Lưu Trọng Lư đã mang đến cho văn học nước nhà một tác phẩm hay và giàu ý nghĩa. Bài thơ "Nắng mới" vẫn mang đến giá trị sống tốt đẹp, mặc dù viết về một chủ đề đã cũ. Tác phẩm này sẽ mãi giữ vững vị trí trong kho tàng văn học Việt Nam.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý cảm nhận bài Nắng mới:
a. Giới thiệu:
Bài thơ Nắng mới gợi lại nhiều cảm xúc trong em
b. Nội dung chính:
Khổ 1: Mô tả khung cảnh thiên nhiên yên bình và buồn trong ánh nắng mới
Nắng mới là nắng đầu xuân
Khi nắng mới về, tiếng gà trưa gáy, mang lại cảm giác yên bình nhưng buồn
=> Khung cảnh đó gợi lại kỷ niệm về mẹ của nhà thơ
Khổ 2 3: Nhà thơ nhớ và yêu mẹ
Mẹ mặc tà áo đỏ, phơi đồ để con mặc thơm tho => Cảm nhận niềm hạnh phúc
Mẹ là người phụ nữ dịu dàng và tần tảo
c. Kết bài:
Bài thơ gợi lại nhiều cảm xúc, nhấn mạnh trách nhiệm và tình yêu thương với mẹ.
2. Cảm nhận bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư hay nhất:
Trên con đường đến thành công, ta thường gặp thất bại và vấp ngã. Nhưng luôn có gia đình đón chúng ta trở về. “Nắng mới” của Lưu Trọng Lư là một bài thơ tuyệt vời về chủ đề này.
Lưu Trọng Lư đã đem gia đình vào tác phẩm của mình một cách độc đáo và tinh tế. Từ lời đề, ta có thể cảm nhận được tình cảm và nhớ thương của người con dành cho cha mẹ.
Tác phẩm mở đầu với một khung cảnh thiên nhiên yên bình của làng quê:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song.
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,”
Những hình ảnh “nắng mới”, “gà trưa” đều vô cùng quen thuộc, gần gũi và đáng nhớ. Chúng tượng trưng cho làng quê yên bình, thư thả nhưng cũng rất nên thơ, tạo nên một không gian tuyệt vời đầy sự thú vị và hấp dẫn. Khi nhìn những tia nắng mới chiếu sáng lên bề mặt đồng cỏ, ta cảm nhận được sự ấm áp, tươi sáng của một buổi sáng mới, tạo động lực cho con người bước vào một ngày mới tràn đầy năng lượng và hy vọng. Trong khi đó, tiếng gà ban trưa vang lên như một lời nhắc nhở về trạng thái bình yên và an lành trong cuộc sống.
Nhưng ở đây, tiếng gà ban trưa lại vang nên “xao xác”, “não nùng”, đánh thức những cảm xúc mạnh mẽ, khó tả. Tiếng gà trở thành một âm thanh khác thường, mang trong mình sự lạ lùng và bất thường, khiến cho không gian trở nên rối bời và không thể ngờ đến. Những tia nắng mới tươi sáng và tràn đầy sức sống tạo ra sự đối lập kì lạ, như một cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa niềm vui và nỗi buồn. Bầu không gian giờ đây phủ một màu buồn rõ rệt của tâm trạng con người, như một trạng thái hỗn loạn và tâm trạng khó hiểu.
Nhân vật trữ tình đã trực tiếp thể hiện nỗi buồn khi nhớ lại những hồi ức về quá khứ, mang đến một cái nhìn sâu sắc và cảm động về cuộc sống và tình yêu. Những kỷ niệm dường như đang tràn ngập trong tâm trí, khiến cho trái tim đau đớn và nhớ nhung. Qua những hình ảnh và tiếng gà ban trưa, chúng ta cảm nhận được sự phức tạp và đa chiều của cuộc sống, nơi mà những khoảnh khắc yên bình và đơn giản cùng tồn tại song song với những cung bậc cảm xúc sâu sắc và khó lý giải:
“Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Kí ức “thời dĩ vãng” sống lại trong lòng người con. Láy “chập chờn” liên tưởng đến sự hồi tưởng không liên tục. Kỉ niệm quay về lúc gần lúc xa. Tâm trạng con người lên xuống không ngừng.
