Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì? Đây là câu hỏi được bạn đọc khá quan tâm trong nội dung ôn tập môn lịch sử. Cùng tìm hiểu câu trả lời qua bài viết dưới đây của chúng minh nhé.
Mục lục bài viết
1. Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?
Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?
A. đánh lấn dần
B. đánh nhanh thắng nhanh
C. đánh lâu dài
D. “chinh phục từng gói nhỏ”
Câu trả lời đúng là B
Năm 1858, Pháp thực hiện một cuộc tấn công quyết liệt vào Đà Nẵng, với chiến lược rõ ràng là “đánh nhanh thắng nhanh”. Cuộc tấn công này thể hiện quyết tâm và sức mạnh quân sự của Pháp trong việc bắt đầu một cuộc chiến tranh gay gắt với Việt Nam.
Chiến thuật “đánh nhanh thắng nhanh” được áp dụng với mục tiêu chính là kiểm soát Đà Nẵng càng nhanh càng tốt. Vị trí chiến lược của Đà Nẵng là căn cứ hải quân quan trọng, thuận lợi cho sự phát triển của quân đội và từ đó trở thành mục tiêu hấp dẫn của quân đội Pháp.
Nhưng cuộc tấn công này không chỉ đánh bại hàng phòng ngự Việt Nam mà còn để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng cho người dân và khu vực xung quanh. Cuộc xâm lược gây ra nhiều tổn thất về nhân mạng và của cải, đồng thời mở ra hàng loạt diễn biến căng thẳng trong cuộc chiến giữa Pháp và Việt Nam.
Trận Đà Nẵng năm 1858 không chỉ là biểu tượng cho chiến lược “đánh nhanh thắng nhanh” của Pháp mà còn là dấu ấn quan trọng trong lịch sử hai nước, đánh dấu sự khởi đầu của cuộc xung đột kéo dài nhiều năm giữa quân đội Pháp mạnh mẽ và người dân Việt Nam quyết tâm bảo vệ đất nước của mình.
2. Hoàn cảnh trận Đà Nẵng (1858 – 1859):
Vào giữa thế kỷ 19, sự phát triển vượt bậc của nền kinh tế phương Tây đã thúc đẩy các nước tư bản mới nổi mở rộng lãnh thổ của mình thông qua các cuộc chiến tranh gianh giật thuộc địa. Những biến động này đã đặt ra dấu hỏi trong cách ứng xử với nhiều nước phương Đông, đặc biệt là Việt Nam khi họ trở thành nạn nhân trực tiếp của cuộc chiến tranh đau thương và khốc liệt.
Pháp và Tây Ban Nha lợi dụng quan hệ lịch sử và tình hình suy yếu của chế độ phong kiến tại Việt Nam, đã tìm cách tạo lý do để thận trọng và bắt đầu xâm chiếm đất nước ta. Chúng lợi dụng việc nhà Nguyễn không theo đạo Công giáo, thậm chí còn bắt và giết hại nhiều giáo sĩ, giáo dân. Những hành động này đã trở thành nền tảng cho cái cớ cho cuộc xâm lược.
Sau chuyến thăm và kiểm tra sức mạnh phòng thủ của triều Nguyễn tại Đà Nẵng vào ngày 15 tháng 4 năm 1847 và ngày 26 tháng 9 năm 1857, một ủy ban mang tên Ủy ban Nam Kỳ do Nam tước Brenien đứng đầu đã trình bày kế hoạch đánh chiếm Việt Nam. Kế hoạch này đã được Hoàng đế Napoléon III phê duyệt và chọn Đà Nẵng làm điểm khởi đầu trong chiến lược xâm lược.
Sở dĩ chọn Đà Nẵng làm mục tiêu chiến lược của cuộc tấn công Pháp-Tây Ban Nha không chỉ dựa trên vị trí địa lý xuất sắc của thành phố này, mà còn bởi những lợi thế chiến lược mà nó mang lại. Đầu tiên và quan trọng nhất, Đà Nẵng có một trong những lực lượng hải quân sâu và rộng nhất trong khu vực, cung cấp một nơi an toàn cho tàu chiến và cho phép phát triển quân sự dễ dàng.
Ngoài ra, vị trí của Đà Nẵng còn nằm trên trục quan trọng từ Bắc vào Nam, mở ra cơ hội vào Lào, Campuchia. Điều này tạo ra vị trí chiến lược cho cuộc tấn công và cho phép liên minh Pháp-Tây Ban Nha kiểm soát các tuyến đường chính trong khu vực.
Ngoài ra, khoảng cách từ Đà Nẵng tới thủ đô Huế chỉ khoảng 100 km, là một quãng đường ngắn và dễ dàng tiếp cận. Điều này phù hợp với kế hoạch “đánh nhanh thắng nhanh” đoàn kết quân đội, giúp họ nhanh chóng mở đợt tấn công quyết định, nắm quyền làm chủ đất nước.
Không chỉ vậy, Đà Nẵng còn cung cấp một cánh đồng rộng ở Nam – Ngãi, cung cấp Không những vậy, Đà Nẵng còn cung cấp bãi đất rộng rãi ở Nam – Ngãi, cung cấp nguồn lương thực, cơ sở vật chất thuận lợi cho quân liên quân. Điều này rất quan trọng trong việc duy trì khả năng tiếp tục cuộc tấn công.
