Bài thơ Nhớ đồng là một trong những bài thơ rất hay thuộc chương trình Ngữ văn 11 sách Kết nối tri thức với cuộc sống tập 1. Bài viết dưới đây là mẫu Cảm nhận bài thơ Nhớ đồng của Tố Hữu chọn lọc siêu hay, mời các bạn cùng tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Cảm nhận bài thơ Nhớ đồng của Tố Hữu chọn lọc:
Tố Hữu, biểu tượng của văn học cách mạng, đã có những đóng góp quan trọng cho sự nghiệp cách mạng Việt Nam. Bài thơ “Nhớ đồng” là bài thơ tiêu biểu của ông để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Những ngày tháng trong tù, ông đã trải qua nỗi buồn và nỗi nhớ, nhưng những tiếng hò reo vang vọng xa xăm đã trở thành một phần của sức mạnh đánh thức và khơi dậy nỗi nhớ của người lính bị giam cầm. Trong không gian đồng ruộng rộng lớn, nơi mặt trời chiếu sáng rực rỡ, một con người cô đơn đang phải đối mặt với sự kỳ thị và tách biệt từ thế giới bên ngoài.
Nỗi nhớ quê hương và những người đồng chí cách mạng đã trở thành nguồn cảm hứng phong phú cho Tố Hữu, giúp ông vượt qua những khó khăn và thách thức của cuộc sống tù đầy đau khổ.
“Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
Hiu quạnh bên trong một tiếng hò”
“Gì sâu bằng” – những lời này truyền tải một nghệ thuật chân chính và nồng nàn, nói về cái sâu thẳm mãi mãi trong tâm hồn tác giả. Từ “đâu” không chỉ là một từ, mà còn là một khát vọng, một quá trình tìm kiếm cội nguồn, một hình ảnh của sự hiểu biết và trải nghiệm.
Sự ngậm ngùi, day dứt trong những dòng thơ này khiến cho tâm hồn người đọc chạm đến những cảm xúc sâu sắc nhất của tác giả Hoài niệm không chỉ là một khối tâm trạng, mà còn là một hành trinh tinh thần, tìm kiếm sự bình yên, tĩnh lặng và tìm thấy sự hoàn hảo trong những ký ức về quê hương.
“Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi…
Đâu những đường con bước vạn đời”
Bức tranh cuộc sống làng quê mộc mạc và gần gũi như một bức tranh sống động, tươi sáng bắt đầu hiện ra trước mắt người tù cộng sản. Trí tưởng tượng của tác giả không dừng lại ở hình ảnh những cánh đồng lúa, những khóm tre, hay những nương rẫy, mà còn mở rộng đến những con người, những người nông dân giản dị, mang trên vai gánh nặng gian khổ nhưng ấm áp tình người.
Tác giả không chỉ vẽ cảnh đồng quê giản dị mà còn vẽ cả cây cối, mái tranh, hòn non bộ, và mọi đường nét cuộc sống nơi đây. Bức tranh sống động, tràn ngập ánh sáng và màu sắc chứng tỏ tình yêu và sự trìu mến của nhà thơ. Cảm giác ấm áp như một bức tranh hiện hữu trong tâm trí nhà thơ, khiến người đọc không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận được hương thơm, âm thanh và màu sắc đặc trưng của cuộc sống nông thôn.
“Đâu những lưng cong xuống luống cày…
Đâu dáng hình quen, đâu cả rồi…
Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi”
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ như một bức tranh cảm xúc, một dấu ấn mạnh mẽ của tình yêu và sự hy sinh. Từng chi tiết, từng giai điệu của từng câu chữ trong “Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ…” như là những hòn đá gieo rắc trên con đường của tâm hồn, thêm vào vị chua ngọt của những trải nghiệm và ký ức.
“Đâu những ngày xưa, tôi nhớ tôi…
Trên chín tầng cao bát ngát trời”
Bài thơ “Nhớ đồng” không chỉ là lời thổ lộ nỗi niềm của tác giả về quê hương mà còn là bức tranh tinh tế về tâm hồn người chiến sĩ cộng sản. Tác giả không chỉ hồi tưởng về quá khứ ấm áp mà từ đó khẳng định mạnh mẽ sự sáng suốt và đúng đắn của lý tưởng cách mạng.
2. Cảm nhận bài thơ Nhớ đồng của Tố Hữu siêu hay:
Bài thơ “Nhớ đồng” không chỉ là hiện thân của nghệ thuật thơ mà còn là biên niên sử về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Tố Hữu. Nhờ tài năng của mình, Tố Hữu đã tạo nên một kiệt tác thơ tượng trưng, kết nối tình cảm của nhân dân và lòng yêu nước, gìn giữ truyền thống văn hóa và lịch sử của dân tộc.
“Cô đơn thay là cảnh thân tù
Tai mở rộng và lòng sôi rạo rực..”
