Đêm nay Bác không ngủ là một tấm lòng chân thành của tình yêu và tình thương mà Bác dành cho bộ đội và nhân dân. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi hay nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu hoàn cảnh câu chuyện:
Vào mùa thu năm 1950, trong chiến dịch Biên giới lịch sử, Bác Hồ đến thăm và nghỉ lại cùng các chiến sĩ ở một đơn vị bộ đội. Đêm ấy, trời mưa rét, cảnh vật yên tĩnh, nhưng trái tim người Cha già vĩ đại vẫn trăn trở, thao thức vì dân, vì nước.
– Gợi mở cảm xúc:
Đêm ấy, hình ảnh Bác thức trắng bên bếp lửa đã để lại trong lòng các chiến sĩ tình cảm yêu kính và niềm xúc động sâu sắc.
1.2. Thân bài:
a. Bối cảnh của câu chuyện
– Trời khuya, không gian lạnh lẽo với tiếng mưa rơi tí tách, gió rét thổi qua các khe hở trong lán trại.
– Các chiến sĩ đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày hành quân mệt nhọc, chỉ còn Bác ngồi bên bếp lửa, dáng vẻ trầm ngâm, suy tư.
b. Hình ảnh Bác Hồ trong đêm không ngủ
– Hành động của Bác:
+ Bác bỏ thêm củi để giữ bếp lửa cháy sáng, hơi ấm lan tỏa khắp lán.
+ Người nhẹ nhàng đến từng chỗ ngủ, ân cần đắp chăn cho các chiến sĩ.
+ Bước chân Bác khẽ khàng, cẩn thận để không làm ai thức giấc.
– Tình cảm của Bác:
+ Bác thương lo cho từng giấc ngủ của chiến sĩ, giống như tình yêu thương của một người Cha dành cho con.
+ Người thao thức vì dân công ngoài rừng không đủ chăn chiếu, mưa lạnh khiến họ khó lòng được nghỉ ngơi.
c. Cảm xúc của người chiến sĩ
– Khi vô tình thức giấc, anh chiến sĩ lặng lẽ quan sát và cảm nhận sự bao dung, yêu thương của Bác.
– Anh xúc động hỏi:
+ “Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ? Trời lạnh thế này, Bác có rét không?”
+ Bác nhẹ nhàng bảo anh yên tâm nghỉ ngơi, lấy sức để ngày mai tiếp tục chiến đấu.
– Dù cố gắng vâng lời Bác, anh chiến sĩ không thể ngủ được, lòng day dứt vì lo cho sức khỏe của Người.
d. Bác Hồ bày tỏ tâm tình
– Đến lần thứ ba thức dậy, anh chiến sĩ thấy Bác vẫn ngồi đó, ánh mắt trầm ngâm nhìn ngọn lửa.
– Khi anh khẩn thiết khuyên Bác nên nghỉ ngơi, Bác bộc bạch:
+ “Bác không ngủ được vì nghĩ đến đoàn dân công đang chịu rét mướt ngoài rừng. Trời thế này, không biết họ ngủ ra sao, Bác nóng ruột lắm.”
– Lời nói của Bác thể hiện tình yêu thương vô bờ bến, không chỉ với các chiến sĩ mà còn với mọi tầng lớp nhân dân, đặc biệt là những người đang gánh vác nhiệm vụ trong chiến dịch.
e. Tình cảm và sự khâm phục dành cho Bác
– Anh chiến sĩ quyết định thức cùng Bác, lòng dâng lên niềm kính trọng và yêu thương vô hạn.
– Hình ảnh Bác ngồi bên bếp lửa, bóng dáng lồng lộng in trên vách lán, là biểu tượng của sự hy sinh cao cả và tình thương yêu bao la.
1.3. Kết bài:
– Khẳng định ý nghĩa câu chuyện:
Đêm không ngủ của Bác không chỉ là một câu chuyện cảm động mà còn là biểu tượng cho tình yêu thương vô hạn của Người dành cho đất nước và con người Việt Nam.
– Bày tỏ cảm xúc:
Hình ảnh Bác bên bếp lửa đã để lại trong lòng mỗi chiến sĩ và nhân dân một tình cảm yêu kính, niềm tự hào và lời nhắc nhở về sự hy sinh cao cả, hết lòng vì dân tộc của vị lãnh tụ vĩ đại.
2. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi điểm cao:
Trong cuộc đời tôi, những ngày tháng đáng nhớ và đẹp nhất là những ngày được sống, chiến đấu bên cạnh Bác Hồ. Những kỷ niệm ấy luôn in sâu trong tâm trí, trở thành dấu ấn không thể nào phai nhòa.
Hồi đó, tôi chỉ là một anh lính mới, hay còn gọi là đội viên. Khi đơn vị chúng tôi vừa hành quân ra chiến trường, cũng là lúc Bác trực tiếp đến để chỉ đạo tiến quân. Đêm ấy, Bác ngủ lại cùng anh em trong đơn vị. Chính trong đêm đó, hình ảnh của Bác đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, đầy yêu kính và xúc động.
Khoảng nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đang say giấc, không hiểu sao tôi lại tỉnh giấc. Vừa mở mắt, tôi đã thấy Bác. Bác ngồi yên lặng bên bếp lửa, trầm ngâm như đang suy tư điều gì. Mưa ngoài trời bắt đầu rơi lác đác. Trong ánh lửa bập bùng, tôi thấy rõ mái tóc bạc phơ của Bác. Người cha già của dân tộc đang khơi ngọn lửa để sưởi ấm chúng tôi.
