Dưới đây là bài viết về chủ đề: Đánh giá về nội dung và nghệ thuật của một tác phẩm truyện, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Chuẩn bị nói và nghe bài Đánh giá về nội dung và nghệ thuật của một tác phẩm truyện:
Chuẩn bị cho một bài nói và nghe là một quá trình quan trọng, đòi hỏi sự tỉ mỉ và cân nhắc để đảm bảo rằng bạn có thể thể hiện mình một cách rõ ràng và thuyết phục. Dưới đây là chi tiết hơn về việc chuẩn bị cả phần nói và nghe.
1.1. Chuẩn bị phần nói:
– Lựa chọn đề tài: Trước hết, bạn cần lựa chọn một đề tài cụ thể cho bài nói của mình. Đối với ví dụ này, chúng ta sẽ sử dụng truyện ngắn “Chữ người tử tù” của tác giả Nguyễn Tuân.
– Tìm ý và sắp xếp ý: Sau khi đã chọn đề tài, bạn cần xác định các ý chính mà bạn muốn trình bày trong bài nói. Điều này bao gồm:
Đặt tên cho bài nói, ví dụ: “Giới thiệu và đánh giá về nội dung và nghệ thuật trong truyện ngắn ‘Chữ người tử tù’ của Nguyễn Tuân.”
Trình bày lý do lựa chọn tác phẩm để phân tích và đánh giá.
Tóm tắt ngắn gọn nội dung câu chuyện.
Trình bày chủ đề chính của truyện.
Nêu rõ những nét đặc sắc về nghệ thuật trong tác phẩm.
Đưa ra nhận xét và đánh giá về thành công hay hạn chế của tác phẩm.
– Xác định từ ngữ then chốt: Để bài nói của bạn trở nên mạch lạc và dễ theo dõi, bạn cần sử dụng các cụm từ và mẫu câu phù hợp. Ví dụ:
“Về tác phẩm này, tôi sẽ tập trung vào việc…”
“Ấn tượng nổi bật nhất của tôi về tác phẩm là…”
“Đó là lí do tại sao không thể không đề cập khi thảo luận về sức hấp dẫn của tác phẩm này…”
1.2. Chuẩn bị phần nghe:
– Tìm hiểu trước về bài nói: Để hiểu rõ hơn về đề tài bạn sẽ nghe, bạn nên đọc lại các kiến thức về thể loại truyện ngắn đã học trong bài học trước đó. Điều này giúp bạn có kiến thức nền vững chắc và hiểu biết sâu sắc về thể loại truyện ngắn.
– Tìm đọc tác phẩm: Nếu bạn biết trước rằng tác phẩm truyện sẽ được sử dụng làm đề tài nói, bạn nên tìm đọc tác phẩm đó trước. Trong quá trình đọc, bạn có thể phác thảo những suy nghĩ, cảm nhận của mình về tác phẩm, điều này sẽ giúp bạn tham gia vào cuộc thảo luận một cách sâu sắc và tự tin hơn.
Tóm lại, việc chuẩn bị cho một bài nói và nghe đòi hỏi sự tỉ mỉ và chu đáo trong việc lựa chọn đề tài, xác định ý, và sử dụng từ ngữ phù hợp. Đồng thời, việc nắm vững kiến thức liên quan và nắm bắt thông tin từ bài nói là quan trọng để bạn có thể tham gia vào cuộc thảo luận một cách hiệu quả.
2. Thực hành nói và nghe bài Đánh giá về nội dung và nghệ thuật của một tác phẩm truyện:
Thực hành nói và nghe là một quá trình quan trọng trong việc trao đổi thông tin và ý kiến:
– Người nói:
+ Nêu đề tài của bài nói và lí do lựa chọn đề tài: Khi bắt đầu bài nói, bạn nên trình bày rõ đề tài của mình và lí do tại sao bạn đã chọn đề tài này. Điều này giúp người nghe hiểu về mục tiêu của bài nói và tạo sự kết nối với đề tài.
+ Trình bày các ý của bài nói theo đề cương đã chuẩn bị: Bạn cần trình bày các ý chính của bài nói một cách rõ ràng và có tổ chức theo đề cương bạn đã chuẩn bị trước đó. Sử dụng các từ ngữ chuyển tiếp phù hợp như “đầu tiên,” “tiếp theo,” “cuối cùng,” để tạo sự liên kết chặt chẽ giữa các ý.