Cuối cùng, việc có nhiều người dân thân Pháp, bao gồm cả giáo sĩ, ở Đà Nẵng đã hỗ trợ liên minh tìm kiếm thông tin, hỗ trợ tình báo và tạo một sự lựa chọn thân thiện trong khu vực.
Tóm lại, việc chọn Đà Nẵng làm điểm xuất phát cho cuộc tấn công không chỉ dựa vào vị trí địa lý đắc địa mà còn dựa trên sự hợp lý về lợi thế chiến lược, trở thành một phần quan trọng trong kế hoạch của liên quân Pháp – Tây Ban Nha.
Vì vậy, lợi dụng Đà Nẵng rồi vượt Hải Vân tấn công Huế trở thành con đường tối ưu nhất, nhanh nhất và rẻ nhất về tiền bạc và nhân lực để thực hiện mục tiêu của Pháp và Tây Ban Nha. Tuy nhiên, diễn biến này cần phải đợi cho đến sau khi Hiệp ước Thiên Tân được ký kết ngày 28 tháng 6 năm 1858, cho phép quân Pháp ở Viễn Đông chuyển trọng tâm sang một mặt trận khác…
3. Chiến sự ở Đà Nẵng những năm 1858 – 1859:
Trận Đà Nẵng (1858-1859) không chỉ là một trận đánh quan trọng mà còn là sự khởi đầu của một sự kiện lớn hơn, Chiến tranh Pháp-Việt (1858-1884) trong lịch sử Việt Nam. Cuộc xung đột này đánh dấu một thời kỳ quan trọng, khi chiến tranh và sự đối đầu với quân đội Pháp đã làm thay đổi đường lối phát triển của dân tộc.
Trận Đà Nẵng kéo dài nhiều tháng, từ ngày 31 tháng 8 năm 1858 đến ngày 2 tháng 2 năm 1859. Đó là một cuộc chiến kịch tính, thể hiện rõ sức mạnh và lòng quyết tâm của nhân dân Việt Nam. Mặc dù liên quân Pháp – Tây Ban Nha đã giành được thắng lợi đầu tiên nhưng trận Đà Nẵng đã chứng tỏ quân Việt Nam có đủ khả năng chống lại chiến lược mạnh mẽ của giặc ngoại xâm.
Sau khi kết thúc trận Đà Nẵng, chiến tranh không hề kết thúc mà chuyển sang một giai đoạn mới, với những thể thức và biến động mới. Cuộc chiến tranh Pháp – Việt kéo dài và để lại nhiều hậu quả to lớn cho cả hai bên. Nó làm thay đổi sự phát triển của đất nước Việt Nam và đánh dấu một phần quan trọng trong lịch sử chống xâm lược và giữ vững nền độc lập của dân tộc.
Liên minh Pháp-Tây Ban Nha gặp nhiều khó khăn và tổn thất đáng kể trong trận chiến này. Tuy nhiên, theo đánh giá của các nhà nghiên cứu, đây là sự khởi đầu cho một thắng lợi quan trọng, là điểm sáng duy nhất trong hơn 1/4 thế kỷ dài (1858-1884) của cuộc chiến chống giặc ngoại xâm của quân và dân Việt Nam.
4. Lực lượng đôi bên trong chiến sự ở Đà Nẵng những năm 1858 – 1859:
Trong những năm 1858 – 1859, xung đột ở Đà Nẵng diễn ra với sự đối đầu giữa hai lực lượng nổi dậy. Lực lượng của liên minh Pháp-Tây Ban Nha gồm 450 lính Tây Ban Nha được phát triển trên 14 tàu chiến, một trong những tàu quan trọng nhất là Marshal Throwésis. Những con tàu này được trang bị tới 50 khẩu pháo, có uy lực mạnh và gây sát thương lớn.
Đối diện với họ, lực lượng quân sự của triều Nguyễn ở Đà Nẵng có khoảng 2.070 quân chính quy, dưới sự chỉ huy của tướng Tổng đốc Nam Ngãi Trần Hoằng. Khi trận chiến bắt đầu, họ được bổ sung thêm 2.000 quân do Thừa tướng Lê Đình Lý, từ Huế huy động. Đặc biệt, pháo đài ở Đà Nẵng được trang bị nhiều đại bác và vũ khí đa dạng, tạo nên hệ thống phòng thủ khá vững chắc.
Cuộc xung đột này diễn ra trong bối cảnh lực lượng liên minh Pháp-Tây Ban Nha chiếm ưu thế về vũ khí và công nghệ quân sự, đặc biệt là tàu chiến mạnh mẽ và trang bị tối tân. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự của triều Nguyễn đã cho thấy sự quả cảm và quyết tâm trong cuộc chiến này, bất chấp những khó khăn đáng kể. Cuộc xung đột này là kho tàng bài học quý giá về tinh thần chiến đấu, lòng yêu nước cũng như về khả năng phối hợp, tự vệ của nhân dân Việt Nam trong trận chiến đầu tiên với ngoại bang.