Đó là trạng thái cô đơn, biệt lập mà Tố Hữu phải đối mặt khi bị giam cầm, cô lập với thế giới bên ngoài. Mỗi âm thanh nhỏ, mỗi tiếng động nhỏ từ bên ngoài cũng đủ để đánh thức trong nhà thơ một cảm giác khao khát không bao giờ phai nhạt.
“Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
Hiu quạnh bên trong một tiếng hò!”
Bài thơ lấy cảm hứng từ giai điệu của một tiếng gọi quen thuộc, biến nó thành một bài hát lặp đi lặp lại, kể về nỗi nhớ nhung, cô đơn và hoang vắng của người tù.
“Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi
Đâu ruồng che mát thở yên vui
Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn
Tiếng gọi như một bản nhạc du dương, mở ra một chương nhịp nhàng của cuộc sống thôn quê, một chút âm nhạc tĩnh lặng, gần gũi, khắc sâu trong tâm hồn nhà thơ. Mỗi nốt nhạc kể về quê hương, mỗi giai điệu hòa quyện với biểu tượng của tuổi thơ nồng nàn, của những ngày lạ lẫm và làn gió biển mặn mòi. Qua từng chi tiết nhỏ, Tố Hữu đã làm nổi bật hình ảnh những người lao động trên đồng ruộng, khiến bức tranh thôn quê hiện lên thật chân thực và sống động.
“Đâu những lưng cong xuống luống cày
Mà bùn hy vọng nức hương ngây
Và đâu hết những bàn tay ấy
Vãi giống tung trời những sớm mai?”
Dưới ánh nắng mặt trời hùng vĩ, những chiếc cày cắm sâu vào đất mẹ, những người nông dân cần cù, gian nan, chăm chỉ, như thể bán mặt mình cho đất, bán lưng cho trời. Họ là những người lính chiến đấu trong cuộc chiến chống lại thời gian, cảm nhận nỗi đau từ những năm tháng cày gặt đã làm cho lưng họ càng còng thêm.
Nhà thơ không chỉ nhớ về cảm giác gần gũi của quê hương mà còn đắm chìm trong nỗi đau khi nhớ đến hình bóng tù đày.
“Đâu dáng hình quen, đâu cả rồi
Sao mà cách biệt, quá xa xôi
Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ
Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi!”
Trong bóng tối ấy, mọi thứ trở nên xa xôi và cô lập. Nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ người mẹ già kính yêu, càng làm tăng thêm nỗi đau xé lòng của nhà thơ. Bứ Hình ảnh mẹ hiện lên trong ký ức, hình ảnh người phụ nữ được yêu thương nhất, trở thành nguồn động viên lớn lao trong lòng nhà thơ, nhất là khi ông đang trải qua những ngày tháng khó khăn trong nhà tù Thừa Thiên Huế.
“Rồi một hôm nào, tôi thấy tôi
Nhẹ nhàng như con chim cà lơi
Say hương đồng vui ca hát
Trên chín tầng cao bát ngát trời”
Nhà thơ như được kết nối với một thế giới bên ngoài nhà tù, nơi tiếng reo hò làm sống lại những hình ảnh quen thuộc và niềm vui đã qua. Nhớ về quá khứ, những ngày tháng chiến sĩ cống hiến cho cách mạng, hình ảnh các đồng đội, cùng với niềm tự hào và hạnh phúc khi được cống hiến cho mục tiêu chung của đất nước một lần nữa khiến tâm hồn ông phấn chấn.
3. Cảm nhận bài thơ Nhớ đồng của Tố Hữu ngắn gọn:
Nhớ Đồng là một trong những bài thơ hay của Tố Hữu. Nhân vật “Tôi” là một người lính cách mạng bị nhốt trong tù. Đột nhiên, một tiếng reo hò vang lên, đánh thức những kỷ niệm, nỗi nhớ về hình ảnh cánh đồng, hay chính là về quê hương. Những câu “gì sâu bằng…” cùng với “đâu những… ” được điệp lại nhiều lần, bộc lộ nỗi đau của ngày quyết tâm quay về cuộc sống xưa, đi tìm sự bình yên nơi quê hương. Bức tranh quê hương dần hiện lên với cảnh đồng lúa, rặng tre, cánh đồng hay mái tranh hay thậm chí là hình ảnh con người, nông dân quanh năm gian khổ, giản dị và tỏa sáng của người mẹ già cô đơn. Tất cả những điều đó càng khiến cho “tôi” càng thêm cô đơn, trống trải, đau buồn trước hoàn cảnh nhà tù. Nỗi nhớ được thể hiện một cách trực tiếp, giúp người đọc hiểu rõ hơn. Có thể thấy, “Nhớ đồng”là một tác phẩm giàu cảm xúc, vẫn đậm dấu ấn phong cách Tố Hữu.