+ Tóm tắt lại nội dung chính và đưa ra ý tưởng mở rộng: Khi kết thúc bài nói, hãy tóm tắt lại nội dung chính và đưa ra một số ý tưởng mở rộng để khám phá thêm. Điều này giúp tạo cơ hội cho cuộc thảo luận về đề tài và khuyến khích người nghe tham gia.
+ Sử dụng giọng nói và ngữ điệu thích hợp: Bạn cần sử dụng giọng nói và ngữ điệu một cách thích hợp để tạo sự hấp dẫn và thuyết phục. Nhấn mạnh, lên giọng, xuống giọng khi cần thiết để làm nổi bật các điểm quan trọng trong bài nói.
+ Sử dụng động tác cơ thể và giao tiếp bằng mắt: Bạn cần sử dụng động tác cơ thể và giao tiếp bằng mắt một cách hiệu quả để tạo sự kết nối với người nghe. Điều này bao gồm di chuyển vị trí một cách hợp lý và sử dụng các phương tiện phi ngôn ngữ như hình ảnh và biểu đồ (nếu có) để làm nổi bật các điểm chính.
– Người nghe:
+ Lắng nghe bài nói: Người nghe cần tập trung lắng nghe bài nói của người khác một cách chân thành và tôn trọng. Hãy tránh những xao lưu ngoại tại và tập trung vào nội dung bài nói.
+ Nghe trên tinh thần chuẩn bị: Khi nghe, hãy chuẩn bị tinh thần để đưa ra các quan điểm của mình sau khi người nói kết thúc. Điều này bao gồm việc suy nghĩ về những điểm mạnh và yếu của bài nói và cách bạn muốn đóng góp vào cuộc thảo luận.
+ Đặt câu hỏi: Nếu có điều gì bạn chưa hiểu hoặc muốn biết thêm, hãy đặt câu hỏi cho người nói. Điều này giúp làm rõ và mở rộng thêm thông tin về đề tài.
+ Trao đổi và thảo luận: Sau khi người nói kết thúc, hãy tham gia vào cuộc trò chuyện và thảo luận với người nói và những người khác trong nhóm. Đưa ra ý kiến của bạn và thể hiện sự tương tác tích cực trong cuộc trò chuyện.
Tóm lại, thực hành nói và nghe đòi hỏi sự chú ý, tổ chức, và tương tác giữa người nói và người nghe. Quá trình này giúp tạo ra một môi trường học tập và trao đổi ý kiến hiệu quả.
3. Bài tham khảo về Đánh giá về nội dung và nghệ thuật của một tác phẩm truyện:
Kính chào thầy cô và các bạn. Tôi tên là ….., học sinh lớp ……, trường ……
Trước mỗi tác phẩm truyện, mỗi người đọc đều có thể có những cảm nhận, quan điểm và đánh giá riêng về nội dung cũng như nghệ thuật của tác phẩm. Trong bài nói hôm nay, tôi xin được giới thiệu và đánh giá về nội dung, nghệ thuật của truyện ngắn “Chữ người tử tù” của nhà văn Nguyễn Tuân.
Trước hết, tôi muốn trình bày lý do lựa chọn tác phẩm này. Nguyễn Tuân được coi là “nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”, đóng vai trò quan trọng trong văn học Việt Nam. Trước Cách mạng, ông tìm về quá khứ với một thời vang bóng, và tập truyện “Vang bóng một thời” là minh chứng tiêu biểu nhất cho phong cách nghệ thuật của ông. Trong đó, “Chữ người tử tù” nổi bật như một tác phẩm đạt đến sự toàn thiện, toàn mỹ, thể hiện niềm trân trọng sâu sắc với nghệ thuật thư pháp truyền thống.