Trong dòng kí ức ấy, bóng hình người mẹ đã khuất hiện lên chân thực dưới con mắt nhung nhớ và tình yêu thương của đứa con. Nhân vật trữ tình trực tiếp bày tỏ nỗi nhớ của mình:
“Tôi nhớ me tôi thuở thiếu thời,
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.”
Tiếng gọi “mẹ” đầy dân dã và thân thương. Nhưng bây giờ nó chỉ còn trong kí ức. Mẹ đã mất, để lại nỗi trống trải trong lòng con và độc giả. Mẹ hiện lên với hình ảnh phơi áo trước giậu, tươi sáng và tràn đầy sức sống. Đây là sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. Khi còn mẹ, mọi thứ tươi sáng và đẹp đẽ. Khi đã mất mẹ, chỉ còn nỗi buồn khôn nguôi.
Hình ảnh người mẹ còn hiện lên với:
“Nét cười đen nhánh sau tay áo,
Trong ánh trưa hè, trước dậu thưa.”
Hình ảnh người mẹ với hàm răng đen, nét cười ngại ngùng, dịu dàng, cần cù làm lụng dưới nắng chói chang. Hình ảnh gần gũi, giản dị này đã in sâu trong tâm trí nhân vật trữ tình.
Từ ngữ, hình ảnh nổi bật trong từng khổ thơ thể hiện tình yêu và nỗi nhớ da diết, khôn nguôi dành cho người mẹ. Bài thơ không cầu kì nhưng vẫn chiếm được cảm tình của độc giả. Nó bộc lộ cái bình dị, nhẹ nhàng, thân thuộc của thơ Lưu Trọng Lư và khẳng định tài năng của ông.
Không chỉ thành công thể hiện tình cảm gia đình, Lưu Trọng Lư còn chứng tỏ tài năng với hình thức nghệ thuật đặc sắc. Ông đã kết hợp hiện tại và quá khứ, giúp làm nổi bật nỗi nhớ khôn nguôi của người con. Ngôn từ giản dị, nhịp thơ chậm, giọng điệu tha thiết, nhẹ nhàng kết hợp với hình ảnh mộc mạc, gần gũi. Tất cả tạo nên một tác phẩm ý nghĩa và dễ tiếp cận. Tác phẩm như một lời tâm tình, một dòng chảy tự nhiên của cảm xúc, tiến tới, đi sâu vào tâm trí và khơi gợi sự đồng cảm nơi người đọc.
3. Cảm nhận bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư ấn tượng:
3.1. Mẫu đầy đủ:
Tình mẫu tử là tình cảm cao quý của cha mẹ yêu thương con cái vô điều kiện. Mẹ sinh, yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng con trở thành người có ích cho xã hội. Trong văn và thơ, tình cảm thiêng liêng này được thể hiện qua bài thơ “Nắng mới” của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Bài thơ kể về nỗi nhớ và tình cảm con dành cho mẹ, dù chỉ có thể gặp mẹ trong mơ.
Tác giả bắt đầu tác phẩm bằng một khúc thơ “Tặng hương hồn mẹ” để thể hiện niềm tiếc thương sâu sắc với mẹ đã ra đi. Tình yêu của mẹ vẫn sống mãi trong tâm trí tác giả. Khúc thơ đầu tiên mô tả cảnh thiên nhiên mang trong đó kỷ niệm về những ngày xưa bên mẹ:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Mỗi khi mặt trời lên, một mùa xuân lại đến. Ánh nắng mới đẹp và dịu dàng, làm tan đi cái lạnh của mùa Đông, nhưng không thể xoá đi những kỷ niệm xưa. Ánh nắng mới chiếu sáng cùng tiếng gà gáy trưa như bản nhạc du dương nhẹ nhàng và yên bình. Nhưng chính sự yên bình đó lại làm cho Lưu Trọng Lư cảm thấy buồn và nhớ về những kỷ niệm xưa, sống lại những ngày đã qua bên mẹ:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước dậu thưa.”
