra những tình huống bất ngờ và sử dụng biện pháp trào phúng, làm cho câu chuyện về nhân vật “tôi” trở nên thu hút và hài hước. Nó cũng phê phán những người thường mắc căn bệnh tưởng, những người tự ám ảnh bản thân và dường như tin vào lời đàm thoại xã hội hơn là chính bản thân mình. Đồng thời, tác phẩm cũng nhấn mạnh sự thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ, những người không luôn đưa ra chuẩn đoán chính xác và có thái độ chuyên môn kém.
8. Tóm tắt truyện Cái kính chọn lọc:
Truyện “Cái kính” kể về hành trình của nhân vật “tôi”, một người luôn thể hiện mình là một tri thức chính hiệu. Đam mê đeo kính để nâng cao sự hiểu biết của bản thân, anh ta liền tới khám mắt. Mở đầu, bác sĩ phán đoán anh ta bị cận, và rồi đưa ra kính cận. Nhưng điều không ngờ, mỗi khi đeo, anh ta luôn bị cảm giác buồn nôn. Tiếp theo, lần thứ hai, bác sĩ cho biết mắt anh ta bị viễn thị. Anh ta nhận kính mới, nhưng mắt vẫn đỏ hoe không ngớt. Hành trình tiếp diễn, lần thứ ba, anh ta được chẩn đoán loạn thị. Khi đeo kính, mọi thứ trở nên xa xôi, gây khó khăn trong việc giao tiếp và ăn uống. Cứ như thế, mỗi lần khám tiếp theo, anh ta đổi kính, uống thuốc, thậm chí tiêm… Nhưng sự cải thiện không đến. Đến một ngày, anh ta ngã và kính rơi ra. Người khác giúp anh ta nhặt lại. Từ đó, anh ta mới nhận ra rằng kính của mình đã vỡ từ lâu mà anh ta không hề hay biết. Hành trình này không chỉ là cuộc đấu tranh với vấn đề về mắt, mà còn là một bài học về sự quan trọng của sự nhạy bén và kiểm soát bản thân. Truyện “Cái kính” chính là câu chuyện phê phán những người thường mắc căn bệnh tưởng, những người tự ám ảnh bản thân và dường như tin vào lời đàm thoại xã hội hơn là chính bản thân mình.