“Chữ người tử tù” được in trong tập “Vang bóng một thời”, xuất bản năm 1940. Ban đầu, tác phẩm xuất hiện trên tạp chí Tao Đàn với tên gọi “Dòng chữ cuối cùng”, sau đó đổi thành “Chữ người tử tù” khi in sách. Tác phẩm không chỉ chứa đựng tinh thần nghệ thuật của Nguyễn Tuân mà còn mang giá trị nhân văn sâu sắc. “Chữ” là biểu tượng của cái đẹp, của tài năng sáng tạo, cần được tôn vinh. Trong khi đó, “người tử tù” lại đại diện cho cái xấu, cái ác mà xã hội muốn loại bỏ. Ngay từ nhan đề, Nguyễn Tuân đã gợi mở một tình huống đầy éo le và hấp dẫn, làm nổi bật chủ đề của truyện: sự bất tử của cái đẹp, sự chiến thắng của cái đẹp trước những hoàn cảnh khắc nghiệt.
Tác phẩm xây dựng tình huống truyện độc đáo: cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao – người tử tù mang chí lớn, tài năng hơn người nhưng không gặp thời – và viên quản ngục, người đứng đầu trại giam, đại diện cho luật pháp. Vị thế xã hội của hai nhân vật đối nghịch: Huấn Cao là kẻ chống lại triều đình, còn quản ngục là người thực thi pháp luật. Nhưng trên bình diện nghệ thuật, họ lại đổi vị trí: Huấn Cao là người sáng tạo ra cái đẹp, còn quản ngục là người yêu và tôn thờ cái đẹp. Tình huống này giúp câu chuyện phát triển logic, đẩy lên cao trào, làm nổi bật chủ đề: cái đẹp bất tử và sức mạnh cảm hóa của cái đẹp.
Nhân vật Huấn Cao được khắc họa như một con người tài năng kiệt xuất, nổi danh với tài viết chữ đẹp. Người đời khao khát sở hữu chữ của ông, coi đó là niềm vinh dự lớn lao. Tài năng ấy đi cùng phẩm cách cao đẹp: ông chỉ viết chữ cho những người ông thực sự trân quý. Ông không vì vàng bạc hay quyền lực mà ép mình viết câu đối. Chính sự kiêu hãnh và thiên lương ấy đã khiến Huấn Cao trở thành biểu tượng của cái đẹp không thể bị khuất phục.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của Huấn Cao không chỉ nằm ở tài năng mà còn ở khí phách hiên ngang, bất khuất. Khi đối diện với nguy hiểm, ông vẫn giữ thái độ ngạo nghễ. Dù bị giam cầm, ông không hề nao núng, sẵn sàng bày tỏ sự khinh bạc với viên quản ngục. Nhưng khi nhận ra tấm lòng của quản ngục, ông đã cảm động và đồng ý cho chữ, để không phụ tấm lòng người tri kỷ.
Cảnh cho chữ là đỉnh cao của tác phẩm, nơi vẻ đẹp thiên lương, tài năng và khí phách của Huấn Cao được hội tụ và tỏa sáng. Trong hoàn cảnh nhà tù tăm tối, “chữ” hiện ra vuông vức, tươi tắn trên tấm lụa trắng, như một tuyên ngôn về sự bất tử của cái đẹp.
Viên quản ngục, trái ngược với hoàn cảnh sống khắc nghiệt, là một người mang tâm hồn nghệ sĩ. Ông sống giữa môi trường đầy rẫy sự giả dối, tàn nhẫn, nhưng vẫn giữ được nhân cách cao đẹp và lòng yêu cái đẹp. Ông khát khao có được chữ của Huấn Cao, bất chấp nguy hiểm để thể hiện sự trân trọng tài năng. Hành động xin chữ của quản ngục chính là biểu tượng cho sức mạnh cảm hóa của cái đẹp.
Nguyễn Tuân đã xây dựng một tình huống truyện đầy sáng tạo, kết hợp với nghệ thuật tương phản độc đáo và bút pháp miêu tả tinh tế. Tác phẩm không chỉ ca ngợi cái đẹp và cái thiện mà còn bày tỏ lòng trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống, thể hiện niềm tin vào sự chiến thắng tất yếu của cái đẹp trước cái xấu xa, tàn nhẫn.
Cảm ơn thầy cô và các bạn đã lắng nghe. Tôi hy vọng sẽ được trao đổi thêm về những tác phẩm đặc sắc khác mà các bạn quan tâm.