Nỗi nhớ mẹ trong bài thơ này được tác giả thể hiện rõ ràng. Những kỷ niệm về mẹ khi tác giả còn nhỏ vẫn còn sâu đậm trong tâm trí của ông. Tác giả nhớ áo mẹ mặc màu đỏ tươi dưới ánh nắng êm dịu. Hình bóng mẹ vẫn hiện hữu trong tâm trí của tác giả. Tác giả còn nhớ cách mẹ chăm sóc và làm việc trong gia đình. Nhà thơ mô tả mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và hiền từ. Bài thơ ca ngợi tình yêu mẹ con và vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống.
Bài thơ “Nắng mới” của Lưu Trọng Lư gợi lên tình yêu mẹ con và ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ truyền thống Việt Nam.
3.2. Mẫu ngắn gọn:
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi ngớ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo
Ngoài hiên, mùa đông cây bàng lá đổ.
…
Biển sóng thét gào một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày khóc mẹ trăm ngàn sao rơi
Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt…”
Những câu hát trong bài Mẹ tôi của nhạc sĩ Trần Tiến có thể phản ánh tâm trạng của nhà thơ Lưu Trọng Lư khi sáng tác bài thơ Nắng mới từ tập Tiếng thu. Bài thơ này thể hiện sự nhớ thương và tình yêu vô bờ bến dành cho mẹ của tác giả. Tình mẫu tử và mẹ luôn là những chủ đề ý nghĩa nhất trong văn học. Vì tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc sống. Vì vậy, những tác phẩm về mẹ và tình mẫu tử luôn thu hút em, và bài thơ Nắng mới là một trong số đó. Sau khi đọc bài thơ, em cảm thấy đầy cảm xúc.
Bài thơ bắt đầu với hình ảnh thiên nhiên yên bình và thơ mộng, được bao quanh bởi “nắng mới” do tác giả Lưu Trọng Lư tạo ra:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới là ánh nắng đầu xuân, nhẹ nhàng nhưng đủ để xua tan cái lạnh mùa đông. Nắng mới chiếu sáng qua cửa sổ tạo bình yên nhưng cũng buồn vì tiếng gió và gà gáy trưa trong không gian yên tĩnh. Trong khung cảnh buồn của mùa xuân, tác giả Lưu Trọng Lư nhớ lại những kí ức qua. Đọc đến đây, em cảm thấy buồn theo nhà thơ, bởi ngôn từ tuyệt vời của Lưu Trọng Lư, em như lạc trong bức tranh thiên nhiên nắng mới đẹp nhưng buồn rười rượi, em đồng cảm với nhà thơ vì cảnh sẽ sinh tình.
Sau đó, em đến thăm miền kí ức xưa, em cảm nhận nỗi nhớ và tình yêu của tác giả dành cho người mẹ quá cố của mình:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư đã bày tỏ nỗi nhớ người mẹ hiền qua câu thơ “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”. Nỗi nhớ mẹ của tác giả đã được kí ức khởi động bởi khung cảnh nắng xưa trong ký ức. Mẹ luôn mặc tà áo màu đỏ quen thuộc và mang đồ ra phơi để con có đồ thơm và sạch sẽ. Nhà thơ cảm nhận niềm hạnh phúc và an tâm khi nhớ về mẹ. Tình yêu của nhà thơ dành cho mẹ sẽ theo nhà thơ đến cuối đời, như nhà thơ khẳng định “Hình dáng mẹ tôi chưa xóa mờ”. Mẹ có nét cười đen nhánh, tạo cảm giác dịu dàng và ấm áp. Như vậy, bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư đã mang đến nhiều cảm xúc đặc biệt và ý nghĩa về tình mẫu tử.