Tôi nằm lặng yên, quan sát từng hành động của Bác. Rồi Bác đứng dậy, bước đến chỗ từng người lính, nhẹ nhàng chỉnh lại những tấm chăn cho họ. Nhìn bóng dáng Bác, lòng tôi dâng lên niềm xúc động khó tả. Bóng Bác to lớn và ấm áp như che chở cả đơn vị. Không kìm được, tôi thì thầm:
– Bác ơi! Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác quay lại, đôi mắt đầy trìu mến:
– Chú cứ ngủ đi để mai còn sức mà đánh giặc.
Nghe lời Bác, tôi nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Tôi cứ trằn trọc, lo lắng cho sức khỏe của Bác. Chiến dịch còn dài, biết bao gian khó còn phía trước. Lần thứ ba tỉnh giấc, tôi giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đó, lặng lẽ bên bếp lửa. Chòm râu Bác im phăng phắc, dáng ngồi trầm mặc khiến tôi không thể cầm lòng. Vội vàng, tôi khẽ thốt lên:
– Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, Bác nghỉ một lát đi ạ.
Bác quay sang, vẫn nhẹ nhàng như trước:
– Chú cứ ngủ đi. Bác chỉ nghĩ đến đoàn dân công ngoài rừng mà không ngủ được. Trời mưa thế này, chắc các cô chú dân công khổ lắm, áo quần ướt hết, không biết họ ngủ ra sao. Bác chỉ mong trời mau sáng để mọi người bớt vất vả.
Nghe lời Bác, tôi nghẹn ngào không thốt nên lời. Lòng tôi chợt dâng lên niềm kính yêu vô hạn. Đêm ấy, tôi quyết thức cùng Bác, để cảm nhận rõ hơn tấm lòng bao la của Người. Hình ảnh Bác bên bếp lửa, dáng ngồi trầm tư và ánh mắt lo lắng cho dân công đã khắc sâu trong trái tim tôi.
Từ đêm ấy, tôi nhận ra một điều lớn lao: sự vĩ đại của Bác không chỉ nằm ở trí tuệ hay tầm nhìn chiến lược, mà còn ở tình yêu thương bao la mà Người dành trọn cho dân tộc. Bác đã hiến dâng cả cuộc đời cho những lo toan và chăm sóc, cho sự ấm no và hạnh phúc của nhân dân.
3. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi siêu hay:
Sau những ngày hành quân gian khổ, đơn vị của chúng tôi dừng chân ở một cánh rừng vắng. Cả đội nghỉ tạm trong một túp lều tranh đơn sơ, trống trải.
Hôm ấy trời mưa lâm thâm, từng hạt mưa nhỏ rơi đều trên mái lều, tạo thành những âm thanh khe khẽ. Gió rừng thổi qua khe cửa, từng cơn rít lên như tiếng gọi hoang vu. Cái lạnh của đêm đông len lỏi, buốt giá như cắt da cắt thịt. Đêm khuya thăm thẳm, trong lều, các chiến sĩ đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.
Chỉ riêng Bác, Người vẫn thức. Bên bếp lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng làm sáng lên bóng dáng trầm tư của Bác. Đôi mắt Người lấp lánh nhưng thâm quầng, in hằn dấu vết của những đêm dài không ngủ. Bác mặc bộ quần áo xanh đã bạc màu, đôi tay chậm rãi gầy guộc thêm củi vào lửa. Tiếng củi cháy lách tách, ngọn lửa bừng lên ấm áp giữa đêm giá lạnh.
Bác nhẹ nhàng đứng dậy, bước tới chỗ các anh chiến sĩ. Từng bước chân của Bác nhón nhẹ, sợ làm họ thức giấc. Người cẩn thận kéo lại những tấm chăn mỏng cho từng người, như một người cha hiền từ chăm sóc đàn con. Tình thương của Bác bao la và ấm áp, xua tan cả cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Giữa không gian yên tĩnh, một anh đội viên chợt thức giấc. Anh bất ngờ thấy Bác vẫn chưa nghỉ, lòng trào dâng cảm xúc. Anh thổn thức hỏi nhỏ:
– Bác ơi, sao giờ này Bác vẫn chưa ngủ? Ngoài trời lạnh thế này, Bác có lạnh không?
Bác quay lại, ánh mắt trìu mến và giọng nói ấm áp vang lên:
– Chú cứ ngủ ngon, ngày mai còn phải đi đánh giặc.
Nghe lời Bác, anh đội viên ngoan ngoãn nằm xuống nhưng không sao chợp mắt được. Anh lo lắng cho sức khỏe của Bác, lo rằng chiến dịch dài ngày phía trước sẽ thêm khó khăn nếu Bác không giữ sức.
Đêm ấy, lần thứ ba anh tỉnh giấc, và vẫn thấy Bác ngồi bên bếp lửa, dáng người im phăng phắc, chòm râu bạc phơ như in trên nền tối. Anh vội vàng thốt lên:
– Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác nghỉ đi một chút!
Bác dịu dàng trả lời, lần này giọng nói mang đầy tâm tình:
– Chú cứ ngủ đi, Bác thức là chuyện thường. Bác không ngủ được vì nghĩ đến đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng giữa trời mưa rét, không đủ chăn chiếu. Bác thấy lo cho họ, mong sao trời mau sáng để mọi người bớt khổ.
Nghe những lời ấy, anh đội viên không khỏi xúc động. Trái tim anh như thắt lại trước tình yêu thương bao la của Bác dành cho tất cả mọi người. Anh quyết định thức cùng Bác, để chia sẻ chút ấm áp từ bếp lửa và từ tấm lòng cao cả của Người.
Đêm ấy, trời lạnh giá nhưng lòng anh lại ấm áp lạ thường. Bên ngoài, màn đêm dần tan, bếp lửa cũng sắp tàn. Một đêm Bác không ngủ, nhưng với Bác, đó chỉ là lẽ thường tình – một đêm thao thức vì dân, vì nước.