Mời các bạn tham khảo một số đoạn văn cảm nhận văn bản "Một năm ở Tiểu học" (Ngữ văn 6 - SGK Chân trời sáng tạo) hay nhất mà đã được tổng hợp trong bài viết dưới đây. Chúc các bạn thành công!
Mục lục bài viết
- 1 1. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học hay:
- 2 2. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học đặc sắc:
- 3 3. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học ngắn gọn:
- 4 4. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học ấn tượng:
- 5 5. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học điểm cao:
- 6 6. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học điểm 10:
1. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học hay:
“Một Năm ở Tiểu Học” là trích đoạn được trích trong hồi ký của nhà học giả Nguyễn Hiến Lê. Trong bài viết này, tác giả đã thuật lại quãng đời thơ ấu về những năm học tiểu học của mình. Văn bản đã tái hiện một cách chân thực hoàn cảnh sống và những ký ức thuở ban đầu của cậu bé, người mà sau này sẽ trở thành một nhà học giả đại tài của đất nước. Cha mất sớm, cậu bé sống nhờ bàn tay tảo tần buôn bán của người mẹ. Cuộc sống những năm thiếu thời của tác giả trải qua giữa tốt và xấu. Nhưng chúng cũng là những bài học kinh nghiệm và bồi đắp kiến thức cũng như hiểu biết trong tương lai cho tác giả. Sau những ngày tháng lêu lổng, chàng trai trẻ Nguyễn Hiến Lê còn biết giật mình nghĩ lại, rồi hứa với mình rằng mình sẽ chăm chỉ học tập và phấn đấu vươn lên. Người mẹ ít học của cậu lại là người biết bù đắp cho sự thiếu hụt về kiến thức của con trai mình bằng cách tạo điều kiện học tập tốt nhất cho con. Cậu có một người bà hiền từ và yêu thương cháu hết mực. Những ngày tháng đó, cậu bé thường trốn học và tụ tập đi chơi cùng những người bạn thời thơ ấu. Nhìn lại, cậu bé tiếc nuối vì đã không dành nhiều thời gian cho việc rèn luyện, học tập nhưng bù lại cậu cũng có thêm được những kiến thức, bài học trong việc rèn luyện thể chất và sự hiểu biết đối với những bạn trẻ bình dân. Văn bản với những dòng hồi ký chân thực nhẹ nhàng, cô đọng tái hiện những khoảnh khắc của cậu bé trong những năm tháng đầu đời.
2. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học đặc sắc:
Bài văn “Một năm ở tiểu học” của Nguyễn Hiến Lê để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc. Tác giả đã thuật lại quãng đời thơ ấu vào những năm tháng tiểu học của mình một cách chân thực và sống động. Ít ai có thể ngờ được một học giả, một nhà văn kiệt xuất lại có một tuổi thơ như vậy. Cha cậu mất từ khi còn nhỏ và nhân vật “tôi” do một tay người mẹ tần tảo nuôi lớn. Cuộc sống tuổi thiếu niên của nhân vật “tôi” đang ở giữa ranh giới tốt và xấu. Sau nhiều ngày thánh lêu lổng ăn chơi, cậu đã biết giật mình rồi nghĩ lại để tu chí học hành. Nhìn lại, cậu bé tiếc nuối vì đã không dành nhiều thời gian cho việc học hành. Nhưng về mặt thể chất, tính tình lại lợi hơn một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, cuộc sống giản dị và tự nhiên hơn… Từ đó tác giả muốn truyền tải một bài học giúp hiểu được tầm quan trọng của việc kết hợp giữa học tập và vận động, rèn luyện, vui chơi trong cuộc sống.
3. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học ngắn gọn:
Khi đọc “Một Năm ở Tiểu Học” của Nguyễn Hiến Lê, người đọc sẽ có cảm giác như được sống lại những ký ức của tuổi thơ mà chắc chắn ai cũng sẽ thấy bản thân mình ở trong đó. Văn bản là dòng hồi tưởng của tác giả về quãng đời thơ ở ấu trong những năn tiểu học. Khi cha mất, không còn ai nhắc nhở nên nhân vật “tôi” đã lơ là việc học và bỏ bê việc học suốt một niên khóa. Mẹ thì suốt ngày bận rộn lo toan mọi việc trong gia đình và lại không biết chữ nên không thể kèm cặp. Cậu thường đi sớm nhưng về nhà muộn, thơ thẩn rong chơi cùng bạn bè cho đến tận đêm khuya mới trở về nhà. Ngày nghỉ, nhân vật “tôi” thường xuyên ra ngoài đi chơi, đến giờ ăn bà gọi thì mới về. Nghĩ lại, nhân vật “tôi” đã tiếc nuối vì đã lãng phí quá nhiều thời gian mà không học hành. Nhưng ngược lại, thể chất và tính tình lại lợi hơn một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị và tự nhiên hơn. Qua đây, tác giả cũng muốn truyền tải bài học phải có sự cân bằng giữa học tập và vui chơi. Đây thực sự là lời khuyên có giá trị và hữu ích.
4. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học ấn tượng:
Văn bản “Một Năm ở Tiểu Học” của Nguyễn Hiến Lê là dòng hồi tưởng của nhân vật tôi về những năm tháng tiểu học của mình. Cha mất sớm nên mẹ tần tảo buôn bán sớm hôm để nuôi nấng “tôi”. Giống như tuổi thơ của bao đứa trẻ khác, cậu bé cũng đứng giữa việc lựa chọn học tập và vui chơi. Vào năm đầu tiên ở trường tiểu học, không có sự đốc thúc của cha mẹ, cậu bé bỏ bê việc học và ngày nào cũng chơi bời với đám bạn bè đến tận tối muộn mới trở về nhà. Nhưng chín người mẹ ít học đã cảnh tỉnh cậu. Người mẹ không chỉ đáp ứng đầy đủ vật chất mà còn đền bù cho sự thiếu hụt về kiến thức của con trai. Vì tình yêu thương, sự nghiêm khắc và đốc thúc học hành của mẹ nên cậu đã nhận ra sai lầm của mình và dành nhiều thời gian cho việc học hơn. Nhìn lại, cậu bé tiếc nuối vì đã không dành nhiều thời gian cho việc luyện tập, học tập nhưng bù lại cậu cũng đã có thêm những kiến thức, bài học về rèn luyện thể chất và sự hiểu biết đối với những bạn trẻ bình dân. Tác giả muốn dùng bài viết để truyền tải một bài học cần có sự cân bằng giữa học tập và vui chơi. Đây thực sự là một lời khuyên có giá trị và hữu ích.
5. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học điểm cao:
Nhân vật “Tôi” trong “Một Năm ở Tiểu Học” chính là nguyên mẫu của tác giả Nguyễn Hiến Lê ngoài đời thực. Đoạn trích đã khắc họa hình ảnh cậu bé ở những ngày đầu học tiểu học và cuộc sống đúng nghĩa của một đứa trẻ. Ít ai ngờ có thể ngờ được một nhà học giả, một nhà văn lỗi lạc vào xuất sắc lại có tuổi thơ như vậy. Cha mất sớm, cậu bé trong hồi ký sống nhờ đôi bàn tay buôn bán tần tảo và tình yêu thương của người mẹ. Đó là một cuộc sống vốn dĩ không giàu sang về mặt vật chất nhưng lại thoải mái về mặt tinh thần, khi cậu có thể vui chơi và có một tuổi thơ thật sự bên bạn bè. Đó là những ngày cậu bỏ bê việc học hành và tham gia vào các trò chơi của đám trẻ con xóm lao động. Vào mùa hè, các cậu bé thường thơ thẩn ra ngoài bắt côn trùng, tụ tập ở bờ sông hoặc bến tàu để trò chuyện, săn bắt. Mùa đông không ra ngoài được, cậu ở nhà và đọc truyện Tàu cho cả nhà trong và nhà ngoài nghe. Tác giả đã kể lại những kỷ niệm tuổi thơ của mình một cách chân thực và sống động. Trong quãng thời gian này, nhân vật “tôi” đã lãng phí rất nhiều thời gian và không học hành, nhưng xét về mặt nào đó, nhân vật “tôi” lại cảm thấy mình có lợi hơn khi có thể chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống một cuộc sống tự lập đơn giản, tự nhiên hơn, hiểu biết hơn về những đứa trẻ bình dân. Qua nhân vật “Tôi”, chúng ta có thể thấy sự cân bằng giữa các hoạt động học hành và vui chơi là rất cần thiết. Trong khi việc học giúp nâng cao trí thông minh thì các hoạt động vui chơi lại nâng cao sức khỏe và tạo nên những kỷ niệm lâu dài cho các học sinh.
6. Đoạn văn cảm nhận về văn bản Một năm ở tiểu học điểm 10:
Khi đọc văn bản “Một năm ở tiểu học” của Nguyễn Hiến Lê, chúng ta sẽ cảm thấy ấn tượng với nhân vật tôi. Có lẽ mỗi người đều bắt gặp hình ảnh của mình ở tròn nhân vật này. Cậu bé “tôi” trong bài viết đã có những năm tháng tiểu học đáng nhớ.
Một năm ở tiểu học thay vì kể chuyện học hành thì nhân vật tôi lại nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ thời thơ ấu. Mặc dù điều đó đã có thể khiến việc học bị bỏ phí nhiều nhưng mặt khác nó cũng mang lại một số lợi ích nhất định về thể chất và tính tình cho tính cách của tôi. Đầu tiên là câu chuyện về những người thân trong gia đình: bố mất, không ai nhắc nhở học hành, không ai ngăn cản. Ngày nào mẹ tôi cũng đi từ sáng sớm đến tốii mịt mới về, không biết chữ nên không thể kèm cặp cậu. Đi làm kiếm tiền chi trả tiền học, tiền bút, mực, sách vở, đựng trong cái ruột tượng. Mẹ nghiêm khắc hơn khi hôm nào cậu về nhà sớm, thấy con lang thang lê la ngoài đường thì quát tháo, bắt phải về liền, có khí quất. Bà hiền từ, không bao giờ mắng, cứ đến bữa cơm thì gọi cậu về ăn. Nhân vật tôi đã biết lo thân phận của mình nhưng lại hồn nhiên, ngây thơ nên lo vậy nhưng hôm sau lại quên mất. Qua đây, người đọc có thể cảm nhận được gia đình thiếu vắng người cha, mẹ và bà hiền từ luôn chăm chỉ, hiền từ, vất vả nuôi nấng các con, các cháu nhưng vẫn đầm ấm, hạnh phúc.
Đến khi nghĩ lại, nhân vật “tôi” đã thấy vô cùng đáng tiếc vì đã lãng phí rất nhiều thời gian mà không học hành. Nhưng ngược lại về thể chất tính tình lại lợi hơn một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn. Từ nhân vật “tôi”, người đọc nhận ra được rằng tầm quan trọng của việc dung hòa giữa các hoạt động học hành và vui chơi là vô cùng cần thiết.